Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 18: Bạn Trai Omega Hiền Lành Như Thế
“Mong ngài hiểu rõ, pheromone Alpha nhân tạo là phương pháp rót vào cưỡng ép kiềm chế kỳ phát tình, bởi vậy sẽ có thương tổn không thể giảm bớt đối với khoang sinh sản. Ngài làm Omega, nếu như tương lai cần con, có thể sẽ có khó khăn nhất định.”
Y tá mặc áo trắng nhìn người đàn ông trước mặt, mặt đầy kinh ngạc vì vẻ đẹp của cậu. Cô không thể tưởng tượng nổi Omega khí chất tuyệt hảo như vậy cũng bởi vì không tìm được bạn đời thích hợp mà lựa chọn dựa vào pheromone nhân tạo vượt qua kỳ phát tình.
Lẽ nào trên đời này mắt Alpha mọc ngược hết rồi hả? Omega tướng mạo xuất chúng khí chất sạch sẽ như vậy, không nên được trân trọng nâng trong lòng bàn tay sao?
Y tá đẩy một tờ giấy ra: “Mời ngài xem thỏa thuận, sau đó ký tên.”
Thẩm Tư Phi cúi đầu đọc lướt qua một lần, gần như hời hợt ký tên của mình.
Y tá nhịn kích động tặc lưỡi xuống, cho Thẩm Tư Phi một bản báo cáo: “Mời đi vào trong, lấy máu ở cửa số ba.”
Chỗ này kỳ thực là nơi trước kia mà Thẩm Tư Phi lấy thuốc ức chế, nhưng là một phòng khác, khác bên ngoài khám bệnh ồn ào rắc rối, nơi này yên tĩnh không có tiếng động. Trên thế giới số lượng Omega cực ít, cũng hiếm khi có Omega làm như Thẩm Tư Phi.
Lượng máu rút ra không nhiều, Thẩm Tư Phi ngồi nghỉ ngơi một lát. Người rút máu là bác sĩ tuổi già hòa ái, bà vừa làm vừa nói: “Chàng trai trẻ, cô thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc vất vả quá. Nghề nghiệp của cháu là gì thế?”
Thẩm Tư Phi nói: “Giáo viên cấp ba, dạy lớp 12, cho nên khá mệt.”
Bà khẽ gật đầu, “À, thế thì quả thật là mệt. Nghỉ ngơi xong thì về đi. Các cô sẽ căn cứ vào máu của cháu tìm pheromone thích hợp, ba ngày nữa đến lấy.”
Bởi vì pheromone nhân tạo rót thẳng vào trong cơ thể, độ xứng đôi pheromone thấp thì tương đương với việc Omega bị dị ứng, như vậy còn khó chịu hơn cả chịu đựng kỳ phát tình, bởi vậy thủ tục tương đối phức tạp. Thẩm Tư Phi cũng không ngại phiền, nghe vậy cầm đồ đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, Thẩm Tư Phi không vội về, muốn đi thăm Trần Kim.
Trước đây cậu chịu khó đến bệnh viện, khoa ngoại trên căn bản ai cũng nhận ra cậu, cũng biết tâm tư của cậu với Trần Kim, bây giờ lại biến thành chuyện cười lớn. Trong lòng cậu không có khúc mắc gì, mà cũng không tiện qua để bị cười, mặc dù chỉ là trêu ghẹo không có ác ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi ở trong thang máy thất thần, vừa ngẩng đầu, đã đến nhà để xe dưới hầm tầng một.
Cậu đành ấn về, một giọng nói vang lên bên ngoài: “Xin chờ một chút!”
“Cảm ơn.” Cô gái đi vào mặc đồ Tây, cầm cặp công văn trong tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Phi, thần sắc kinh ngạc, “Thẩm tiên sinh?”
Cậu sửng sốt: “Cô nhận ra tôi?”
Tôn Vi Giai khẽ gật đầu, “Tôi là trợ lý của chủ tịch Hạ, tôi tên là Tôn Vi Giai. Tôi đã từng gặp ngài một lần, là lần quán bar trước đây không lâu, lúc đó chủ tịch Hạ cũng ở đó. Ngài còn nhớ không?”
Thần sắc Thẩm Tư Phi cứng đờ. Không đáng nhắc tới. Còn có chút lúng túng.
Tôn Vi Giai theo Hạ Tây Châu nhiều năm, quen nhìn sắc mặt người, cô lập tức bỏ qua hồi tưởng này, nói: “Sao Thẩm tiên sinh lại đến bệnh viện, bị bệnh sao?”
Thẩm Tư Phi không định nhiều lời: “Đi khám, không đáng lo. Cô là trợ lý của Hạ Tây Châu, sao lại tới đây?”
Tôn Vi Giai dừng một chút, nói: “Nói thật với anh, là chủ tịch Hạ xuất huyết dạ dày nhập viện, tôi đến đưa văn kiện cho anh ấy.”
Thẩm Tư Phi hơi run, tựa hồ khó tưởng tượng nổi người như Hạ Tây Châu cũng bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà nằm viện.
Nhưng Hạ Tây Châu cũng là người, ai cũng sẽ có lúc mắc bệnh.
Đến tầng một, cậu nhíu mày lại nói: “Xin hỏi có thể cho tôi đến thăm một lát không?”
Tôn Vi Giai sửng sốt. Lần trước trong quán bar cô cho là người này nhất định sẽ trở thành tình nhân nhỏ của chủ tịch Hạ, dù sao Hạ Tây Châu luôn lộ ra hơi thở người sống chớ đến gần thế mà lại còn đoan chính nghiêm túc đánh dấu tạm thời cho người ta, hai người chắc chắn có quan hệ gì đó, bây giờ nhìn lại tựa hồ không phải như vậy nhỉ?
Nếu như quan hệ thân thiết, hoàn toàn không cần xin chỉ thị của trợ lý nhỏ như cô.
Thang máy đến, Tôn Vi Giai vội giữ cửa thang máy, nói: “Đương nhiên được! Ngài đi bên này.”
Hạ Tây Châu nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp, phòng đơn, hơn nữa còn rất lớn, thiết bị tiên tiến. Thời điểm Tôn Vi Giai mở cửa, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, rèm cửa sổ màu trắng bay lên, kinh động Hạ Tây Châu đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nhàn nhạt quét qua trợ lý đang nơm nớp lo sợ, sau khi thấy đầu Thẩm Tư Phi, ánh mắt hắn sáng lên.
Như là một loại ngạc nhiên vui mừng lâu không gặp và rung động chưa bao giờ có nào đó.
Thẩm Tư Phi cầm bữa sáng trong tay đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: “Lúc tới thuận tiện đi lấy bữa sáng cho anh. Phòng bệnh VIP đãi ngộ đặc biệt, nhìn sạch sẽ vệ sinh đấy. Chủ tịch Hạ chắc chưa ăn đúng chứ?”
Hạ Tây Châu mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt vẫn tái nhợt, giữa chân mày có chút uể oải, tay của hắn còn cắm kim truyền nước, khó thực hiện động tác trên diện rộng, hắn nằm trên giường hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tôn Vi Giai: “Là tôi ngẫu nhiên gặp Thẩm tiên sinh, nói đến chuyện ngài nằm viện.”
Thẩm Tư Phi: “Tôi không phải cố ý sang đây thăm anh, nghe nói chỗ anh có bữa sáng, tôi đến đây ăn ké bát cháo.”
Hạ Tây Châu bảo Tôn Vi Giai xoay giường ngồi thẳng.
Thẩm Tư Phi mở túi bữa sáng, mùi hương bay ra, bữa sáng của phòng bệnh cao cấp không đầy mỡ giống như bên ngoài, nhìn ngon miệng sạch sẽ hơn nhiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi xoay người đi rót nước, “Cần uống nước trước không?”
Âm thanh êm tai như trong thang máy, không quá trầm, cũng không nhẹ, chỉ có thể dùng dễ nghe để hình dung, như là khẽ vuốt trái tim một cái. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng bóng hình Thẩm Tư Phi, thân hình thon dài, bóng lưng thẳng tắp.
Không hề giống người nên xuất hiện ở nơi như quán bar, Tôn Vi Giai cho là, đối phương là quý công tử nên được nâng niu trong lòng bàn tay.
“Nước ấm là được.” Hạ Tây Châu ngắn gọn nói với Tôn Vi Giai, “Cô đi ra ngoài đi.”
Hóa ra boss thích kiểu người như vậy, tướng mạo đẹp đẽ khí chất sạch sẽ, là con nhà gia giáo.
Trợ lý ôm cặp công văn lại đi ra ngoài.
Thẩm Tư Phi: “Tôi quấy rầy hai người bàn công vụ, vậy tôi ra ngoài đây.”
Hạ Tây Châu: “Không cần, cậu ngồi ở đây ăn sáng đi.”
Thẩm Tư Phi gập bàn nhỏ trên giường Hạ Tây Châu lên, “Đang yên đang lành, sao bỗng nhiên xuất huyết dạ dày?”
Hạ Tây Châu uống một hớp nước nhỏ. Tối hôm qua hắn truyền nước nên gân xanh trên tay nổi lên, khuôn mặt tái nhợt, tóc tai cũng không chỉnh tề như thường ngày.
Hắn mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, không gầy yếu, lại như là một con sói bị thương thu mình.
“Tối hôm qua xã giao, uống nhiều rượu.” dạ dày Hạ Tây Châu vốn không tốt, về nước chỉnh đốn công ty trong nước càng phải tham gia đủ kiểu xã giao, mở rộng quan hệ khắp nơi. Thân phận hắn đặc biệt, ai cũng muốn đến mời hắn uống một chén, Hạ Tây Châu ai đến cũng không từ chối, lúc ra cửa lên xe đã không chịu nổi.
Thẩm Tư Phi không hỏi boss lớn như anh sao còn phải uống rượu, trong thế giới người trưởng thành không có ai dễ dàng, chỉ cần là thịt, không có ai là mạnh mẽ tuyệt đối.
“Tuổi còn trẻ, chủ tịch Hạ không được rồi, làm sao mới chút mà đã nằm viện.”
Hạ Tây Châu nghe được ý bỡn cợt trong giọng cậu, nhưng hắn dù sao vẫn nửa nằm trên giường, Thẩm Tư Phi đứng ở chân giường hơi cúi đầu nhìn xuống hắn, Hạ Tây Châu dù khí thế mạnh, nhưng bởi vì tầm mắt nằm ở vị trí thấp, hắn đành nghẹn khuất nghiến răng nghiến lợi: “Tôi có được hay không, thầy Thẩm tự mình thử xem mới biết.”
Thẩm Tư Phi không lên tiếng, cong khóe miệng cười, đẹp đẽ long lanh như con thú hoang đang vươn móng vuốt nhảy.
Hạ Tây Châu: “Cậu tới bệnh viện làm gì?”
Thẩm Tư Phi nhàn nhạt nói: “Khám thôi.”
Rõ ràng là không muốn nói. Cực kỳ cảnh giác, vừa hỏi là co vào trong vỏ.
Lúc đang nói chuyện, bác sĩ gõ cửa đi vào kiểm tra: “Vẫn hơi sốt nhẹ, cái khác không có vấn đề gì lớn, trong vòng ba tháng tới không thể chạm vào rượu và thuốc lá. Hai ngày này không nên ăn gì khác, chỉ ăn cháo dinh dưỡng, tốt nhất là tự nấu, sạch sẽ vệ sinh.”
Hạ Tây Châu trầm mặc, lộ ra vẻ khó xử, quay đầu nhìn chăm chú Thẩm Tư Phi: “Dì giúp việc nhà tôi chỉ phụ trách quét tước, không chịu trách nhiệm nấu cơm. Hiện tại muốn tìm người thích hợp, sợ là hơi khó.”
Thẩm Tư Phi nghe ra ám hiệu của hắn, đầu nóng lên, tiếp lời: “… Đêm nay tôi nấu cháo cho anh, giờ tôi về đi dạy.”
Bác sĩ ghi chép có chút giao tình với Hạ Tây Châu, trêu: “Chúc mừng, chủ tịch Hạ có một bạn trai Omega hiền lành như thế, thật sự có phúc.”
Thẩm Tư Phi: “…”
…
Thẩm Tư Phi buổi chiều lên lớp xong, buổi tối tự học không phải cậu trông, tan làm sớm.
Trên đường về cậu mua ít gạo, trước đó Tôn Vi Giai đã đưa chìa khóa nhà Hạ Tây Châu cho cậu.
Sau khi vào cửa, Thẩm Tư Phi cảm thấy chắc mình điên rồi.
Lúc còn trẻ hai người nhìn thế nào cũng ngứa mắt nhau, nhìn thấy đối phương gặp xui xẻo mình còn cười trên sự đau khổ của người khác, đi cùng Trần Kim là ngày nào cũng móc mỉa đối phương. Nhưng mà khi đó Hạ Tây Châu đã ít mồm ít miệng, Thẩm Tư Phi cảm thấy chán, phần lớn thời gian kỳ thực chỉ là chiến tranh lạnh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu ra nước ngoài, giao lưu lại càng ít. Bởi vậy Thẩm Tư Phi và Hạ Tây Châu thay vì nói là thời điểm thiếu niên kết thù kết oán sâu đậm, còn không bằng nói là không thân quen.
Nhà Hạ Tây Châu rất lớn, toàn màu xám lạnh như băng, đồ gia dụng cũng không ít, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, lại không có nửa phần hơi người, giống như là một cái máy đầy âm u tử khí.
Bởi vì Hạ Tây Châu thường ở đây, có pheromone vị cây linh sam cực kì nhạt lại dai dẳng không tiêu tan, đăng đắng lành lạnh, làm Thẩm Tư Phi cảm thấy hơi không thoải mái.
Thẩm Tư Phi ngâm gạo trong nước. Cậu lật tung nhà bếp mới tìm thấy một túi đường quá hạn.
Nếu không phải đồ dùng hoàn toàn mới sạch sẽ, chỗ này không giống như là nhà có người ở.
Thẩm Tư Phi ghét bỏ vứt đường vào thùng rác, đi ra ngoài siêu thị ở khu chung cư mua gia vị.
Cậu đeo tạp dề, đổ gạo vào nồi. Thẩm Tư Phi kỳ thật rất hưởng thụ quá trình nấu cơm, vì nấu cơm có thể làm cho cậu tạm thời quên hết mọi thứ.
Cho nên cậu không để ý đến tiếng cửa mở sau lưng, Hạ Tây Châu mặc quần áo ở nhà, cách cửa kính nhà bếp nhìn người ở trong. Tạp dề màu xanh da trời tôn lên vòng eo của cậu, ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ trắng nõn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chủ tịch: Lát nữa biểu diễn nhặt tình địch về nhà cho mọi người.
Bác sĩ: Không cần cám ơn tui.