A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 32: Lời nói dối bại lộ


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 32: Lời nói dối bại lộ

T/N: Chương ngắn nhất từ trước đến giờ, yay!
Chương 32: Lời nói dối bại lộ
‘Chào buổi tối, Kay!’
‘Chào Evelyn,’ Kay nói, mỉm cười vội vã chạy qua cô bạn xuống lối đi dẫn đến văn phòng Draco. ‘Xin lỗi hôm nay mình không nói chuyện được!’
‘Anh ta bắt cậu làm việc kinh quá!’ Evelyn nói với xuống hành lang, vẫy tay tạm biệt bạn với một nụ cười tươi rói.
Kay cười to, hối hả đi tiếp. Đúng là vậy; ngài Malfoy quả có làm cô bận túi bụi với những việc lặt vặt; nhưng dù sao thì cô vẫn thích chúng. Bất chấp sự cộc lốc cụt lủn, cô khá quý mến người giám sát của mình, ngài ấy đã giúp cô cải thiện đáng kể năng lực của mình trong suốt khóa học tháng vừa rồi.
Nhưng ngài ấy sẽ rất tức giận nếu phát hiện ra sáng nay mình quên đi gửi thư! cô e sợ nghĩ, quẹo qua khúc ngoặt và lao vào Trụ sở Pháp sư Thủ tiêu. Hổn hển, cô đến cuối căn phòng nơi văn phòng của Draco tọa lạc. Cô mở tung cửa, chạy vào vồ lấy đống thư anh muốn cô gửi và hấp tấp trở ra, ngước lên nhìn. Đồng hồ trên tường chỉ 6.03 tối.
‘Khỉ thật,’ cô lầm bầm. Cô nhanh chân rời trụ sở, không để ý cái nhìn tò mò cô nhận được từ các đồng nghiệp.
Khi Kay cuối cùng cũng đến Sở Cú của Bộ, điều đầu tiên cô làm là dựa vào tường thở lấy hơi. Cô đã chạy suốt quãng đường từ Trụ sở Pháp sư Thủ tiêu đến đây, lo lắng muốn gửi thư đi càng sớm càng tốt.
Trong lúc bình tĩnh lại, cô tìm vài con cú phù hợp. Có ít nhất khoảng 8, 9 lá thư nên cần hơn một con cú.
Mất vài phút để Kay chọn cú và gửi thư. Ngay khi xong việc, cô đặt tay lên trán thở dài nhẹ nhõm.
Mong rằng ngài ấy không phiền khi mình gửi chúng muộn hơn một tẹo so với ý muốn, cô tội lỗi nghĩ, quay đi rời Sở Cú.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*

~‘Thật tình, Ron à, đừng lo nữa. Cô ấy sẽ quay lại thôi.’
Ron nhìn Harry ngờ vực. ‘Mình không biết nữa… cô ấy lần này có vẻ nghiêm túc lắm.’
Harry chớp mắt nghĩ ngợi. ‘Ờ thì bồ gọi cô ấy là một –‘
‘Harry!’ Ron la lên, đỏ bừng mặt. ‘Được rồi, mình không nên nói vậy. Nhưng đúng thế phải không? Có Merlin biết cô ấy đang làm gì cùng Malfoy và… và gã… gã Shadow kia…’
‘Bồ phải tin tưởng cô ấy,’ Harry nhẫn nại giải thích. ‘Bồ muốn tìm hiểu bằng mọi giá cô ấy không nói với mình điều gì, nhưng có lẽ cô ấy có lí do để không làm điều đó.’
‘Lí do duy nhất cô ấy không kể ình là bởi cô ấy biết dù là gì thì điều đó cũng là sai trái!’ Ron cáu kỉnh nói lớn.
Harry nhún vai. ‘Mình đoán phụ nữ có cách lí giải của riêng họ về đúng và sai. Nhưng Hermione không ngu ngốc, Ron. Cô ấy biết mình đang làm gì.’
Ron thở dài đá đống tuyết đông cứng. ‘Mình chỉ… mình chỉ lo cô ấy không thể luôn luôn suy nghĩ logic về mọi thứ được. Kể cả Hermione cũng có cảm xúc, bồ biết đấy.’
‘Mình đâu nói cô ấy không có,’ Harry đáp, cười lớn. Anh vỗ vai Ron. ‘Nhưng mình thành thật khi nói bồ không nên để điều đó làm phiền mình đến vậy. Nhớ tất cả những lần cô ấy thề không bao giờ nói chuyện lại với bồ nữa không? Ý mình là mình thậm chí còn không thể đếm nổi số lần mình phải đứng giữa hai người, cố gắng bắt chuyện… và giờ nhìn hai người thế nào kìa. Hai bồ sắp cưới rồi!’
‘Không sắp đâu,’ Ron hờn dỗi. ‘Cô ấy hủy hôn rồi nhớ chứ?’
Harry nghiêm nghị nhìn Ron. Họ đang gần đến Hang Sóc, ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ ngôi nhà soi tỏ nét lo âu trên khuôn mặt Ron.
‘Mình đoán nói mọi chuyện sẽ ổn thỏa là vô dụng đúng không?’ Harry nhẹ nhàng nói khi họ bước lên hiên nhà.
Ron rụt rè gật đầu. ‘Bồ cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu ở vị trí của mình khi Ginny chia tay với bồ đúng chứ?’

Harry ranh mãnh cười toe toét. ‘Ờ thì…’ anh nói, giả vờ nghĩ về điều đó.
‘Bồ cẩn thận đấy!’ Ron đe dọa. ‘Không mình sẽ – mình sẽ –‘
‘Lừ mắt với mình?’ Harry gợi ý. Anh cười to. ‘Tất nhiên rồi Ron. Bồ biết mình yêu cô
ấy hơn bất cứ điều gì mà.’
‘Ờ, ờ, nhưng đừng kể vụ đó với mình,’ Ron càu nhàu vẻ hiền lành. Anh khựng lại, tay đặt trên nắm cửa và mỉm cười với Harry. ‘Cảm ơn vì lời khuyên.’
Khi họ vào nhà, mùi thức ăn của bà Weasley phảng phất trong không khí. Cả hai
cậu trai hít sâu một hơi trước khi cởi áo choàng (Ron quăng áo vào xó cửa và Harry ngay ngắn treo áo của mình cạnh áo Ginny).
‘Chúng con về rồi thưa mẹ,’ Ron nói to. Anh lê bước xuống lối đi và nhòm vào bếp.
Bà Weasley đang bận rộn khuấy thức ăn trong cái nồi to tướng, nhưng bà ngước lên khi con trai vào phòng. ‘Con ở đâu vậy?’ bà gặng hỏi, trông cực kì phật ý. ‘Con lỡ mất Fred và George rồi. Bọn chúng vừa rời đi cùng Angelina và Alicia.’
‘Hai người ấy có để lại quà tạm biệt cho con không ạ?’ Ron hăng hái nói, săm soi căn phòng như mong tìm thấy một gói quà được gói ghém chờ đợi mình.
‘Không,’ bà Weasley bực bội đáp, ‘hai đứa nó nhờ mẹ bảo con rằng chúng biết con đã chôm hộp Thuốc Tăng Nhớ và đang định thuê thêm bảo vệ để đảm bảo con không cố nẫng thêm gì từ cửa hàng nữa.’
Ron lắp bắp tức giận. ‘Con là em trai họ mà!’

‘Đừng cằn nhằn với mẹ về chuyện đó!’ Bà Weasley cục tính đáp. ‘Và vì Chúa, Ron, tháo giày ra!’
‘Chào bác Weasley,’ Harry nói, bước vào bếp. Anh nhìn quanh. ‘Ginny đâu ạ?’
Bà Weasley mỉm cười mệt mỏi với Harry. ‘Chào buổi tối Harry cưng. Con bé phải họp với Robards nên sẽ muộn bữa tối một chút.’
Lông mày Ron nhíu lại nghĩ ngợi. ‘Bồ có nghe thấy gì không?’
Harry chớp mắt. ‘Không…’
Tuy nhiên Ron phớt lờ câu trả lời của Harry và đi đến cửa sổ bên kia căn phòng.
‘Aha!’ anh nói to, mở cửa ra. Một con cú nhỏ mũm mĩm bay vào, cánh lốm đốm tuyết.
‘Ôi cưng à, tao không chú ý lúc mày gõ cửa sổ!’ Bà Weasley nói, vội vàng đến chỗ con cú đang đậu trên quầy bếp. ‘Có vẻ nó có khá nhiều thư cho con đấy Ron,’ bà nói thêm, nâng con cú lên xem xét.
Ron cầm lá thư từ mẹ. Mở ra, anh nhíu mày. ‘Cho Hermione.’
Bà Weasley và Harry trao đổi cái nhìn hoảng sợ khi nghe nhắc đến tên Hermione.
‘Đưa nó đây,’ bà Weasley lo âu nói, lúng túng lại gần Ron định lấy lá thư khỏi tay anh. ‘Mẹ sẽ để nó trong phòng con bé… con bé chắc vẫn đang truy tìm bọn người sói… khổ thân…’
‘Không, chờ đã,’ Ron nói sắc lẹm, né bàn tay đang vươn ra của mẹ mình. ‘Chữ viết tay này trông quen lắm…’
Chầm chậm, gần như hơi giật cục, anh đến bàn ăn ngồi xuống đối diện Harry. Bà Weasley theo sau, lo lắng vặn tay.
‘Đó là chữ viết tay của Malfoy,’ Harry nói không nghĩ ngợi. Ngay khi câu nói thoát khỏi môi, anh lấy tay bịt miệng. ‘Ơ, ý mình là –‘
‘Thật vậy sao?’ Ron giận dữ nói. Lờ đi nỗ lực của mẹ mình đang cố giằng lấy lá thư, anh mở nó ra và bắt đầu đọc.

Từng giây nhích qua. Harry cẩn thận quan sát khuôn mặt Ron tìm bất cứ dấu hiệu cảm xúc nào. Anh còn cân nhắc một lúc việc rút đũa phép phòng trường hợp Ron cần được hạ hỏa bằng bất cứ cách nào sau khi đọc xong lá thư, nhưng sự có mặt của bà Weasley ngăn anh lại.
Cuối cùng, Ron hạ lá thư xuống. Anh ngồi im một hồi lâu, gập người bất động. Rồi anh đứng bật dậy.
‘Malfoy sống ở đâu?’ anh cứng ngắc nói với Harry.
Harry nhíu mày, có gì đó rất đáng báo động. ‘Ờ…’
‘Không cần, mình sẽ tự tìm,’ Ron nói, cắt lời Harry. Nắm tay Ron, Harry có thể thấy, siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch lại.
‘Ron…’ Harry cố nói, giờ cực kì lo lắng. Anh định đứng lên, nhưng Ron ra hiệu anh ngồi yên.
‘Đừng lo Harry, mình không làm gì bất hợp pháp đâu,’ anh nói vẻ không thể lay chuyển.
‘Ron!’ bà Weasley sợ hãi la to từ bên kia bàn. Bà liếc nhìn lá thư nằm trên bàn. ‘Nó nói gì?’
Trước khi Harry có thể với tay chộp lấy nó, Ron đã lao ra khỏi phòng.
‘Ôi trời,’ Harry cẩn thận nói. Anh nhìn từ lá thư đến ngưỡng cửa Ron vừa đi qua, giằng xé giữa việc tìm ra điều gì đã ném Ron vào tâm trạng tò mó đó và bám theo Ron để đảm bảo anh không làm gì ngu ngốc. Cuối cùng, trí tò mò của anh chiến thắng, và anh cầm lá thư lên.
Harry đọc lướt qua từng câu trong thời gian kỉ lục. Khi anh buông tờ giấy da xuống, khuôn mặt anh tái nhợt đi.
‘Cái gì vậy?’ Bà Weasley lo âu hỏi. Bà dường như cũng quá sợ hãi làm điều đó.
Harry nuốt khan. Anh cố mấy lần nói ra, nhưng từ ngữ cứ nghẹn ứ trong cổ. Cuối cùng, anh cũng the thé được, ‘Có vẻ như Malfoy là Shadow.’
T/N: Chuẩn bị đón bão~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.