[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 19: Beta Dịu Dàng Săn Sóc Làm Bạn Đời


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 19: Beta Dịu Dàng Săn Sóc Làm Bạn Đời

Hạ Tây Châu truyền nước xong quay lại nhà, ở trong phòng mơ màng ngủ suốt. Nhà cách âm rất tốt, Thẩm Tư Phi vào cũng không đánh thức hắn.

Có câu nói bệnh tới như núi sập cũng không có sai, cả người Hạ Tây Châu tỏa ra một luồng cảm giác suy yếu sau bệnh nặng, không có sức sống như đèn màu trắng chói lóa ở đầu giường.

Ga giường hắn là màu xám, rèm cửa sổ màu lam đậm, chắn ánh sáng rất tốt, mà cả phòng tối tăm, lạnh lẽo.

Giống tính cách, thói quen của hắn.

Bất đồng duy nhất là, trên ghế sô pha trong góc đặt hai con gấu bông, chó Shiba ngu ngốc là sắc điệu màu cam ấm áp duy nhất.

Hạ Tây Châu mở cửa phòng, mùi gạo bay thẳng vào mũi làm cả người hắn ngơ ngẩn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nhà hắn sẽ xuất hiện người thứ hai, ngoại trừ trợ lý đến làm việc. Hắn cũng chưa từng mời bạn tới nhà, đây là chuyện vĩnh viễn sẽ không xảy ra.

Bạn ở nước ngoài ai cũng biết, người thừa kế hung tàn lãnh đạm tàn khốc nhà họ Hạ kia, có thói ở sạch cực đoan, cực đoan đến độ tuyệt đối cấm người khác đến nhà hắn, như quân chủ bạo ngược.

Hạ Tây Châu nhớ ra sáng sớm hắn đưa chìa khóa cho trợ lý, bảo cô giao cho Thẩm Tư Phi.

Thế mà Thẩm Tư Phi đến thật. Chuyện này làm cho hắn bất ngờ.

Hạt gạo chín có mùi thơm tự nhiên, kèm theo mùi sữa nhàn nhạt.

Cửa nhà bếp khép hờ, Thẩm Tư Phi đang rửa bát, không hề hay biết.

Bên trong bốc hơi trắng, làm Hạ Tây Châu sinh ra cảm giác thiện cảm và rung động nào đó. Như là một kẻ lãng tử lặn lội đường xa, bỗng nhiên dừng chân nín hơi, lưu luyến mùi gia đình.

Thầy Thẩm trong nhiều năm như vậy quả thật cũng cân nhắc vì hôn nhân sau này, mạnh mẽ học được không ít kỹ năng sinh tồn, biến mình thành người đàn ông của gia đình.


Hạ Tây Châu giơ tay gõ cửa một cái, Thẩm Tư Phi quay đầu nhìn thấy hắn, rót cốc nước ấm đẩy cửa ra, “Dậy rồi?”

Hạ Tây Châu cầm cốc nước trong tay cậu, lễ phép nói cảm ơn, ánh mắt dừng ở tạp dề trên người cậu.

Thẩm Tư Phi khó giải thích được cảm thấy xấu hổ, vội vàng cởi tạp dề xuống treo sang một bên, “Cháo sắp được rồi, tôi để trong nồi, anh múc ra là ăn được. Tôi nấu xong rồi, về trước đây.”

Cậu có thể nóng đầu đến đây giúp Hạ Tây Châu nấu cháo, mà cũng không có nghĩa là nguyện ý hầu hạ bệnh nhân này, hoặc là nói, không thể tiếp tục ăn cùng bàn với Hạ Tây Châu.

Thẩm Tư Phi luôn cảm thấy ở riêng với Hạ Tây Châu rất không dễ chịu.

Hạ Tây Châu khẽ nhíu mày, sau một khắc điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn nói: “Cậu chờ một chút, tôi nghe điện thoại.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bước chân Thẩm Tư Phi dừng lại.

Ý tứ của cậu rất rõ ràng, cậu muốn rời đi trước, mà Hạ Tây Châu dường như vội vã nhận điện thoại, cũng tựa hồ có chuyện quan trọng gì đó chưa nói xong, theo lễ phép và giáo dưỡng, tùy tiện rời đi rất thất lễ.

Hạ Tây Châu đi tới cửa sổ thủy tinh trước ban công, không đi ra ngoài, hắn hơi lên giọng: “Alo, ông nội, là con.”

Nhân vật huyền thoại của nhà họ Hạ, lão gia lui về hậu trường từ lâu. Nhà họ Hạ nội đấu ông bàng quan, cuối cùng lại một tay nâng đỡ Hạ Tây Châu nắm quyền, đây cũng là nguyên nhân khiến Hạ Tây Châu kính trọng ông như vậy.

Hạ Tây Châu không tránh Thẩm Tư Phi, “Mới tỉnh ngủ, con không sao… Không nghiêm trọng, cũng bớt sốt, ông yên tâm.”

Hạ lão gia quả là quan tâm sức khỏe người cháu này, một khi Hạ Tây Châu sụp đổ, ông cũng không có người nối nghiệp thứ hai thích hợp để kế thừa gia sản nhà họ Hạ.

Bởi vậy ông rất sốt ruột với vài chuyện: “Tây Châu này, ông liên hệ với một người trong nước, là một cô gái Omega, con sắp xếp thời gian đi xem xem…”

“Không cần, con rất bận, ông nội, con không có thời gian.”


Trên thế giới người lớn giục kết hôn luôn là vậy, Thẩm Tư Phi nghe là hiểu ngay.

Cậu không kết hôn là bởi vì xã giao ít, vòng tròn nhỏ, cũng không thích Alpha. Thế nhưng Hạ Tây Châu là tại sao? Từ khi bày tỏ với Trần Kim đến giờ đã qua gần hai tháng, Hạ Tây Châu mặt mũi đẹp trai thân phận hiển hách lại nhiều tiền, theo lý thuyết, nên có rất nhiều người theo đuổi mới phải.

Hạ Tây Châu cúp máy xoay người, nhìn thấy thần sắc khó hiểu trên mặt Thẩm Tư Phi, hiểu rõ nói: “Ông nội giục kết hôn. Nhà họ Hạ cần đời sau, mà tôi vốn chỉ muốn Beta dịu dàng săn sóc làm bạn đời.”

Thẩm Tư Phi nhíu mày, hiểu rõ Hạ Tây Châu cũng thiên hướng Beta, không có hứng thú với Omega, nhất thời thả lỏng, như thể tìm được đề tài chung, nói tự đáy lòng: “Cũng đúng, Beta rất tốt, nhìn từ sinh lý, Beta sẽ không bị bản năng chi phối, là sức mạnh trung kiên trên thế giới.”

Hạ Tây Châu nhíu mày đổi chủ đề: “Vừa nãy tôi muốn nói thầy Thẩm vất vả rồi, không chê thì thuận tiện ở nhà tôi ăn một bữa cơm đi?”

Chỉ ăn cháo đối với lượng ăn của một người đàn ông trưởng thành là quá ít, Thẩm Tư Phi lắc đầu nói: “Không cần, anh để nguội chút rồi ăn, tôi đi trước.”

Hạ Tây Châu gọi cậu lại: “Thầy Thẩm.”

Hắn mở tủ ra, lấy một chuỗi chìa khóa xe, có tới bốn, năm cái, “Chọn một cái, lấy về.”

Thần sắc Thẩm Tư Phi kinh ngạc: “Anh muốn tặng xe cho tôi?”

Cậu khựng lại, mỉm cười: “Không hổ là nhà giàu, chủ tịch Hạ mỗi lần làm quen bạn mới là phải tặng xe à?”

Nếu như không phải mặc quần áo ở nhà, khí thế xa hoa mà chủ tịch Hạ bày ra có thể làm một đám người rít gào.

Hạ Tây Châu khẽ lắc đầu, hồi lâu, giọng hắn như là nhẹ vô cùng mà cũng rất nặng: “Viện mồ côi, sữa bò tươi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

Ký ức ngày xưa tua lại trong đầu, tuyệt vọng cố chấp mất đi người thân, tội nghiệt và xưng tội, ác niệm và thiện ý, vĩnh viễn giãy giụa trong bóng tối. Cậu tốn vô số lần nỗ lực trốn ra được, ngụy trang thành một người bình thường yên tĩnh giả tạo, vào đúng lúc này bị đánh phá.


Hạ Tây Châu biết rõ suy đoán lớn gan của bản thân mình là đúng.

Thẩm Tư Phi chần chừ nói: “… Chỉ là bồi thường.”

Đây là chuyện lung ta lung tung, Hạ Tây Châu bò ra ngoài từ trong ác ý và thương tổn, thiện ý nhỏ nhoi đối với hắn là sự chống đỡ cho một đời gông xiềng. Thiện ý của nhà họ Trần hắn có thể quyên tiền báo đáp, bởi vậy cậu gạt mình ra sạch sẽ, như thể “không thiếu nợ nhau” thanh thản gọn gàng.

Dưới ảnh hưởng giáo dục vặn vẹo của nhà họ Hạ, hắn vĩnh viễn không học được khắc ghi và cảm động nhớ nhung, làm một người cô đơn cũng chẳng thiệt thòi gì, vĩnh viễn mặc áo giáp, cao cao tại thượng.

Mà Thẩm Tư Phi không có cách nào nói xin lỗi với người năm đó mình từng đùa giỡn.

Vĩnh viễn sẽ không hòa giải, ai cũng không muốn nhượng bộ, vĩnh viễn giằng co, vĩnh viễn không cúi đầu không muốn nhận sai không khuất phục.

Thẩm Tư Phi cầm điện thoại di động lên, lạnh như băng: “Chủ tịch Hạ, tôi là người dáng vẻ kệch cỡm, giờ tôi nói lời tự đáy lòng với ngài, chuyện trước kia bỏ qua, về sau không bao giờ gặp lại, không phải tốt nhất hay sao?”

Nói hết lời, Thẩm Tư Phi cầm giày không thay, đi tất mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Tây Châu bệnh nặng mới khỏi, không có sức kéo cậu, Thẩm Tư Phi nhanh chóng ấn thang máy, rời khỏi nơi này.

Rõ ràng quyết tuyệt mà vô tình như vậy, lại như là chạy trối chết.

Có lẽ là cậu ở trong nhà Alpha như Hạ Tây Châu quá nhiều thời gian, bị pheromone của đối phương ảnh hưởng phập phồng thấp thỏm. Buổi tối hôm đó, bỗng nhiên nửa đêm cậu toả nhiệt, Thẩm Tư Phi giãy giụa tự tiêm một liều thuốc ức chế cuối cùng mới vô lực bò lên giường.

Trong phòng mùi pheromone sữa bò nồng nặc.

Trước khi cậu tỉnh có mơ mấy lần, đều có liên quan đến Hạ Tây Châu.

Đồng thời… khó có thể mở miệng.

Từ sau lần phát tình ở quán bar, thậm chí trong quá trình chấp nhận đánh dấu, hơi thở của Hạ Tây Châu nóng rực, mỗi một cảm quan của cậu đều bị khuếch đại, Thẩm Tư Phi cảm thấy mình hãm sâu trong đó, cơ hồ không thể chống lại.

Thẩm Tư Phi không dám hồi tưởng, cậu chậm rãi hít sâu chờ thuốc ức chế có tác dụng, đứng dậy mở cửa sổ thông gió, lại đi tắm rửa sạch sẽ.


Tắm xong Thẩm Tư Phi đứng trước gương, sau tuyến thể còn có một cái dấu răng mờ mờ.

Hạ Tây Châu đánh dấu tạm thời, như là dấu ấn. Nếu như kề sát vào, trên đó còn có tàn dư pheromone của Alpha.

Ánh đèn mờ nhạt hắt xuống mặt bàn.

Hai tờ giấy không ký tên, một tờ giấy là giấy khám ngoại khoa, còn có một tờ là photo đơn xin vào Đảng lúc Trần Kim học đại học.

Chữ viết ở bệnh viện của Trần Kim được luyện ra sau này, viết ngoáy rất nhiều, chữ viết của Trần Kim lúc học đại học gần như tương tự chữ trên thư. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu đối chiếu từng chữ từng chữ, xác thực không có sự khác biệt.

Thư tích lũy bốn năm, có hơn 100 bức thư, người viết thư giấu việc riêng tư của mình rất khá, rất ít đề cập đến sinh hoạt của mình, trong nhiều phong thư như vậy, phần lớn là chuyện thông thường vụn vặt, hoặc là khích lệ hắn nỗ lực.

“Phong cảnh đại học A rất đẹp, trời thu lúc nhập học cây ngô đồng vẫn xanh biếc khắp nơi. Chưa tới một tháng, trong sân trường toàn là mùi thơm của hoa quế, mà không biết cây ở đâu, cũng không tìm thấy cây hoa quế. Anh biết tìm thấy cây hoa quế ở đâu không? Hoa quế nhỏ như vậy, giấu dưới lớp lá, thu mình lại, không nhìn thấy hoa quế, khiến chúng ta không tìm được. Thôi, nhất định là anh không biết tìm cây hoa quế thế nào…”

Mỗi một góc đại học A, từ hồ Nguyệt Nha đến con đường nhỏ tới thư viện, luôn là một vài câu vụn vặt không có nghĩa, từng bức từng bức, từ viện mồ côi gửi ra, đến tay Hạ Tây Châu ở nước ngoài. Mà hắn luôn giữ lại, không vứt đi.

Hạ Tây Châu vẫn cho rằng người viết là Trần Kim. Dù sao địa chỉ luôn là viện mồ côi.

Hắn không tìm thấy dấu vết nào để phản bác.

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Thẩm: Phát hiện dường như rơi mất lớp ngụy trang, vội vàng thu về.jpg

Lời editor: Khụ, sắp có biến nên cho các cô gặm đường mấy chap trước để vững tinh thần =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.