[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 21: Giam Giữ Chất Vấn Trả Thù


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 21: Giam Giữ Chất Vấn Trả Thù

Trần Kim không nói gì thêm. Thẩm Tư Phi da mặt mỏng, biểu tình ít, tính tình độc lai độc vãng, khiến người ta cảm thấy cậu kiêu căng.

Lại còn trở mặt, thù rất dai.

Một bữa cơm ăn vui vẻ, tất cả mọi người ăn uống no đủ, cực kỳ hoà thuận.

Thẩm Tư Phi hơi say. Bình rượu đỏ kia quá ngon, cậu không nhịn được uống thêm mấy chén. Say rồi hơi chóng mặt, mặt lại không thấy mảy may, chỉ là phản ứng khá chậm.

Bác Viên nói: “Đúng rồi Lý Tuấn, có phải là gần đây công ty của các cậu đang nghiên cứu phát minh dự án mới không?”

Lý Tuấn sau khi tốt nghiệp khởi nghiệp, mở công ty cùng người khác, kinh doanh cũng không tệ lắm, mặc dù không một bước lên trời, mà tốt xấu chống đỡ được, còn lãi được ít tiền.

Lý Tuấn uống rượu, giọng cũng lớn hơn: “Đúng, bọn tớ bây giờ đang chuẩn bị game mới, sáng tạo rất tốt, nhưng server máy không theo kịp, thiếu tiền mua server mới! Gom góp vốn khắp nơi, những công ty lớn kia toàn tự mình thành lập phòng nghiên cứu phát minh, không muốn đầu tư, cậu xem tớ rụng tóc này, phía trước đã trọc rồi!”

Thẩm Tư Phi híp mắt nhìn, trong lòng thấy buồn cười, đúng thật là ít đi rất nhiều.

Bác Viên nói: “Góp vốn không phải dễ sao? Chủ tịch Hạ ở đây! Cậu còn sợ không có tiền hả?!”

Hạ Tây Châu uống nước trái cây mắt lạnh lùng, Trần Kim vội vàng đứng dậy, “Anh Tuấn anh Tuấn, trên bàn cơm, chúng ta không nói chuyện tiền bạc.”

Lý Tuấn nói: “Aiz anh Trần, trong viện mồ côi em vẫn luôn coi anh là anh cả. Em tốt nghiệp trung học là ra xã hội bươn chải, vất vả lắm mới ra dáng, hiện tại có một cơ hội tốt đang ở trước mắt. Bác Viên nói rất đúng, chủ tịch Hạ là người nào chứ, nếu như chủ tịch Hạ đồng ý ưu ái, bảo em làm gì cũng được.”

Thẩm Tư Phi uống rượu cảm thấy hơi nóng, lại bị đám người ở bên cạnh làm ầm ĩ, cậu cau mày không vui: “Công ty lớn không muốn đầu tư tất nhiên là dự án của các cậu chưa đủ tốt không đủ hấp dẫn người ta, không có sức cạnh tranh. Tiền quăng vào, lãi còn được, không có lãi thì ai thèm đầu tư chứ?”

Lý Tuấn cả giận: “Cậu thì biết cái gì, dự án của tôi cực kỳ tốt, đệ nhất thế giới, làm được, tuyệt đối có thể nổi tiếng.”

Thẩm Tư Phi: “Cũng chỉ biết khoe khoang thôi, nếu có thể làm phía đầu tư sáng mắt lên, sao không thấy người ta vồ vập? Là bản thân anh cảm thấy hài lòng, mà tác phẩm rởm, phía đầu tư không phải ngốc, liếc mắt một cái là nhìn ra. Không tin thì anh nói đi, anh liên lạc với các công ty lớn chưa?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lý Tuấn nghẹn lời, hắn đương nhiên đã tìm cũng đã thất bại, không thì cũng không sầu đến độ rụng tóc hói đầu. Hắn mất mặt, hết sức tức giận, nói: “Thẩm Tư Phi tôi ngứa mắt cậu từ lâu rồi, cậu một thằng Omega nói chuyện sao lại cay nghiệt khó nghe như vậy chứ?”

Lý Tuấn đẩy Trần Kim ra đi tới cạnh Thẩm Tư Phi, Hạ Tây Châu kéo ghế tựa ra đứng dậy, đè bờ vai hắn xuống, mặt lạnh tanh, sức rất lớn, làm Lý Tuấn không thể động đậy, chỉ có thể rụt cổ lại đứng tại chỗ.


Thẩm Tư Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông che trước mặt mình.

Dày rộng, cao to như núi. Bóng tối bao phủ xuống, bỗng nhiên khiến người rất an tâm.

Mặt Hạ Tây Châu vẫn nhẹ như mây gió, kiểu người ở vị trí cao lâu ngày như hắn xưa nay luôn ung dung thong thả, bình tĩnh tự tin, giọng nói cũng có ý tứ làm người thần phục: “Đầu tư cũng được, bản kế hoạch dự án nhất định phải cho tôi xem qua.”

Nếu như có thể thông qua, sau lưng là doanh nghiệp gia tộc khổng lồ như tập đoàn Hạ thị giúp đỡ, nếu như không thể, cũng không có tổn thất. Lý Tuấn cắn răng một cái: “Được.”

Nói xong hắn chạy về chỗ của mình, ngoan như cún.

Trần Kim lén chậc lưỡi. Ra nước ngoài một chuyến, trở về Hạ Tây Châu đã thay đổi hẳn.

Mọi người cơm nước xong lục tục rời đi.

Thẩm Tư Phi say khướt, đang ngồi ngẩn người, biểu tình vẫn trấn tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt lại hơi mơ màng. Hạ Tây Châu bất động thanh sắc theo dõi cậu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.

Bác Viên chờ đúng thời cơ, ngồi vào bên cạnh Thẩm Tư Phi: “Thầy Thẩm, hôm nay cậu làm sao thế?”

Thẩm Tư Phi mãi mới ảo não nói: “Hình như tôi uống say rồi.”

“Tôi không nhìn ra cậu say, cũng không thấy cậu đỏ mặt.” Bác Viên nhìn cậu, “Tôi còn thực sự sợ cậu cãi nhau với Lý Tuấn. Nhưng cậu có cảm thấy không, chủ tịch Hạ càng ngày càng kỳ quái, anh ta cứ nhìn cậu suốt. Internet nói gì ta, à! Anh ta có phải là đang trong trầm mặc biến mình thành biến thái không?”

Thẩm Tư Phi không hiểu: “Trúng bia(*)? Trúng bia gì?”

(Hai từ 中把 và 中靶 phát âm là zhōng bǎ y hệt nhau)

Bác Viên: “…”

Thôi, đã không có cách nào nói chuyện.


Bác Viên vỗ vỗ bờ vai cậu: “Vậy tự cậu cẩn thận đấy, tôi đi trước.”

Thẩm Tư Phi tự mình dịch ghế sô pha ngồi, cầm gối ôm vào trong lòng, hơi cúi đầu, như là đang trầm tư, cả người bất động thành một bức tranh mỹ nhân.

Dịu ngoan yên tĩnh cực kỳ.

Hạ Tây Châu quay lại, Thẩm Tư Phi bỗng nhiên đứng lên hỏi hắn: “Anh có kẹo không?”

Hạ Tây Châu sững sờ: “Kẹo gì?”

Thẩm Tư Phi hai mắt sáng ngời nhìn hắn, trẻ con như có như không: “Kẹo sữa thỏ trắng ấy. Cái đó ngọt lắm.”

Bởi vì khi còn bé mẹ Thẩm cho cậu ăn chút chút, nên cậu luôn nhớ mãi không quên đến nay. Vừa vặn uống rượu, vị trong miệng là lạ, cậu muốn nhai chút đồ ngọt.

Hạ Tây Châu vào bếp hỏi Trần Kim đang cùng Ôn Nhã rửa bát, Trần Kim sững sờ: “Sao bỗng nhiên hỏi cái đó? Trong nhà không có đâu.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu đi ra ngoài, không thấy bóng người Thẩm Tư Phi trong phòng khách nữa. Hắn ở trong hành lang đợi một lúc, Thẩm Tư Phi từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy hắn hãy còn sửng sốt.

Cậu gõ gõ cái đầu còn đang choáng, cằm và tóc mai còn đọng giọt nước, vừa nãy dùng nước lạnh rửa mặt, bây giờ cậu đã tỉnh chút.

Cậu say rượu không làm khó ai, mà cũng không cản trở cậu làm ra một ít hành động kỳ quái. Thời gian không còn sớm, cậu muốn quay về ngủ một giấc, sau đó đến trường dạy tự học.

Thẩm Tư Phi muốn vòng qua Hạ Tây Châu, đối phương lại một bước chắn trước người cậu: “Không có kẹo sữa thỏ trắng.”

“Tôi đi ra ngoài mua với cậu.”

Thẩm Tư Phi kinh ngạc nói: “Không cần. Tôi uống say, không tỉnh lắm.”

Hạ Tây Châu: “Vừa vặn tôi tiện đường đưa cậu về.”


Trần Kim đi ra, xoa xoa tay vào tạp dề: “Đúng đó, Tư Phi uống nhiều rượu, anh thấy em say rồi. Đón xe không tiện, để chủ tịch Hạ đưa em về cũng được. Chủ tịch Hạ cậu tiện đường không?”

Hạ Tây Châu gật đầu: “Tiện đường, cùng khu chung cư.”

Trần Kim nhìn hai người họ rời đi, tay đang lau tạp dề dừng lại: “Tiểu Nhã, em có cảm thấy hai người họ có hơi là lạ không?”

Thẩm Tư Phi không ngờ trước đây không lâu vừa mới cãi nhau xong lại ngồi xe người này, luôn miệng nói không gặp lại là cậu, quay đầu ngại phiền ngồi xe hắn cũng là cậu.

Còn ngồi ở ghế lái phụ, không gian kín hơn nữa khoảng cách gần như vậy, pheromone Alpha nồng nặc hơn dĩ vãng nhiều.

Hạ Tây Châu nửa đường dừng lại ở trước một cửa tiệm, Thẩm Tư Phi nghi hoặc: “Làm sao thế?”

Hạ Tây Châu đẩy cửa xuống xe, chỉ chốc lát sau đã nhét một túi kẹo sữa thỏ trắng nhỏ vào trong tay cậu.

Thẩm Tư Phi hơi run, Hạ Tây Châu nói: “Mua cho cậu.”

Cậu và Hạ Tây Châu cũng coi như sống chung dưới mái hiên nhiều năm như vậy, cậu là lần đầu tiên nhận được đồ từ tay người này.

Chủ tịch Hạ từ hải ngoại trở về đã khác. Lại còn hơi hẹp hòi đi rồi, keo kiệt chỉ mua cho cậu một túi nhỏ.

Trên thực tế là hàng trong kho không đủ, chỉ có một túi nhỏ chưa quá hạn.

Ăn của chùa phải quét lá đa, Thẩm Tư Phi hiếm thấy không nhiều lời, như là mèo được vuốt lông.

Chỉ là pheromone của Hạ Tây Châu làm cho cậu cảm thấy khó chịu và buồn bực bất an, có một loại cảm giác xa lạ lâu không gặp thường truyền khắp toàn thân.

Hai người đang ở trong quan hệ đánh dấu tạm thời, Omega đối với Alpha đánh dấu mình có loại cảm giác ngóng trông và bị hấp dẫn trời sinh. Nói cách khác, tiếp xúc với đối phương có thể làm cho mình thoải mái. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tuyến thể dường như đang nóng lên, Thẩm Tư Phi nhịn bản năng xuống, hơi co lại sang bên cạnh, “Chủ tịch Hạ, chú ý pheromone của anh đi.”

Hạ Tây Châu mặt không biến sắc: “Tôi luôn dùng thuốc ức chế hiệu lực dài, hormone ổn định, pheromone ở đâu ra?”


Hạ Tây Châu dừng một chút, cười nói: “Thầy Thẩm kích động như thế, hình như là đang quyến rũ tôi?”

Thẩm Tư Phi tức cười: “Anh là ma túy hay sao mà người người muốn anh không dừng được?”

Hạ Tây Châu thoải mái nói: “Mị lực của tôi hoàn toàn có thể khiến người muốn ngừng mà không được. Thầy Thẩm từng trải rồi, bò giường của tôi, không nhớ sao?”

Thẩm Tư Phi quay đầu, trợn mắt lên nhìn hắn.

Gò má, mặt mày của Hạ Tây Châu sắc bén rõ ràng, mặt mày khi còn bé thanh tú giờ đã nảy nở, không nhỏ nhắn như Thẩm Tư Phi, trái lại tràn đầy tính xâm lược, vành môi lạnh lẽo cứng rắn, khi không nói lời nào riêng là lúc cúi đầu nhìn người rất có mấy phần khí thế khiến người kính nể. Hơn nữa hắn không phải doạ, hắn thật sự không mềm lòng.

Hạ Tây Châu nói: “Muốn xóa sạch? Ngủ rồi chạy?”

Thẩm Tư Phi thẳng thắn giả ngu: “Chủ tịch Hạ anh đây là nói gì thế? Trời đất chứng giám, tôi chưa từng làm chuyện tùy tiện. Chủ tịch Hạ vu khống, không có chứng cứ, đừng nói bừa.”

Hạ Tây Châu đỗ xe, Thẩm Tư Phi muốn mở cửa xe, mãi vẫn không mở ra được. Dường như Hạ Tây Châu tới gần, Thẩm Tư Phi cảm thấy tuyến thể trên gáy nóng bỏng đến độ bắt đầu đau, pheromone Alpha làm cho cậu cơ hồ muốn cầu xin.

Hạ Tây Châu: “Vậy nếu có người làm như thế với tôi thật, tôi nên làm gì?”

Thẩm Tư Phi lời lẽ đanh thép: “Ai to gan vấy bẩn sự trong sạch của chủ tịch Hạ như vậy! Đương nhiên là nhốt lại chất vấn trả thù, sau đó phải đòi bồi thường!”

Hạ Tây Châu chăm chú nhìn cậu hồi lâu, pheromone mùi sữa thơm bay vào trong mũi, làm lòng hắn hơi ngứa ngáy. Đối mặt với một Omega xinh đẹp sạch sẽ như vậy, ở chung thêm nữa hắn thật sự sợ mình không nhịn được làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Thẩm Tư Phi nhảy xuống xe, nói cảm ơn, chạy trốn đến là nhanh.

Như là thỏ con đi nhầm vào cái bẫy đẹp đẽ của thợ săn là nhạy bén thoát thân.

Tác giả có lời muốn nói: “Dày rộng, cao to giống như núi “

Thầy Thẩm: Ba

Tác giả ngu xuẩn:… Con trai suy nghĩ thêm đến cùng nên gọi là gì đi.

Hạ · đang trầm mặc trong biến thái · Tây Châu: Giam giữ chất vấn trả thù nhốt cả đời


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.