Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 31: Dáng hình trong bóng tối
Chương 31: Dáng hình trong bóng tối
‘Cô đợi lâu chưa?’
Hermione giật bắn người khi nghe giọng Draco. Xoay phắt lại, cô thấy anh đứng ngay sau mình. Anh trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm một lọ nhỏ.
‘A-anh đến muộn,’ cô hồi hộp ấp úng.
‘Chúng ta đều bồn chồn đúng không?’ anh nói,không có chút cợt nhả nào. Anh ngồi xuống bàn đối diện Hermione, chăm chú quan sát cô vài giây trước khi thêm vào,
‘Xin lỗi vì đã đến muộn.’
‘Không cần xin lỗi,’ Hermione dịu dàng nói. Cô nhìn xuống mặt bàn, không thoải mái khi biết má mình lại nóng lên. ‘Tôi – chuyện là – tôi –‘
Cô vẫn có thể cảm nhận đôi mắt anh đang nhìn cô. Ngọ nguậy trên ghế, cô cố gắng hết sức nghĩ ra điều gì để nói, nhưng không gì sáng suốt nảy ra trong óc cả.
‘Malfoy,’ cô cuối cùng cũng lí nhí, ‘Tôi đại loại đã hủy –‘
‘Tôi biết,’ anh cắt lời. Hermione ngẩng lên nhìn anh đầy hi vọng, nhưng anh đang kiên quyết nhìn xuống lọ nhỏ mình cầm. ‘Tôi đã nghe nói.’
‘Vậy anh đã nghe về – về phần liên quan đến anh rồi ư?’ Hermione rụt rè hỏi, lo lắng vì tin đồn lan truyền trong Bộ đã đến tai Draco. Thật mất mặt… cô nghĩ, lấy tay che mặt.
‘Tôi – đúng. Tôi nghe rồi.’
‘Ồ.’
‘Cô có thể gọi tôi bằng tên, cô biết đấy.’
Hermione hạ tay xuống, sửng sốt. ‘Gì cơ? Tại sao?’
Draco lườm cô. ‘Nếu không muốn thì không cần làm,’ anh chống chế, ngượng ngùng thấy rõ.
Hermione vô thức mỉm cười. ‘Tôi sẽ làm vậy,’ cô nói, tâm trạng có chút nhẹ nhõm hơn. ‘Tôi chỉ ngạc nhiên bởi anh đề nghị thế thôi.’
‘Cô trông như một đứa ngốc khi cười như vậy đấy Granger,’ Draco đáp, đảo mắt.
‘Hermione.’
‘Gì thế?’
Hermione mỉm cười lần nữa, tạm quên đi việc cô không nên cảm thấy hạnh phúc vào lúc này. ‘Gọi em là Hermione.’
‘Tôi không muốn,’ anh đáp trả, nhưng không hiểu sao Hermione biết là anh nói dối.
Cô khúc khích. Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi.
Một lúc sau, ý nghĩ hiện lên trong đầu Hermione. Cô từ tốn nói, ‘Draco… hôm đó ý anh là gì? Về việc… để phần đau khổ lại cho anh…’
‘Quên đi,’ anh lâp tức nói, như thể đợi cô hỏi mình. Anh có vẻ lại ngượng ngùng lần nữa. ‘Tôi không có ý gì cả.’
Một lời nói dối khác. ‘Anh không phải chăm sóc cho em, biết chứ,’ Hermione khăng khăng. ‘Anh thực sự nghĩ có thể bảo vệ em bằng cách đẩy em ra xa? Mọi chuyện không xảy ra theo cách đó, Draco.’
‘Tôi không bảo vệ cô,’ anh gắt. ‘Đừng kết luận vội vàng thế. Tôi chỉ không muốn bị những đứa bạn ngu ngốc của cô trách mắng vì làm cô buồn thôi.’
‘Anh không hề làm em buồn,’ Hermione nhẹ nhàng nói. ‘Em thích ở bên anh.’
Giờ thì không nhầm lẫn được. Draco đang thực sự đỏ mặt. ‘Cô ít nhất không buồn vì chia tay với Weasley sao?’ anh lẩm bẩm, nhìn đi chỗ khác.
Hermione cứng người lại. Bằng một giọng vui vẻ gượng gạo, cô trả lời. ‘Không thành vấn đề. Em không… chuyện dù sao cũng không bao giờ thành được. Chúng em chỉ cần chút thời gian rời xa nhau thôi.’ Và em cần thời gian để nghĩ xem trái tim mình thật sự thuộc về ai, cô thầm nghĩ thêm.
‘Cô đang nói dối,’ Draco thẳng thừng nói, nhưng không đề cập thêm về chủ đề ấy.
‘Chúng ta nên xuất phát thôi chứ?’
‘Mmm,’ Hermione lầm bầm, không thể hiện bất cứ dấu hiệu gì mình muốn rời đi.
‘Anh có hay đến đây không Draco?’
‘Thỉnh thoảng,’ anh nhún vai đáp. Anh nhét cái lọ nhỏ đang cầm vào túi áo ngực dưới áo chùng và ngồi xuống. ‘Sao?’
‘Em đã thấy anh ở đây,’ Hermione giải thích. ‘Anh luôn luôn uống trà mâm xôi đúng không? Với sữa và đường, hai viên nếu đó là một ngày suôn sẻ và một viên nếu tâm trạng không tốt.’
Draco trông như thể không biết nên sợ hay hứng thú với điều Hermione vừa nói.
‘Cô thực sự là kẻ bám đuôi tôi đúng không?’
Hermione thở dài buồn bã. ‘Em không nghĩ mình biết đủ rõ về anh để làm kẻ bám đuôi.’
‘Cô biết mọi thứ về tôi.’
Cô lắc đầu. ‘Em biết gì chứ Draco? Em biết anh từng là một Tử thần Thực tử nhưng đã đổi sang phe chúng em bởi tính mạng anh bị đe dọa. Em biết anh cào những vết sẹo bị nguyền đó lên chính mình khi bị Voldemort tra tấn. Em biết anh đang bí mật điều chế một phiên bản cải thiện của Độc dược Bả Sói trong tầng hầm nhà mình. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh của quá khứ và hiện tại. Em không hiểu anh.’
Khóe miệng Draco giần giật, như thể anh muốn mỉm cười nhưng không biết mình có được phép hay không. ‘Tôi 22 tuổi,’ anh dài giọng. ‘Tôi hướng nội, cứng đầu, và nói chung là thờ ơ với tất cả những chuyện trên đời không liên quan đến mình. Tôi –‘
‘Không,’ Hermione cắt lời, ‘đó không phải ý của em. Ý em là mình không biết anh cảm nhận thế nào về bất cứ điều gì hay về bất cứ ai.’
‘Tôi không cảm nhận.’ Giọng nói Draco trở về vẻ lạnh giá quen thuộc, làm Hermione nghĩ anh đang cố thuyết phục bản thân tin vào câu trả lời kia kể cả khi anh vừa nói nó. Nhưng cô không hề tin chúng dù chỉ một giây.
‘Tất cả mọi người đều cảm nhận,’ cô dịu dàng nói. ‘Tất cả mọi người, dù trái tim họ có bị vặn xoắn bầm dập thế nào chăng nữa, đều có thể yêu thương, căm ghét và đau đớn. Đó là lí do tại sao em tin chúng ta vẫn có thể cứu Noah. Em tin rằng đâu đó sâu thẳm trong mình, anh ta chưa quên làm người là như thế nào.’
‘Nhưng nếu hắn làm tất cả những chuyện đó vì hắn vẫn nhớ thì sao?’ Draco khẽ hỏi, hơi đưa người về trước. ‘Nếu Greyback không hề điều khiển hành động của hắn thì sao? Có lẽ hắn chỉ muốn thoát khỏi cơn đau… để trải nghiệm sự tan nát…’
‘Vậy em sẽ làm anh ta nhớ lại rằng chịu đựng bất kì sự tan nát nào cũng luôn làm kết quả tươi sáng hơn,’ Hermimone dứt khoát nói. Cô không biết Draco sẽ dẫn dắt nó đến đâu, nhưng cô quyết tâm làm rõ rằng cô sẽ không bỏ cuộc. ‘Hơn nữa, chắc chắn quá trình hóa sói cũng đau đớn như những thăng trầm khi làm người vậy.’
Ánh mắt Draco dịu lại. ‘Tôi không hiểu nổi,’ anh nghĩ ngợi nói. ‘Không nhiều người giống được em. Khả năng chịu đựng cảm xúc khổ đau của em thật đáng kinh ngạc. Bất cứ người bình thường nào sống cuộc sống của em thì giờ cũng sẽ suy sụp vì sự căng thẳng từ tất cả mọi thứ rồi.’
‘Ý anh là gì?’ Hermione thận trọng hỏi.
‘Ý tôi là em mang gánh nặng lựa chọn hai người họ thật dễ dàng.’
Mắt Hermione mở lớn. ‘Ch-chọn?’
‘Giữa Weasley và người kia,’ Draco trầm giọng. Anh cúi đầu làm tóc rủ xuống mắt, che kín chúng. ‘Chọn em yêu ai hơn… Điều đó hẳn đang giết em.’
Tim Hermione điên cuồng dộng thình thịch. ‘Làm thế nào anh –?’
‘Dù em giỏi tha thứ,’ Draco cắt ngang, ‘nhưng em cực kì tệ hại trong việc che giấu nó. Em chưa bao giờ yêu Weasley hơn mức một người bạn. Em ở bên hắn vì hắn cho em cảm giác an toàn, thoải mái và thân thuộc. Nhưng giờ em đã yêu một người khác, một người nguy hiểm hơn nhiều, và việc đó làm em lo lắng. Không, nó làm em sợ chết khiếp. Tôi nói đúng không Hermione?’
Nước mắt trào lên trong mắt Hermione nhưng cô còn chẳng buồn để ý. Sao Draco lại biết tất cả những chuyện ấy? Do cô che giấu cảm xúc quá tệ nên Ron mới bảo vệ cô thái quá như vậy sao? Hẳn là thế.
‘Em đang tự hỏi tại sao tôi lại nhìn thấu cảm xúc của em đúng không?’ Draco nói, xác nhận lại câu hỏi hiện lên trong óc Hermione. ‘Dù sao thì chính em cũng không nhận ra điều ấy.’
‘Em – em không hiểu –‘
‘Tôi cũng không.’ Đột nhiên, Draco có vẻ ít điềm tĩnh hơn, ít chắc chắn vào bản thân hơn. ‘Tôi không hiểu tại sao em lại yêu hai người họ khi cả hai đã làm tổn thương em quá nhiều như vậy. Sao em có thể ngốc nghếch tiếp tục đến bên họ như vậy?’
Hermione gạt nước mắt giờ đã lăn dài trên má. Đúng là xấu hổ, khóc lóc như vậy trước mặt Draco ở nơi công cộng, nhưng cô không kiềm chế được. Cô không thể dừng lại một khi đã bắt đầu.
‘Em không hề,’ cô nức nở, vùi mặt vào cánh tay. ‘Em không trở về với họ. Em luôn trở về với anh, bởi kể cả khi anh nói những điều khủng khiếp hay cố tình tổn thương em, em vẫn không thể tránh xa anh…’
Hermione nói nhỏ dần, kiệt sức bởi sự thật trong lời mình vừa thốt lên. Có thể không… có phải Draco là người cô luôn yêu không? Bởi anh luôn ở đó khi suy nghĩ của cô bị rối loạn với Ron hoặc Shadow, người khiến cô bình tâm bởi những lời chỉ trích, giận dữ và căm ghét, bởi tất cả những điều ấy làm anh bất toàn, và trên hết, rất thật. Chính sự hiện diện của Draco đã neo cô vào thế giới đang sống, đang thở này khi cô gần như lạc lối bởi ảo ảnh mơ hồ của Shadow. Có phải Draco là người cô luôn trân trọng không?
Thật điên rồ, nhưng yêu Draco dường như là điều hợp lý hơn bất cứ điều gì khác trong cuộc đời Hermione lúc này. Nhưng có thể không?
Tuy nhiên những ý nghĩ ấy bay biến sạch khỏi đầu Hermione khi, trong sự sững sờ của cô, bàn tay Draco nắm lấy tay cô. Bối rối, cô ngẩng lên, nhưng khuôn mặt anh bị khuất bóng bởi hoàng hôn. Ngập ngừng, gần như sợ sệt, cô xoay tay lại để lòng bàn tay họ chạm vào nhau, để ngón tay cô đan vào ngón tay anh. Anh không hề rụt lại.
‘Cảm ơn anh,’ cô nấc lên, ngồi thẳng dậy. Cô mỉm cười yếu ớt và thì thầm thêm vào, ‘Em nghĩ mình đã quyết định rồi.’
‘Đi thôi,’ Draco nói, giọng khàn khàn. Anh đứng lên, nhưng thay vì buông tay Hermione, anh đợi đến khi cô cũng đứng dậy khỏi ghế rồi mới bước đi. Họ cùng nhau ra khỏi tiệm trà đến con phố.
Kì lạ thật, Hermione bàng hoàng khi họ đến điểm Độn thổ sau tiệm Brown, cô lại cảm thấy thanh thản khi ở cạnh Draco như thế này. Một tháng trước cô sẽ tỏ vẻ ghê tởm chỉ bởi ý nghĩ cầm tay anh. Tuy nhiên, giờ cô thấy tỉnh táo và sáng suốt hơn bao giờ hết, và tất cả là nhờ sự hiện diện của Draco.
Có lẽ yêu anh ấy cũng không phải việc tệ lắm, cô nghĩ trong một khoảnh khắc điên rồ. Nếu anh ấy cũng yêu mình… chuyện có thể thành…
Nhưng rồi cô nhớ đến Harry, Ginny và những người nhà Weasley. Họ sẽ nghĩ gì?
Cô đã hủy hôn với Ron vì Shadow, và việc cô đến với Draco có thể là giọt nước làm tràn ly…
Cô lắc đầu thầm trách mình. Giờ không phải lúc nghĩ ngợi về những điều ấy. Cô phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt: truy tìm Noah và thuyết phục anh ta tiết lộ nơi ở của Greyback.
Khi họ đến điểm Độn thổ, Draco thở hắt ra. Khuôn mặt anh nhợt nhạt xanh xao với vẻ chán nản hiện rõ.
Hermione thông cảm nhìn anh. Viễn cảnh tái ngộ Greyback hẳn rất khó khăn với anh. Vừa khi anh gần thoát ra khỏi mọi mối ràng buộc với quá khứ…
‘Draco, anh ổn chứ?’ cô cẩn thận hỏi. ‘Anh không phải làm chuyện này đâu. Em có thể đi một mình.’
‘Không,’ anh cáu kỉnh. ‘Anh đã nói với Shacklebolt là sẽ bảo vệ em, và anh sẽ làm vậy.’
Hermione run rẩy trước câu nói ấy. ‘Được thôi,’ cô đáp, tiến lên trước.
Draco gật đầu. Trong sự ngạc nhiên của cô, anh kéo cô lại gần mình và lầm bầm,
‘Đừng buông ra.’
‘Vâng,’ Hermione thì thầm, áp má mình vào ngực Draco, ôm anh thật chặt. Cảm giác cánh tay anh choàng lấy cô thật thân thuộc, như một giấc mơ…
Và rồi giấc mơ kết thúc khi Draco siết vòng tay quanh Hermione và bước vào khoảng không gian cuộn xoáy đen đặc. Hơi thở Hermione nghẹn lại trong cổ, cô nhắm mắt, cố lờ đi cảm giác bị ép chặt từ mọi phía. Vài giây sau nó biến mất, cô và Draco đang đứng ở bìa rừng Wyrd.
Vừa đặt chân xuống, họ rời nhau ra và quay qua quan sát xung quanh. Tất cả những gì Hermione thấy là cánh rừng trải dài về mọi hướng. Khu rừng tối tăm bởi những tia nắng yếu ớt của mặt trời sắp lặn không thể xuyên qua những tán lá cùng sự im lặng báo đầy điềm gở. Hermione nuốt khan.
‘Có lẽ chúng ta nên quay lại lúc trời sáng hơn,’ cô yếu ớt nói.
‘Em đang rút lui đấy à?’ Draco nhìn cô sắc bén hỏi.
‘Không!’ Hermione chống chế, khoanh tay vẻ kiên quyết. ‘Em chỉ nói rằng không an toàn nếu lang thang xung quanh một vùng đất mình không thông thuộc khi đêm xuống thôi. Đặc biệt là khi vùng đất ấy là một cánh rừng hẻo lánh với một bầy người sói. Chưa kể đến chuyện trời đang dưới nhiệt độ đóng băng…’
‘Với anh thì nghe có vẻ em đang rút lui đấy,’ Draco nói, nhướn một bên mày dò hỏi.
‘Như anh đã nói, nếu em sợ, đừng có phiền. Em sẽ chỉ là gánh nặng thôi.’
‘Em đi,’ Hermione khăng khăng. Để chứng minh cho câu nói của mình, cô rút đũa phép ra và thì thầm, ‘Lumos.’
Draco ném cô một cái nhìn thấu suốt nhưng cũng làm theo. ‘Đi thôi, trước khi trời tối hơn.’
Họ đi vào khu rừng. Dù có hai quầng sáng tỏa ra từ đầu đũa phép nhưng họ vẫn hầu như không nhìn thấy gì, Hermione cố bám sát Draco hết mức có thể. Lí trí của cô mách bảo họ làm theo kế hoạch này là sai, nhưng quyết tâm đi đến tận cùng vụ án mạng gạt nó sang một bên.
‘Lắng nghe bất kì âm thanh nào,’ Draco lầm bầm khi anh quét đầu đũa phép phát sáng qua con đường. ‘Đừng đi lung tung. Và vì Chúa, Hermione, em đang chặn đứt tuần hoàn máu ở tay anh đấy.’
‘Xin lỗi,’ Hermione ngượng ngùng nói, chỉ hơi nới lỏng tay ra.
Họ tiếp tục trong im lặng. Thỉnh thoảng Hermione lại khựng lại, tin rằng mình đã nghe thấy tiếng một cành cây gãy hoặc tiếng lá lạo xạo, nhưng Draco sẽ đặt một tay lên vai cô và nói, với sự bực bội ngầm trong giọng nói, rằng đó là trí tưởng tượng của cô. Tuy nhiên, rõ ràng là Draco cũng đang sợ, và điều đó trên hết thảy làm
Hermione kinh hãi.
‘Nếu họ không ở đây thì sao?’ Hermione khàn giọng hỏi khi họ dừng nghỉ chân.
Bóng tối đen đặc đang bao vây lấy họ; ít nhất đã một giờ trôi qua kể từ lúc họ vào rừng. ‘Chúng ta thực sự nên quay lại vào lúc khác…’
‘Anh sẽ tìm hắn,’ Draco đáp cụt lủn, nhưng Hermione thấy câu nói dường như dành cho bản thân anh hơn cho cô. ‘Cứ đi nếu em muốn. Anh không ép em ở lại.’
‘Em không thể để anh một mình lang thang ở đây được!’ Hermione phản đối. ‘Sẽ –’
Cô không bao giờ hoàn thành câu ấy bởi lúc này, cô đông cứng lại. Gáy cô râm ran như bị đe dọa. Có ai đó sau cô.
‘Draco,’ cô thì thầm, giọng vỡ ra vì cố gắng không hét lên. ‘Draco, đằng sau em…’
Draco tức thì vung tay chĩa đũa phép qua vai Hermione. Nhưng hắn ta cũng vừa kịp lúc bởi khi Hermione quay lại để xem ai ở đó, cô suýt đụng trúng đôi tay xương xẩu, đầy móng vuốt vươn ra từ bóng tối, có lẽ đang định vồ lấy cô khi cô không chú ý.
‘Ôi Chúa ơi,’ cô yếu ớt nói, lùi lại và gần như nhảy bổ vào Draco. Anh phản ứng lại bằng cách chộp lấy cánh tay cô và giật mạnh cô về phía sau mình.
‘Nấp đi,’ anh thấp giọng nói. ‘Anh sẽ giải quyết vụ này.’ Rồi cao giọng, anh nói với một sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, ‘Greyback, mày có thể ra được rồi đấy.’
Như thể chờ đợi lời mời của Draco, chủ nhân đôi tay kia xuất hiện trong bóng tối. Hắn bước đến quầng sáng tỏa ra từ đũa phép của Draco, Hermione co lại, kinh hoàng.
Hằng năm trời sống cách biệt làm Fenrir Greyback gần như không thể nhận ra. Hắn chưa từng có hình thức hay vẻ ngoài sạch sẽ, nhưng giờ đây hắn có vẻ có nhiều phần bụi đất hơn da thịt. Thật ra, đặc điểm duy nhất Hermione có thể rõ ràng nhận ra là đôi mắt của hắn. Như hai hòn đá đen được mài bóng, chúng ánh lên vẻ hiểm độc dưới mái tóc rối bù xù.
‘Đã lâu không gặp, Draco,’ hắn nói. Giọng hắn khàn đặc giống động vật. Không nhận được câu đáp lời của Draco, hắn nhăn nhở, để lộ hàm răng sắc nhọn vàng khè, nhuộm bởi một thứ trông như máu. ‘Sao mày lại mang gái theo thế?’
‘Cô ấy không cần mày quan tâm,’ Draco cộc lốc nói. ‘Noah Lawley đâu?’
‘Chẳng biết,’ Greyback vẻ ngây thơ đáp lại, thỉnh thoảng lại xỉa răng bằng những móng tay nhọn hoắt, ‘nhưng tao đoán nếu mày giao người bạn xinh xắn kia lại đây, tao có thể đánh hơi xung quanh ày.’
Hermione thấy bàn tay Draco siết lại thành nắm. ‘Khai ra hắn ở đâu,’ anh rít lên, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm. ‘Đừng để tao phải ếm mày. Mày cũng biết như tao là thằng nhỏ với mày chẳng là gì mà.’
‘“Đừng để tao phải ếm mày”,’ Greyback chế giễu nhại lại. ‘Chắc đấy là điều mày nói với Amycus trước khi bắt hắn…’
‘Hôm nay tao không định bắt mày,’ Draco lạnh lùng nói. ‘Giờ, hắn ở đâu?’
Greyback sủa ra một tràng cười. ‘Nghe thấy không Lawley?’ hắn gọi với ra sau vai.
‘Có người tìm mày này… Có vẻ là bọn ở Bộ đấy…’
Có tiếng lá khẽ xào xạc, theo sau là sự xuất hiện của một thằng nhóc gầy nhẳng nhếch nhác. Những vết sẹo chằng chịt làm biến dạng cả khuôn mặt trái; vẻ cau có ngờ vực làm hư hại khuôn mặt phải. Nó mặc chiếc áo phông tả tơi, một chiếc quần jean rách toác đầy bùn. Ngay tức thì Hermione nhận ra nó là cậu trai mà Anna và Mary Hedge miêu tả.
‘Tôi không muốn liên quan đến mấy người,’ Noah sưng sỉa nói. Nó quay đi, rõ ràng định trở về rừng rậm sâu thẳm, nhưng trước khi hắn rời bước, Draco lên tiếng.
‘Đợi đã!’ anh nói ra, chĩa đũa phép vào Noah. ‘Nói tôi biết cậu có phải người giết bà Malkin không?’
Noah đờ đẫn nhìn Draco vài giây trước khi gắt gỏng trả lời, ‘Không phải việc của anh.’
‘Nếu không phải thì tao chết liền,’ Draco giận dữ đáp. Anh bước lên trước vài bước.
Sợ rằng cô sẽ bị bỏ lại một mình, Hermione hết sức nhẹ nhàng theo sau.
Fenrir lười biếng quan sát Draco. ‘Chúng ta bây giờ hơi hiếu chiến đúng không?
Tao sẽ cẩn thận hơn đấy, hoặc bạn mày sẽ làm bữa tối cho bọn tao…’
‘ĐỂ CÔ ẤY YÊN!’ Draco gầm lên, chĩa đũa phép vào Fenrir lần nữa. Hermione thấy anh đang run bần bật.
‘Đừng,’ cô lo lắng nói, vươn tay chạm vào vai anh. ‘Không sao đâu. Hắn đang cố khiêu khích anh thôi; hắn muốn anh mất bình tĩnh…’
‘Lùi lại,’ Draco càu nhàu. Anh cay độc nói với Greyback, ‘Giao thằng nhóc và tao sẽ không đụng đến mày.’
Greyback cười khùng khục. ‘Tao sợ rằng mình không thích đồng ý với yêu cầu của mày,’ hắn dài giọng. ‘Giờ thằng bé không thể quay lại được. Tao đúng chứ Lawley?’
Noah quay đi. ‘Đúng vậy,’ nó lẩm bẩm.
‘Tại sao?’ Hermione thất vọng thì thầm. Cô định đến gần Noah, nhưng Draco đẩy cô lại.
‘Lát nữa em sẽ có cơ hội,’ anh vội vã lầm bầm với cô. ‘Anh sẽ đánh lạc hướng Greyback. Đợi đúng lúc ấy lẻn đến gần Lawley và Độn thổ hắn rời khỏi đây.’
‘Đừng nói chuyện riêng với bạn gái vào lúc này chứ Draco,’ Greyback nói to trước khi Hermione kịp phản đối kế hoạch của Draco. ‘Tao đói và chán lắm, và mày biết rõ hơn ai hết thế nghĩa là gì mà…’
‘Im đi,’ Draco điềm tĩnh nói, dù Hermione biết anh đang suy sụp dần dưới sức nặng những lời châm chọc của Greyback. ‘Nếu mày muốn tán dóc thì kể tao nghe mày làm chuyện đó như thế nào. Mày đã giết người như thế nào?’
Greyback gật đầu đồng tình. ‘Chủ đề hay đấy. Tao giết người thế nào à…? Mày nói xem Lawley. Mày phải kể cho hắn chứ, mày là người ra tay mà!’ Hắn khúc khích vui vẻ, rõ ràng đang hứng thú với việc ấy.
‘Đi,’ Draco khẽ rít lên. ‘Đi ngay, trong khi hắn bận giải thích.’
Nhưng Hermione đứng yên. Cô muốn nghe Noah nói gì. Giờ cuối cùng bí ẩn vụ sát hại bà Malkin cũng được vạch trần.
‘Đúng, là tao làm,’ Noah lạnh lẽo nói. Nó nhìn Draco thách thức. ‘Tao đã giết bà già đó. Tao làm thế để chứng minh mình nghiêm túc muốn nhập bầy. Chưa phải trăng tròn nhưng tao vẫn ra tay.’
Một khoảng lặng, rồi Draco lặng lẽ nói, ‘Tiếp đi.’
‘Tao ở cùng một đám người, nhưng rồi tao bỏ đi. Tao vào con hẻm cạnh cửa hàng, đột nhập từ cửa phụ và tấn công bà ta từ phía sau. Vài phút là xong chuyện. Tao lôi bà ta ra và dựa bà ta vào tường, nhưng người đầy máu nên tao trở vào trong. Anh ta’ – y chỉ ngón cái về hướng Greyback –‘đợi tao ở đó. Anh ta uống Đa Quả Dịch và giả dạng tao. Trong khi anh ta quay lại con hẻm, tao ở lại dọn dẹp rồi rời đi.’
‘Dấu hiệu Hắc ám thì sao?’ Draco sắc bén hỏi.
‘Là tao,’ Fenrir chen vào nhăn nhở. ‘Tao nghĩ đó sẽ là điểm nhấn nhá tuyệt đỉnh.’
‘Đương nhiên rồi,’ Draco nói, ghê tởm rõ ràng.
Trong khi ấy, Hermione đứng như trời trồng, mồm há hốc. Quá choáng váng bởi lời thú tội của Noah, cô thậm chí còn không chú ý Draco đang gấp gáp thúc cùi chỏ vào mình.
Cậu ta đã làm điều đó, tên thiếu niên này. Cậu ta chỉ suýt soát 18 tuổi, dã man giết người và chẳng buồn bận tâm thuật lại sự việc không chút hối hận. Cô đã sai sao?
Họ không thể thuyết phục được y sao?
Không thể kiềm chế lâu được nữa, Hermione bước qua Draco vào tầm nhìn của hai tên người sói. Run rẩy, cô quay qua Noah nài nỉ, ‘Đây không phải kết thúc, Noah.
Cậu… cậu có thể đã giết bà ấy, nhưng điều đó không có nghĩa cậu phải cam chịu cuộc sống thế này. Chúng tôi có thể biến cậu lại như cũ. Chúng tôi có thuốc giải, thuốc giải cho sự hóa sói. Xin cậu hãy đi với chúng tôi… chúng tôi sẽ đưa nó cho cậu, chúng tôi sẽ cứu cậu, chúng tôi sẽ –’
‘Mày nghĩ mày là đứa chết tiệt nào vậy?’ Greyback thình lình gầm gừ, lại gần Hermione. Trước khi cô kịp di chuyển, hắn thô bạo vồ lấy cổ tay cô và vặn nó về sau lưng khiến cô đau đớn thở gấp, cơn đau chạy dọc cánh tay. ‘Hết giờ chơi rồi,’ hắn gầm lên, liếc mắt đểu cáng nhìn Hermione và nhe hàm răng nhọn hoắt. ‘Tao nghĩ đến lúc đánh chén mày rồi.’
‘MẸ KIẾP, BỎ BÀN TAY CỦA MÀY RA KHỎI CÔ ẤY NGAY!’ Hermione nghe tiếng Draco hét lên đằng sau mình, nhưng Greyback không thèm chú ý. Dường như mọi việc quay chậm lại khi hắn giương bàn tay đầy vuốt và đặt nó lên xương đòn bên phải của cô, ngay sát dưới cổ. Một cơn đau không thể chịu đựng nổi xé toang cô, và cô thét lên.
Nhìn xuống, cô thấy máu mình trào ra từ vết thương, nhuộm đỏ áo. Khoảng rừng tối quay tít trước mắt cô; Greyback chuẩn bị tấn công một lần nữa, cô biết, nhưng dù cố thoát ra, cô vẫn không thể cử động tay mình… Rồi bóng tối đột ngột bao trùm mọi ngóc ngách, ngay trước khi cô nghe ai đó hét lên, ‘Crucio!’