Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương Kết thúc 1: Thế giới không còn bóng đêm
Epilogue Part 1: Thế giới không còn bóng đêm
‘Hermione…’
‘Em ổn mà Ron,’ Hermione run run nói, quay đi để giấu những giọt nước mắt. ‘Em chỉ… em cần ở một mình một lúc…’
Rời căn hộ của Draco, họ lập tức Độn thổ về Hang Sóc. Lúc này họ đang đứng ngoài lều Độn thổ, cả hai đều không thoải mái vì biết mọi chuyện giữa họ không bao giờ có thể trở lại như xưa. Đó là một cảm giác chẳng mấy dễ chịu, nhất là với hai người bạn từ thuở bé.
‘Anh không thể thực sự nói là mình xin lỗi được; em biết mà đúng không?’
‘Em biết.’ Hermione nhìn chằm chằm xuống nền đất còn sót lại bông tuyết cứng đầu cuối cùng không chịu tan chảy bất chấp bao nhiêu trận mưa. Sự thật là cô thậm chí còn không muốn Ron xin lỗi. ‘Nhưng em rất hối hận.’ (*)
‘Đó – đó không phải lỗi của em…’
Hermione không nói gì. Ron đã hiểu sai câu nói của cô, nhưng cũng chẳng cần đính chính.
‘Thôi nào, vào trong thôi… Chúng ta có thể quên chuyện đã xảy ra đi…’
Em không muốn, giọng nói nhỏ xíu trong đầu cô phản đối. Em không thể cứ giả vờ như tháng vừa rồi chưa từng tồn tại được!
‘Anh cứ đi đi,’ cô nói thành tiếng. ‘Em cần vài phút.’
‘Em chắc không?’ Ron nghi ngờ hỏi. Rõ ràng vẫn nghĩ rằng cô sẽ chọn Draco sau tất cả mọi chuyện. ‘Anh sẽ ở với em.’
‘Em không cần anh ở lại,’ Hermione nói gần như tức giận. ‘Thật đấy Ron, em sẽ ổn thôi. Anh ấy sẽ không đến tìm em đâu. Em đã lựa chọn. Anh ấy chấp nhận điều đó.’
Ron nheo mắt. ‘Được rồi,’ anh thấp giọng nói.
Hermione nhìn Ron rời đi và tự nhủ cô sẽ lại yêu anh vô điều kiện lần nữa. Nhưng dù tin vào điều đó, cô vẫn không thể xóa bỏ dấu vết của loại tình yêu khác mà Draco để lại trong đời cô. Nguy hiểm, tối tăm, vô định. Giống như anh. Anh đã nói dối cô, làm cô tin rằng mình là một con người khác, nhưng anh đã yêu cô – có lẽ còn nhiều hơn cô yêu anh.
Cô nhận ra mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân bởi mọi chuyện cô đã làm với Ron, với Draco, với chính cô.
Hermione dựa vào lớp gỗ ướt nước mưa của căn lều Độn thổ nhà Weasley và để bản thân khóc. Cô phải vượt qua chuyện này. Cô phải bước tiếp. Cô sẽ bước tiếp.
Nhưng hiện giờ, điều duy nhất cô có thể làm là khóc và mong cho cơn đau tự dịu bớt.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Hai tháng trôi qua trước khi Hermione nhìn thấy Draco lần nữa. Họ cuối cùng cũng gặp lại nhau ở quán Brown, tiệm trà nho nhỏ nằm bên kia phố đối diện với Bộ.
Điều đầu tiên cô nghĩ khi thấy anh ngồi ở chiếc bàn quen thuộc là đồ uống thường thấy của anh đã khác rồi. Tóc anh mỏng hơn và rối bù hơn; làn da nhợt nhạt bình thường của anh mệt mỏi và có chút xám lại. Sự kiêu hãnh anh từng mang trên đôi vai giờ đã biến mất, và anh trông hoàn toàn kiệt sức.
Khi Hermione đến gần anh, anh ngước lên với đôi mắt vô hồn đỏ ngầu. Khó lòng nhận ra nổi con ngươi màu xám của anh; chúng giống sắc đen mỏi mệt hơn. Cái nhìn như không nhìn mà anh chĩa vào Hermione thật trống rỗng, nhưng không phải theo cách đề phòng mà Hermione từng quen thuộc. Đúng hơn, đó là ánh mắt hoàn toàn thiếu vắng cảm xúc hơn là ánh mắt được che đậy cẩn thận.
‘Draco?’ cô ngập ngừng.
Giọng nói Hermione dường như đánh thức Draco khỏi tình trạng chìm trong tiềm thức. Anh nhìn xuống tách trà còn đầy một nửa.
‘Em ngồi được không?’
Anh lắc đầu. Hermione vẫn ngồi xuống.
Khi Draco không nói gì, Hermione hỏi bằng giọng chỉ hơn tiếng thì thầm một chút,
‘Anh… anh ổn chứ?’
Anh lại lắc đầu lần nữa. Tiếng Hermione hít một hơi thật sâu không bị nghe thấy bởi tiếng rì rầm nói chuyện dễ chịu tràn trong căn phòng.
‘Em không gặp anh ở Bộ,’ cô thử lần nữa. Thái độ như có bệnh của anh bắt đầu làm cô hoảng.
Anh khoắng ly trà, vẫn không nhìn vào mắt cô. Hermione để ý đôi tay anh đầy những vết trầy và vết cắt nông.
Thở dài, cô đứng dậy. Câu ‘Em xin lỗi’ cô đã chuẩn bị thốt ra nhưng rồi lại không thể. Cô không muốn đào sâu thêm vào thứ mình không thể rút lại. Mang hôm ấyra chỉ khiến việc lãng quên khó khăn hơn mà thôi.
‘Tạm biệt Draco,’ cô khẽ nói.
Cô quay đi trở lại bàn nơi cô ngồi đợi Ron trước khi nhìn thấy Draco. Nhưng cô chỉ kịp đi ba bước khi Draco lên tiếng.
‘Hermione.’ Giọng anh khản đục, như tiếng sỏi nghiến trên bê tông. Cô khựng lại.
‘Đừng nhìn anh,’ anh vội nói trước khi cô kịp quay lại. ‘Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Từ giờ anh phải giải quyết công chuyện khác nên đừng dò hỏi nếu em không nghe được tin gì về anh. Cứ… để anh nói một điều cuối cùng.’
Hermione đứng bất động, lưng quay về phía Draco. Trái tim cô đập nhanh đến nỗi cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hay có lẽ chỉ vì Draco cuối cùng đã gọi tên cô.
Sau một khoảng dài đầy tra tấn, Draco vẫn không nói gì. Rồi, bằng một tiếng thì thầm không hiểu sao xuyên qua được những mẩu trò chuyện hòa lẫn trong phòng và vang đến tai Hermione, anh nói một điều thật giản đơn những cũng thật kinh hãi khiến trái tim Hermione bỗng nhiên run rẩy ngưng hẳn lại.
‘Anh yêu em.’
Hermione không có thời gian phản ứng lại câu nói ấy bởi khi não cô đang xử lí chúng, cô đã thấy vai anh sượt qua vai cô lúc anh đi ngang qua, đầu cúi thấp để không chạm mắt cô. Trước khi cô kịp ngăn lại, anh đã rời cửa tiệm. Cánh cửa gỗ đung đưa đóng lại sau anh, sập vào khung mạnh đến độ Hermione dường như cảm nhận được sự va chạm ấy. Cô lảo đảo lùi lại, buông mình xuỗng chỗ vừa ngồi mà không nghĩ ngợi.
Cô đã tự do. Anh đã để cô đi, và cô được tự do sống theo cách trước khi cô hòa làm một với Starlight. Nhưng nếu cô đã tự do, sao cô vẫn khổ sở hệt như trước vậy?
Hermione vội chạm vào vết sẹo ngay dưới xương đòn bên phải – vết sẹo Greyback để lại. Vết thương cắt sâu vào da thịt, một sự bất toàn xấu xí trái ngược với làn da mịn màng của cô. Nó giống với vết sẹo hủy hoại gương mặt Draco, không bao giờ có thể mờ đi. Thay vào đó nó sẽ mãi tồn tại như một lời nhắc nhở nghiệt ngã về hậu quả chết chóc khi đụng độ với phép thuật hắc ám.
Sự vỡ lẽ soi tỏ Hermione khi cô nhẹ nhàng lần theo đường cong lởm chởm của vết sẹo. Câu trả lời cho câu hỏi của cô thật đơn giản.
Lí do họ làm việc ăn ý với nhau trong vụ án, lí do cho sự trống rỗng nhức nhối cô đang cảm thấy… Đó là bởi Draco làm cô toàn vẹn. Anh là tất cả những gì cô không có: liều lĩnh, say đắm, táo bạo, và sẵn sàng đánh liều mọi thứ vì những điều anh tin tưởng. Anh chính xác là sự bổ sung của cô; anh lấp đấy khoảng trống tri thức của cô bằng kiến thức của anh; anh cân bằng sự thận trọng và logic của cô bằng sự thành thật đến đáng sợ cô chưa bao giờ có với Ron.
Và giờ đây, không có anh, cô không bao giờ toàn vẹn được nữa.
(*) Hermione nói ‘I’m sorry’ với hàm ý tiếc nuối, nhưng Ron lại hiểu thành Hermione đang xin lỗi.