Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 33: Một câu hỏi cuối cùng
T/N: Chap dài nhất cả fic.
Chương 33: Một câu hỏi cuối cùng
Khi Hermione tỉnh dậy, điều đầu tiên cô cảm thấy là cơn đau đầu như búa bổ. Cô rên rỉ thành tiếng và trở mình – một sai lầm của cô, hành động đó chỉ làm tăng thêm cường độ cơn đau dữ dội kia.
Chuyện gì xảy ra vậy? cô choáng váng nghĩ, cố nhớ lại tại sao mình lại bất tỉnh qua sự lờ mờ của tâm trí.
Sau vài phút, cơn đau đầu của Hermione giảm đi thành cơn nhức nhối âm ỉ và cô dần ý thức được tiếng sột soạt rất rõ của bút lông viết trên giấy da gần đó.
‘Ai –?’ cô cố gắng nói nhưng không thể thốt ra những từ còn lại vì cổ họng khô khốc. Cô cố nuốt xuống nhưng bản thân cũng chẳng còn sức lực để làm vậy, cô đành nhắm mắt lại và cố thở đều.
‘Có nước ở bàn cạnh giường,’ một giọng nói quen thuộc đến kì lạ đột nhiên lẩm bẩm.
Mắt Hermione bật mở. ‘Ai ở đó?’ cô run run hỏi, mò mẫm dưới tấm chăn mỏng đang đắp lên mình lần tìm đũa phép. Khi không thể tìm thấy nó, cô bắt đầu hoảng sợ.
‘Em thấy thế nào rồi?’ Dừng lại. ‘Đừng ngồi dậy quá nhanh. Phải mất khoảng nửa tiếng nữa trước khi Thuốc Hồi Máu có tác dụng.’
Hermione rên thành tiếng khi thái dương mình lại nhói lên. ‘Anh là ai?’ cô khào khào, gắng sức ngồi dậy bất chấp lời cảnh báo. Tuy nhiên việc máu rút khỏi đầu quá nhanh khiến cô nhăn nhó nằm phịch xuống nệm .
‘Anh xin lỗi,’ giọng nói dịu dàng. ‘Anh không thể đến kịp lúc. Nhưng anh đã đuổi được Greyback đi.’
Hermione chậm chạp nhớ lại. Cô đã ở trong rừng truy tìm Noah Lawley… Greyback đã tấn công cô… và rồi Draco…
‘Draco!’ cô thở khó nhọc, ngồi thẳng dậy. Chân tay cô phản đối dữ dội. ‘Draco có –?’
‘Anh ta ổn. Lawley giờ đang ở dưới tầng. Hắn đang bất tỉnh, nhưng sẽ hồi phục lại trong khoảng 1 giờ nữa.’
Sự nhẹ nhõm tràn qua Hermione; nhẹ nhõm và bối rối. ‘Nhưng tại sao –?’
Câu hỏi chết lặng trên môi khi cô chú ý người đang nói chuyện với mình.
Anh đang ngồi ở bàn đặt ở góc phòng phía xa, quay lưng lại với Hermione. Thấy cô ngập ngừng, anh quay lại nhìn cô như thể biết lí do cho sự nghẹn lời đó.
‘Shadow?’ Hermione thì thầm, giọng vỡ ra. Không thể được. Sao Shadow lại ở đây? Không phải cô ở cùng Draco sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh băng ngang căn phòng chỉ với ba sải bước dài, và trước khi Hermione kịp biết thì anh đã hôn cô, cuồng nhiệt và dữ dội. Chỉ khi tay anh nắm lấy bờ vai cô thì cô mới bừng tỉnh. Mắt cô kinh ngạc mở lớn, và theo bản năng đẩy anh ra.
‘Anh đang làm gì thế?’ cô thở hổn hển, đưa bàn tay run rẩy lên môi. Đầu cô quay mòng mòng khi cô cố tập trung vào khuôn mặt Shadow, vào chiếc mặt nạ che kín mọi thứ trừ đôi mắt bạc, đôi mắt giờ đang cầu xin cô thấu hiểu.
Anh quỳ xuống cạnh Hermione và cầm lấy tay cô. ‘Chúa ơi, Hermione, anh rất xin lỗi.’ Anh dường như không thở được. ‘Đáng ra anh nên nói với em.’
‘Nói với em cái gì?’ Hermione kích động hỏi. ‘Nói với em cái gì?’
Thay vì lập tức trả lời câu hỏi của cô, Shadow nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay lên gò má cô. Anh nhoài người về phía trước đến khi mũi họ gần chạm vào nhau, nhắm mắt lại như sợ hãi, và thì thầm, ‘Rằng anh yêu em.’
Trước khi Hermione kịp hiểu ý nghĩa những lời ấy, đôi môi Shadow lại đặt lên môi cô và ý nghĩa cũng chẳng thành vấn đề nữa. Anh hôn cô dịu dàng và âu yếm, nhưng với sự tuyệt vọng rằng thậm chí cả khi anh ôm cô gần bên, thậm chí khi anh thầm xoa dịu nỗi sợ hãi rối bời và tội lỗi đang xé toang cô, anh hoàn toàn ý thức được thế giới bị xóa bỏ quanh họ sẽ không thể tồn tại mãi mãi.
Hermione thút thít áp vào miệng Shadow; anh nghiêng đầu để môi họ lại khóa vào nhau, hoàn hảo và bất toàn cùng lúc vừa khít, anh kéo cô lại gần anh hơn, như để xóa tan bất cứ khoảng cách nào giữa họ. Vào lúc ấy, Hermione nhận ra.
Lướt bàn tay từ lưng Shadow lên khuôn mặt anh, cô nắm chặt lấy viền chiếc mặt nạ. Bằng một cử động mau lẹ, cô giật nó xuống.
Chiếc mặt nạ rơi xuống sàn nghe lanh canh vang vọng khắp căn phòng như tiếng súng. Hermione lập tức rời ra, vẫn nhắm chặt mắt. Cô sợ phải mở chúng ra, sợ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đem lòng yêu mình.
‘Vậy giờ em biết rồi,’ anh nói, giọng nói nghèn nghẹt nhưng đột nhiên quen thuộc đến đáng sợ.
Mắt Hermione bật mở, máu đông lại. Đó không phải kiểu ngạc nhiên mọi người thường thấy sau khi phát hiện ra một bí mật động trời; thật ra nó không bất ngờ chút nào. Họa chăng thứ ập đến Hermione lúc này khi cô nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Shadow là sự vỡ lẽ, bởi giờ cô đã hiểu tại sao cô lại bị thử thách với sự tra tấn cùng lúc yêu cả hai người họ.
Draco Malfoy quỳ trước mặt cô, khuôn mặt nhợt nhạt và mắt hạ xuống, chiếc mặt nạ im lìm nằm dưới chân anh như một miếng nhựa vốn dĩ phải thế. Hermione quan sát cả mái tóc đen tuyền đang dần nhạt màu như màn đêm lúc hừng đông, lộ ra mái tóc vàng sáng đầy sững sờ.
‘Anh,’ cô thì thầm, từ ngữ trôi ra theo một hơi thở duy nhất.
Môi anh cong lên thành một nụ cười chua chát. Như để xác nhận thêm khuôn mặt đã bị phô bày, anh mở nắm tay để lộ con hạc giấy được gấp lại.
‘Ngạc nhiên chưa Hermione?’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Anh không biết mình đã làm gì sai với bùa chú bám dính anh dùng lên chiếc mặt nạ, nhưng chuyện đó không thành vấn đề nữa. Cô ấy đã tháo nó xuống. Cô ấy đã phát hiện ra.
Cô đang nhìn chăm chăm vào anh, đôi mắt tối lại với cả sự rối bời và thấu hiểu cùng lúc. Chầm chậm, cô vươn bàn tay run rẩy chạm vào tóc Draco như thử xem anh hữu hình hay chỉ là ảo ảnh trước mắt mình.
Draco nắm lấy cổ tay và kéo cô lại gần anh, siết cô lại trong lồng ngực. Con hạc giấy anh vừa hóa phép là là đáp xuống sàn. ‘Đừng nói gì cả,’ anh nói khi cô há miệng kinh ngạc.
‘Đợi đã!’ cô hét, cố đẩy Draco ra. ‘Xin anh hãy giải thích chuyện…’
Nhưng giọng cô bất lực nhỏ dần khi Draco di chuyển sang ngồi cạnh cô và áp tay anh lên mặt cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. Họ gần nhau đến độ mỗi hơi thở cô thở ra đều làm đung đưa lọn tóc che trước mắt Draco. Môi dưới cô run rẩy và Draco kìm tiếng rên xuống, cố chống chọi thôi thúc muốn hôn cô lần nữa.
‘Draco…’ cô thì thào, và Draco không thể kiềm chế nổi nữa.
Anh đưa môi mình đến gần môi cô bằng một lực không mấy dễ chịu. Họ ngã xuống giường, Hermione ở dưới Draco, Hermione nghèn nghẹt kêu lên phản đối. Draco lờ cô đi và dùng lưỡi thúc giục cô mở miệng, bàn tay chiếm hữu ghim đôi tay cô xuống nệm.
Như thể pháo hoa nổ bừng trong óc, làm anh mù mờ trước lí lẽ, lòng kiêu hãnh, sự kiểm soát và mọi thứ khác chẳng thành vấn đề nữa, Draco sợ cô sẽ không đáp lại, sợ cô sẽ tránh ra và dứt khỏi nụ hôn lần nữa. Anh chắc chắn rằng nếu lần này cô không đáp lại anh, anh sẽ làm điều gì đó khiến mình phải hối hận.
Nhẹ nhõm và hoài nghi tràn qua, trong sự ngỡ ngàng của anh, môi cô ngập ngừng hé mở, cho phép anh tiến vào. Cô đang hôn đáp lại anh, ban đầu thì chậm rãi nhưng rồi cũng gần say đắm và cuồng nhiệt như anh – cách cô cho anh biết rằng mình đã tha thứ. Ham muốn mù quáng trào lên trong Draco, mãnh liệt và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Anh lần lên cánh tay cô, thả cổ tay cô ra và cho phép cô với lên níu lấy áo mình. Lưỡi anh khám phá miệng cô, nếm trải cô, uống từng phần trong cô mà vẫn khao khát thêm.
Rồi anh thấy đôi tay Hermione đặt trên ngực mình, dứt khoát đẩy anh ra; anh thẳng người nhìn xuống cô, đôi mắt che phủ bởi bối rối và ham muốn.
‘Draco – em còn phải – thở –’ cô hổn hển, đôi mắt hơi khép lại, nụ cười nhảy múa trên môi.
Draco vùi mặt vào bờ vai cô. Mỗi hơi anh hít vào dường như đang xé rách lồng ngực anh; hoặc có lẽ đó đơn giản là cảm xúc khi trái tim đang tan nát tuyệt vọng, bởi sâu thẳm trong lòng anh biết điều này không thể kéo dài, rằng Hermione sẽ bị cướp khỏi anh, như mọi thứ anh từng có.
‘Không có thật,’ anh thở hắt ra, giọng nghẹt lại trên da cô. ‘Đây… chuyện này không có thật…’
‘Anh nói gì thế?’ Hermione dịu dàng hỏi, ngón tay lần theo một trong những vết sẹo của anh khiến anh vô thức cứng người lại. Cô quay người để cả cô và Draco đều nằm nghiêng, mặt đối mặt.
Draco không thể nhìn vào mắt cô, sợ rằng nếu làm vậy anh sẽ thấy lời xác nhận cho sự nghi ngờ của mình. ‘Hermione, nói với anh chuyện này có thật. Nói anh nghe.’
‘Chuyện này là thật,’ cô nói tức khắc, giọng nói pha sự băn khoăn và lo lắng. ‘Draco, chuyện này không phải trí tưởng tượng của anh. Em đang ở đây. Em sẽ không biến mất như mọi thứ khác trong cuộc đời anh.’
Câu nói của cô thật cám dỗ. Draco muốn tin chúng, nhưng anh không thể. Tất cả chuyện này… không có gì nên xảy đến, anh vô vọng nghĩ, đan ngón tay vào tay Hermione và nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh đã tự gây ra điều này; anh đã tự đặt bản thân vào mớ bòng bong này. Nếu anh không đồng ý gặp cô ngay từ đầu, nếu anh cứ lờ đi lá thư đầu tiên cô gửi…
Hermione rùng mình khi Draco rời cô ra. Khuôn mặt cô lộ vẻ đau đớn, cô nói,
‘Draco, em –‘
Nhưng cô bị cắt ngang bởi tiếng đổ vỡ ầm ĩ. Cả Hermione và Draco đều giật mình quay qua nhìn nguồn cơn của tiếng ồn.
Ron đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt tàn nhang trắng bệch vì sốc. Miệng anh há hốc, trố mắt nhìn cảnh tượng Hermione và Draco ngồi cạnh nhau trên giường.
‘Đây – em – sao – cái –‘ anh lắp bắp, rõ ràng không thể nối hai từ lại với nhau.
Draco vội vàng nhìn sang Hermione. Máu đã rút sạch khỏi khuôn mặt cô.
‘Ron?’ cô nghẹn lại, dường như không thể nhúc nhích nổi. ‘Anh làm gì ở đây?’
Mặt Ron đỏ bừng bừng. ‘EM ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY?’ hắn rống lên, nói được câu hoàn chỉnh đầu tiên. Hắn đang không thể kiểm soát bản thân. ‘TRÁNH XA HẮN RA!’
Ngay lúc ấy, có gì đó trong Draco bùng lên. Ngọn lửa nung chảy kim loại đốt cháy anh mà không báo trước, da anh cháy sém bởi chính sức nóng của cơn thịnh nộ không thể kiểm soát từ mình. Từ tốn để không lộ ra sự căm ghét đột nhiên quằn quại cuộn xoáy trong mình như một đàn rắn, Draco đẩy Hermione sang một bên và đứng dậy rút đũa phép.
‘Weasley,’ anh lạnh lẽo nói, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ. ‘Mày thật tốt bụng khi đến đây góp vui.’
‘Lui lại, Malfoy,’ Ron gầm gừ. Sự ghê tởm thoáng hiện qua đôi mắt xanh trong.
‘Đừng có dại mà lại gần tao.’
Nhưng Draco tiếp tục bước đến gần Ron với những sải bước thận trọng tính toán. Bằng giọng trầm xuống đầy nguy hiểm, anh rít lên, ‘Đừng tốn hơi, hoặc đó sẽ là hơi thở cuối cùng mày hít được đấy.’
Trước khi Ron kịp phản ứng, Draco đã chĩa đũa phép vào hắn và độc địa nói,‘Incarcerous!’
Tiếng hét của Ron bị bóp nghẹt khi những sợi thừng chắc nịch bay ra từ đầu đũa phép của Draco quấn lấy hắn, trói chân tay hắn lại, siết chặt đến khi hắn chỉ vừa đủ thở.
‘Hết rồi Weasley,’ Draco chế nhại, ghé môi sát vào tai Ron. ‘Tạm biệt cô ấy đi. Cô ấy giờ là của tao rồi.’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Draco!’ Hermione thét lên. Cô lồm cồm đứng dậy, ấn tay vào vết thương Greyback gây ra. ‘Draco, dừng lại! Đừng làm đau anh ấy!’
Vai Draco cứng lại, nhưng ngoài việc đó ra anh không biểu hiện bất cứ dấu hiệu gì là mình nghe thấy Hermione.
Sự kinh hoàng buốt giá siết lấy Hermione khi cô lảo đảo bước về phía Draco, vẫn chóng mặt vì thiếu máu và cố gỡ anh ra khỏi Ron. Đột nhiên mọi chuyện xảy ra giữa cô và Ron không còn quan trọng nữa. Điều duy nhất cô quan tâm lúc này là mang Ron sống sót ra khỏi đây, bởi cô có một linh cảm khủng khiếp rằng Draco đang nghiêm túc, anh sẽ cướp mạng sống của Ron. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Từ khi nào anh lại quay trở về làm con quái vật độc ác tàn nhẫn vậy?
‘Thả anh ấy ra!’ Hermione van nài, cố giằng đũa phép của Draco ra khỏi tay anh.
‘Hermione, đừng chạm vào hắn,’ Ron gầm gừ, giãy giụa trong đống dây thừng trói chặt mình. ‘Hắn là kẻ phản bội dối trá quỷ quyệt. Hắn đã lừa dối em suốt từ trước đến giờ!’
Nghe những câu ấy, Draco hất Hermione ra, làm cô ngã xuống sàn. ‘Im mồm mày lại Weasley,’ anh hằm hè, chọc đũa phép vào họng Ron khiến Ron nghẹn lại. ‘Tao nghiêm túc đấy. Tao không chần chừ giết mày luôn đâu.’
Hermione trợn mắt khi nghe những lời của Draco trong một giọng nói không hề giống giọng anh đã dùng với cô trước đây. Nó làm cô bừng tỉnh, anh không còn là
Draco cô biết nữa. Anh ấy là… anh ấy là…
‘KHÔNG!’ cô thét lên, đứng dậy vồ lấy cổ tay Draco lần nữa. ‘Draco, xin anh, đây không phải điều anh muốn! Đừng làm thế, đây không phải là anh, đây không phải –‘
‘Hermione, hắn là Shadow!’ Ron hét lên. ‘Nhét nó vào đầu em đi – hắn đã lừa dối em.’
Hermione há hốc miệng, sững sờ buông Draco ra. ‘Anh vừa nói gì?’ cô thì thầm, kinh hãi.
‘Anh biết chuyện gì đang diễn ra!’ anh gào, mặt đỏ lên vì cố gắng thoát khỏi dây trói Draco dùng. Giọng anh cao lên tiếp tục. ‘Hắn gửi cho em một lá thư chết tiệt, Hermione, nói rằng hắn yêu em. Bọn anh đã đọc nó, Harry và anh. Anh đã đọc nó. Em có yêu hắn không? EM CÓ THỂ YÊU NGƯỜI NHƯ HẮN KHÔNG?’
‘Cruci –‘
‘CÓ!’
Căn phòng nhỏ chìm trong im lặng. Câu thần chú chết lặng trên môi Draco và Ron ngừng giãy giụa khi cả hai ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hermione, choáng váng bởi những gì cô vừa nói.
‘Có, em yêu anh ấy!’ cô khóc, vùi mặt vào lòng bàn tay. Trong đầu cô, những ý nghĩ giống nhau cứ liên lục lặp lại hết lần này đến lần khác: Kéo dài thời gian… ngăn anh ấy… tiếp tục nói… cứu cả hai… ‘Em yêu Draco. Em không biết bằng cách nào hay khi nào hay thậm chí là tại sao, nhưng em thực sự yêu anh ấy Ron à.’
‘Em – cái gì cơ?’ Ron cuối cùng cũng khàn giọng nói. ‘Hermione, chuyện này không vui đâu, em không thể –’
‘Đủ rồi,’ Draco gầm gừ, vẫy cổ tay làm Ron bay dọc căn phòng, đập người vào bức tường phía xa với một tiếng thịch. Hermione thét lên, cố chạy về phía Ron nhưng Draco chộp lấy cổ tay cô trước khi cô kịp di chuyển và xoay cô lại đối diện anh.
Hermion rùng mình khi cô thấy sự tin tưởng trần trụi ánh lên trong đáy mắt màu bạc của Draco. Lớp lớp căm hờn, khinh bỉ, ngờ vực đã bị lột bỏ, khiến Draco trở nên… mong manh. Lúc ấy, Hermione biết anh đã trao cô cả tâm hồn mình.
‘Có đúng không?’ anh hỏi, giọng run run không thể kiểm soát. ‘Hermione, nếu em đang nói dối anh…’
‘Em sẽ không bao giờ nói dối anh, không bao giờ sau khi anh đã chân thành với em đến vậy,’ Hermione nhẹ nhàng nói, và dù trong lòng đang chết lặng, cô giơ bàn tay dịu dàng chạm vào má Draco. ‘Em yêu anh.’
‘“Tình bạn không phải thứ cân đo đong đếm cho đi và nhận lại”,’ anh buồn rầu trích lời, mắt anh xoáy sâu vào mắt cô như chờ đợi cô lộ ra dụng ý thật của mình. ‘Nói với anh… điều này là thật.’
‘Nó là thật!’ Hermione nói lần thứ hai khi cô cố nhón chân về phía Ron mà không làm Draco chú ý. ‘Nếu những cảm xúc này không phải là thật, Draco, em không biết cái gì là thật nữa!’
Anh lại nắm lấy cổ tay cô. ‘Nếu em đến bên hắn ta, anh sẽ giết hắn,’ anh lạnh lùng nói, và tức thì tia tin tưởng trong mắt anh bị dập tắt, như ánh lửa tàn biến mất trong ngọn gió. Anh chĩa đũa phép vào Ron, người đang nằm bất động ở bức tường phía xa.
Hermione đông cứng lại. ‘Sao anh lại làm vậy?’ cô thì thầm, sự tuyệt vọng dâng lên trong cổ, làm từ ngữ nghẹn ứ lại. ‘Em tin anh! Em nghĩ anh đã thay đổi!’
Mắt Draco nheo lại. Anh không nói gì.
Hermione yếu ớt lắc đầu. ‘Anh đã lừa em…’
Draco siết cổ tay Hermione chặt hơn. Giọng nói nhuốm màu cay đắng, anh rít lên, ‘Là anh hay hắn, Hermione.’
Nếu Hermione còn đủ sức lực, cô sẽ vỡ òa ra khóc. Nhưng giờ cô quá bất an, quá sợ hãi, quá khổ sở để làm bất cứ việc gì ngoài bất lực nhìn chằm chằm vào Draco.
Anh đã ra cho cô tối hậu thư cuối cùng: lựa chọn giữa hai người mà cô không thể sống thiếu được. Dù lựa chọn của cô có là gì, cô cũng mất một trong số họ.
Cảm giác tan nát cõi lòng trước phán quyết này ngự trị trong cô. Hermione không thể không nhớ đến câu nói mà Draco và Robards đã nói với mình: ‘Bởi ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô một lần làm điều gì đó mà không được cho phép chứ?’… ‘Cô biết tôi không ngu ngốc đến mức mong cô làm việc gì mà không có hướng dẫn chi
tiết trước chứ Granger’…
Cô có thể làm được không? Cô có thể nghe theo mong muốn của trái tim mình một lần không? Hermione và Ron thuộc về nhau, họ đều nói vậy. Có lẽ điều đó đúng. Có lẽ đó là lí do tại sao cô sợ ở bên Draco – anh ấy không chắc chắn, anh ấy không thể đoán trước. Draco sống không có quy tắc. Liệu cô có thể chứng minh rằng họ đã sai?
Hermione quay lại bất lực nhìn vào Ron: vào khuôn mặt cởi mở tin tưởng, vào đôi mắt xanh sáng chỉ chứa sự ấm áp, thoải mái và an toàn… Anh đã luôn yêu cô; anh đã luôn ở bên khi cô cần ai đó ôm lấy mình…
Đôi mắt cô chuyển về Draco. Đôi mắt xám dữ dội gặp đôi mắt cô tràn đầy đam mê, ham muốn, khao khát, tất cả được bao quanh bởi sự hồ nghi. Khuôn mặt nhợt nhạt nổi bật trong ánh sáng lờ mờ, hư hại bởi hai vết sẹo đau đớn anh mang như một dấu hiệu tội lỗi.
Sự thấu hiểu lóe lên trong cô. Draco sẽ luôn khiến cô rơi – rơi mãi mà không chạm đáy. Cô biết ít nhất với Ron cô có thể tin anh sẽ ở đó đón lấy cô, không kể bất cứ hoàn cảnh nào. Cô sẽ từ bỏ cảm xúc ấp ủ dưới ý thức cô dành cho Draco suốt mấy tuần qua nếu chỉ có đôi tay ấy ngăn cô lao thẳng xuống hố đen tối tăm vô tận.
Và ngay giây phút ấy, cô biết. Dù nó làm cô xé lòng, dù trái tim cô gào thét phản đối dữ dội, cô biết mình phải làm gì.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Malfoy.’ Từ ấy như một lưỡi dao sắc ngọt, đâm xuyên trái tim Draco, làm tâm hồn anh vỡ ra từng mảnh.
Cánh tay đang giơ lên của anh buông thõng và đũa phép anh rơi xuống sàn đánh cạch.
‘Em xin lỗi. Em không thể ở bên anh khi biết rằng anh có thể biến thành… biết rằng anh không phải… Em chỉ… Ron là người em muốn ở bên.’
Draco thấy Hermione ôm lấy mình. Anh biết cô đang chờ anh mất bình tĩnh, nhưng không. Anh không gào thét hay nguyền rủa hay thậm chí nhặt đũa phép lên giết Ron như anh từng thề mình sẽ làm. Thay vì vậy, anh mỉm cười. Anh mỉm cười trước sự điên loạn của tất cả mọi chuyện.
Cuối cùng, chính tình yêu ám ảnh của anh dành chô cô đã đẩy cô trở về vòng tay Ron.
‘Anh hiểu rồi,’ anh buồn bã lẩm bẩm. Giọng anh chưa bao giờ dao động, dù trong lòng anh đang chết lặng. ‘Anh đoán băng luôn vỡ vụn trước khi nó tan chảy, đúng không?’
Draco thấy ánh nhìn như bị tra tấn trong mắt cô. Anh biết cô cũng tuyệt vọng yêu anh; anh biết hết. Nhưng anh cũng biết mình đã đẩy niềm tin của cô đi quá xa. Nền móng họ xây mọi thứ lên quá mỏng manh để chịu đựng sức nặng của hiện thực.
Đã quá muộn để anh sửa chữa những tổn hại mà lỗi lầm của anh gây nên, quá muộn để nói với cô, và giờ anh đang trả giá cho điều đó.
Cuối cùng, tất cả chỉ là một ảo ảnh nghiệt ngã.
Hermione tiến về phía anh, anh ngần ngại. ‘Em yêu anh,’ cô thì thầm vào tai anh.
Anh cứng người lại. ‘Em không biết bằng cách nào hay tại sao, nhưng đúng là vậy.’
Cô hít sâu. ‘Nhưng em không thể ở bên anh. Anh hiểu mà, đúng không… Shadow?’
‘Không,’ Draco cay đắng nói. Anh áp tay vào mặt cô và cúi xuống. ‘Anh sẽ không bao giờ hiểu được,’ anh thì thầm, và rồi hôn cô lần cuối. Khi môi họ chạm vào nhau, anh thấy tim mình bật mở và mọi nỗi đau, căm ghét anh đang kìm nén trào ra, dâng lên cho đến khi nó chảy tràn qua miệng anh vào miệng cô.
Cô dịu dàng đẩy anh ra. ‘Phải kết thúc ở đây thôi.’ Đôi mắt cô đanh lại quyết tâm, nhưng Draco thấy môi cô khẽ run rẩy.
‘Đi ra,’ anh nói, giọng cay nghiệt nhẫn tâm. ‘Mang hắn đi đi.’
Không nói lời nào, Hermione rời Draco và chạy về phía Ron. Draco lấy đũa phép phạt khoảng không trước mặt, đám dây thừng trói lấy Ron dễ dàng tách ra rơi xuống, biến mất vào thinh không trước khi chạm mặt sàn.
‘Ron,’ Hermione thở hắt ra, quỳ xuống cạnh hắn và nắm lấy vai hắn. ‘Ron, anh ổn không? Anh thở được không?’
‘ĐI RA!’ Draco gầm lên, chĩa đũa phép vào cửa, cánh cửa tức thì bật mở với một tiếng rầm. Ngực anh nhấp nhô lên xuống khi anh cố hít thở qua cổ họng bị siết chặt. Anh không thể chịu nổi… anh không thể nhìn cô được nữa…
Hermione không một lần nhìn về hướng Draco khi cô giúp Ron đứng dậy và để hắn tựa vào vai mình. Họ cùng nhau rời khỏi căn phòng, tay trong tay, vai kề vai. Rất lâu sau khi tiếng bước chân vọng lại của họ biến mất, rất lâu sau tiếng cửa chính của anh mở ra rồi đóng lại vang đến tai, Draco tiếp tục nhìn chăm chăm không chớp mắt vào bóng tối ngoài ngưỡng cửa trống không.
Anh thấy có gì đó cào xé trong mình, một sinh vật dữ tợn đang cố sức thoát ra. Đau đớn khổ sở. Chưa bao giờ anh cảm nhận dữ dội đến vậy. Anh không thể nào hiểu nổi. Nếu Draco nhìn vào gương lúc này, anh thậm chí sẽ không thể nhận ra đôi mắt xám của chính mình; nỗi đau sôi sục trong đó đã biến chúng thành sắc đen vô tận.
Chậm chạp, như đang ở trong mơ, Draco bước đến bên giường. Anh chạm vào tấm chăn, nhớ lại Hermione đã nằm đây chưa đến một giờ trước đó, hứa lời hứa giả dối về mãi mãi mà rồi cũng hóa thành hư vô. Giận dữ, anh chộp lấy cái gối ném nó ra xa.
Cái gương vẫn còn ở đây, khung vàng lung linh trong mờ ảo. Draco cầm nó lên. Nó nặng hơn Draco nhớ, nhưng anh vẫn nâng lên và nhìn vào nó.
Anh chỉ vừa đủ nhận ra hình phản chiếu của chính mình nhờ đôi mắt lấp lánh như hai mảnh bạc. Sợ hãi, anh đưa cái gương lại gần khuôn mặt, đặt đôi môi khô khốc bồn chồn lên mặt kính lạnh lẽo trơn nhẵn và thì thầm, ‘Starlight.’
Draco hồi hộp chờ đợi, cầu nguyện, ước mong với tất cả những gì anh có…
Từng phút lê thê trôi qua và mặt gương vẫn trống không. Nhận thức tàn khốc dần buông xuống anh; anh dữ dội xua nó đi. Nó phải hoạt động. Cô ấy nói nó sẽ hoạt động…
‘Hermione Granger,’ anh nói gần như van vỉ. ‘Hermione. Hermione. Hermione…’
Nhưng hình ảnh phản chiếu duy nhất trên gương là khuôn mặt nhợt nhạt đầy sẹo của chính anh, lu mờ bởi nước mắt trong mắt anh. Chiếc gương chỉ phơi bày sự thật; sự thật Draco đã sống cuộc đời lẻ loi khốn khổ; sự thật anh đơn độc giữa thế giới này.
‘Nên nếu bao giờ bạn cần, cứ gọi tên tôi…’
Draco trừng mắt vào hình phản chiếu đáng ghét của mình. Anh cần cô ngay bây giờ; cô đang ở đâu?
‘…bùa phép chỉ mất tác dụng khi một người quyết định rời bỏ người còn lại…’
Phép thuật không bao giờ trục trặc và Draco không phải một thằng ngốc. Anh biết sự tan biến của bùa phép chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Hermione đã rời bỏ anh, bỏ anh lại với sự tồn tại đáng khinh của chính anh. Sự thật đã được lập lại.
Và trong một thoáng theo sau nhận thức kinh khủng ấy, trái tim Draco vỡ tan. Cái nhìn cuồng dại hiện ra trong mắt anh, anh ném cái gương vào bức tường đối diện. Nó đập vào cạnh bàn anh và vỡ vụn. Draco dửng dưng nhìn những mảnh kính rơi xuống sàn nhà, lấp lánh trong ánh nến như tuyết, hay có lẽ là mưa trong ánh mặt trời.
Anh rời phòng và đi xuống hầm. Noah Lawley đang chờ anh ở đó.
‘Mày là ai?’ Lawley hỏi dồn, bật dậy khi thấy Draco vào.
Draco không cảm xúc nhìn nó. Không nói một lời, anh thò tay vào túi, lấy ra cái lọ nhỏ anh đã mang theo và giơ nó ra.
‘Gì thế?’ Lawley hỏi, nhìn cái lọ cảnh giác. ‘Mày muốn tao làm gì với nó?’
‘Uống,’ Draco gay gắt nói. Nắm tay anh siết chặt quanh ống thủy tinh. ‘Chúng tao đến để đưa mày cái này. Nó sẽ hóa giải bệnh hóa sói.’
Sự hoài nghi hiện lên trên đường nét méo mó của khuôn mặt sẹo Lawley. ‘Làm gì có thứ đó,’ nó giận dữ nói.
‘Giờ có rồi,’ Draco khạc ra. Anh đang run bần bật vì phẫn nộ. ‘Uống nó. Ngay.’
‘Tao không tin mày,’ Lawley khăng khăng, khoanh tay ngoan cố. Giờ nỗi sợ hãi đã pha lẫn nghi ngờ. ‘Tất cả những gì tao biết là mày đang cố đưa tao vài thứ dược an thần để đưa tao đến Bộ. Tao – tao không muốn dính dáng đến Bộ. Tao muốn trở về với Greyback.’
‘Sao mày phải làm điều khỉ gió ấy?’ Draco gầm gừ. Anh đến gần Lawley. ‘Có lẽ bây giờ mày còn quá trẻ để hiểu hết, nhưng Greyback chẳng quan tâm gì đến mày đâu. Hắn muốn lợi dụng mày vì mục đích của riêng gã thôi.’
‘Im đi!’ Lawley gào, lùi xa khỏi Draco. Mắt nó trợn lên. ‘Lũ ở Bộ chúng mày điên rồ đúng như những gì Greyback đã nói với tao. Anh ta bảo chúng mày sẽ cố làm tao quay lưng lại với anh ta. Tao không ngu đâu!’
‘Mày bày trò giỏi đấy,’ Draco hằm hè. Anh túm áo của Lawley và ném nó vào tường. Ghé mặt sát Lawley, anh cay độc nói, ‘Nhìn tao này. Tao có những vết sẹo này từ ma thuật hắc ám, giống mày, và vì chúng mà tao sống trong địa ngục suốt cả cuộc đời. Mày có muốn có kết cục giống vậy không? Muốn không?’
Lawley nghiến răng. ‘Tránh xa tao ra!’ nó rên ư ử.
Draco thả nó ra. Lùi lại vài bước, anh hỏi bằng một giọng bình tĩnh đáng sợ, ‘Nói tao biết, Lawley… cảm giác làm người sói như thế nào? Miêu tả quá trình biến hình cho tao.’
Lawley rùng mình thấy rõ. ‘Cái gì…’ Nó ấp úng, liếm đôi môi nứt nẻ. ‘Cái đó liên quan gì đến mày?’
‘Tao muốn biết trước khi tống thứ thuốc này xuống họng mày,’ Draco nói gần như rất dễ chịu. Miệng anh cong lên thành một nụ cười nửa miệng độc ác. ‘Nào. Kể đi. Mày thích cảm giác tứ chi bị xé toang đầy tàn bạo rồi lại gắn lại với nhau chứ? Mày có thích cảm giác thứ máu bị nguyền rủa chảy trong huyết mạch và đầu độc tri giác mày không? Hay…’
Draco bỏ lửng. Nụ cười của anh lan rộng trước hình ảnh hoàn toàn hãi hùng trên nét mặt biến dạng của Noah. ‘Hay mày chọn hóa sói để trốn thoát mọi chuyện?’ anh nhẹ nhàng nói nốt.
Lawley giật mình.
‘Không có gì phải xấu hổ cả,’ Draco lãnh đạm nói. ‘Nhưng trước khi vào vấn đề đó, uống thứ thuốc này đi.’ Anh lại giơ nó ra. ‘Mày và tao đều biết dính líu đến Greyback sẽ không đưa mày đến đâu cả.’
Bất chấp sự tự tin đã được tính toán, Draco vẫn ngạc nhiên khi thấy Lawley vươn tay lấy lọ Độc dược Bả Sói II từ mình. Anh không ngờ tên người sói lại đầu hàng dễ hàng thế.
‘Mày sẽ không – Greyback sẽ không biết được, đúng chứ?’ y hỏi, giọng run rẩy.
‘Không.’
‘Và nó an toàn chứ?’
‘Nó – có.’
Dường như không chú ý đến sự do dự của Draco khi trả lời câu hỏi cuối cùng,
Lawley mở nút lọ và lo lắng nhìn chăm chăm vào nó. Rồi, sau vài phút suy tính, nó đưa đến gần miệng, nhắm chặt mắt và uống thuốc.
Nó hít vào, buông rơi cái lọ. Gương mặt méo mó, nắm tay siết lại và gập người xuống, có vẻ đang đau đớn dữ dội. Draco bình thản nhìn. Anh không còn quan tâm thứ thuốc có thành công hay không; anh đã quyết định phải làm gì.
Từng giây nhích qua. Cuối cùng, Lawley thẳng người, quệt mồ hôi trên trán. Nó sợ sệt nhìn Draco bằng đôi đồng tử đã giãn ra. ‘Làm sao – làm sao tôi biết được thuốc có hiệu quả hay không?’ nó khào khào.
‘Đợi.’ Draco tiến đến gần Lawley. Những mảnh vỡ của chiếc lọ nhỏ kêu lạo xạo dưới chân anh. ‘Đợi đến kì trăng tròn tới. Xem điều gì xảy ra.’
‘Tôi thấy khác lạ,’ Lawley ngập ngừng nói. ‘Như – tôi không biết…’
‘Cho đấy là dấu hiệu thuốc đã có tác dụng đi,’ Draco lạnh lùng nói. ‘Giờ trả lời câu hỏi vừa rồi của tao. Sao mày lại nhập bọn với Greyback?’
Lawley ngoảnh đi. ‘Mẹ tôi chết trong trận chiến,’ nó nhẹ nhàng nói. ‘Tôi sống một mình, và tôi… tôi mệt mỏi vì cuộc sống này. Nhưng tôi không định – để bị cắn. Nhưng việc đó đã xảy ra, và tôi không có ai để cậy nhờ nên Greyback thu nhận tôi. Anh ta bảo tôi… anh ta nói –‘
‘Nó có hiệu quả không?’ Draco cắt ngang.
‘Biến hình có làm giảm đi gánh nặng không?’
Lawley thẳng người. ‘Không, không hẳn,’ nó nói vẻ buồn bã. ‘Tôi chỉ có một đêm mỗi tháng thôi. Cơn đau thân thể giúp tôi lãng quên, nhưng ngoài đó ra… tôi chỉ thực sự có thể cảm thấy khá hơn khi tôi’ – nó nhăn mặt –‘giết chóc.’
Draco chầm chậm gật đầu. Lùi lại, anh nói, ‘Nhưng vẫn hiệu quả.’
‘Nhưng không đáng,’ Lawley nói. Giờ tia nghi ngờ ánh lên trong mắt nó. Nó dường như biết chính xác Draco đang nghĩ gì. ‘Tôi hối hận vì đã chấp nhận điều đó.’
Nheo mắt lại, Draco trầm giọng nói, ‘Đủ rồi. Mày có thể rời nhà tao. Đi đến bộ và giải trình. Nói rằng mày bị bắt bởi Draco Malfoy và – và Hermione Granger.’
Lawley giật mình, như thể lời nói của Draco đã nhắc nhở nó gì đó. ‘Cô Hermione Granger đó…’ nó nói khi đi đến cầu thang. ‘Anh yêu cô ấy sao?’
Draco vô thức lùi lại. ‘Cái gì?’ anh rít lên.
‘Cảm giác thôi,’ Lawley nhún vai nói, nhưng Draco biết dù thằng nhóc ngu ngốc, nó đã hiểu. ‘Cách anh bảo vệ cô ấy ở trong rừng… tôi đoán ra…’
Không thể chịu nổi nữa, Draco rút đũa phép. ‘Cút,’ anh ra lệnh, chĩa đũa phép vào ngực Lawley. ‘Tao đã làm nhiều điều ày hơn là mày đáng được hưởng.’
‘Đ-được,’ Lawley lắp bắp. Không nói thêm lời nào, nó xoay phắt đi và loạng choạng lên cầu thang.
Với tiếng thở rời rạc của chính mình vọng trong tai, Draco băng qua căn phòng với những sải bước ngắn nhanh nhẹn. Anh dừng lại cạnh vạc Độc dược Bả Sói II.
Không cân nhắc thêm, anh làm Mất Sạch thứ thuốc ấy.
Tất cả kết thúc rồi. Đũa phép của Draco rơi khỏi tay khi anh đổ sụp xuống nền đất dưới chân vạc. Tất cả những thứ anh làm việc vì chúng, tất cả những thứ anh sống vì chúng… Anh không còn lại gì trừ sự đau đớn không thể chịu đựng nổi đang làm thối rữa cả tâm hồn anh, làm máu trong huyết quản anh đông lại, hút cạn những suy nghĩ lí trí và chỉ để lại những cảm xúc trần trụi.
‘Đúng,’ anh nghẹn lại khi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, chảy xuống bề mặt gợn lên của những vết sẹo. ‘Đúng, tôi yêu cô ấy…’
Bóng đêm trùm xuống căn hộ của Draco, nhưng anh không nhúc nhích. Chỉ một lần khi con gia tinh nhòm xuống tầng hầm, nhưng khi thấy dáng người cúi gập của chủ nhân mình, nó quay lại dọn dẹp phòng khách không nói một lời. Nó đã ở bên ông chủ nhiều năm và vì vậy biết chính xác khi nào nên xen vào và khi nào nên tránh xa.
Nhiều giờ trôi qua sau khi Draco cuối cùng cũng đứng dậy nhặt đũa phép. Anh sẽ đi gặp Greyback.
Anh bước đến dừng lại ở chân cầu thang. Sự kết hợp tỏa sáng của trăng và sao từ cửa sổ phòng bếp xuyên qua ngưỡng cửa chiếu xuống nơi anh đang đứng, rọi những vạt ánh sáng mờ ảo xuống mỗi bậc thang. Draco ngó qua sau vai, nhìn vô số những chiếc vạc anh đã cẩn thận giữ gìn suốt mấy năm qua. Bóng những chiếc vạc sợ hãi thứ ánh sáng đang xâm lấn tràn ngập khắp phòng, những khoảng tối nổi bật đối lập với nền nhà bê tông được thắp sáng lờ mờ.
Draco thở dài. Anh chậm chạp trèo lên cầu thang. Ngay khi chạm chân lên sàn nhà bếp, anh khẽ khàng đóng cánh cửa phía sau, khóa căn hầm trong bóng đêm lần nữa.
Anh bước đến mở cửa chính. Bầu trời đêm rải rác vài ngôi sao và anh dừng lại nơi ngưỡng cửa ngắm nhìn chúng. Vô thức, môi anh động đậy, thầm gọi tên cô lần cuối.
‘Starlight…’
T/N: tiếp theo sẽ là 2 kết thúc, các bạn thích đọc cái nào cũng được. Nhưng theo mình thì nên đọc cả 2!!! À, và còn có một kết thúc happy ending nữa, nhưng là của chị nào đó bên page của mình sáng tác. Túm lại là đọc cả 3 cái luôn đi!!!