Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 30: Nghẹn lời
Chương 30: Nghẹn lời
Tin đồn bay xa. Trong sự chán nản, kinh ngạc và sự hài lòng thầm kín của Draco, khi anh đến sở làm ngày hôm sau, mẩu trò chuyện rời rạc đầu tiên anh nghe được là Hermione Granger đã hủy hôn với Ron Weasley. Bình thường thì những sự kiện vặt vãnh đó không phải là chủ đề bàn tán trong Bộ, nhưng bởi đây là Hermione và Ron, những người đã sát cánh chiến đấu cùng Harry Potter, cả hai đều là những Thần Sáng lừng danh và được kính trọng, cuộc sống riêng tư của họ vì thế mà bị soi mói hơn so với các nhân viên bình thường của Bộ. Ngoài ra, việc hai người đó ở bên nhau là chuyện được thừa nhận công khai từ hồi ở Hogwarts nên việc tuyên bố chia tay thật không thể ngờ nổi.
Draco không có nhiều thời gian suy ngẫm về tin tức ngạc nhiên này bởi khi đi xuống sảnh ngoài, anh không thể không cảm thấy da mình cứ râm ran như bị kim châm. Là anh tưởng tượng hay số người đông đến bất thường đi qua anh đều nhìn anh với vẻ hoài nghi? Máu anh đông lại. Liệu có phải họ đã biết…?
Câu hỏi của anh được trả lời khi anh len vào một trong những thang máy chật ních.
Khi nó bắt đầu đi lên, anh tình cờ nghe lỏm được hai phù thủy trung niên thủ thỉ với nhau.
‘Tôi nghe nói cô ấy yêu người khác,’ người đứng sau Draco thì thầm với bạn mình.
‘Không phải là Draco Malfoy sao?’ bà bạn phấn khích rủ rỉ lại.
‘Thật á?’
‘Ờ thì bà biết đấy, Viola – cô gái trẻ xinh xắn làm ở Đội Truy bắt Người sói – nói rằng cô Granger vừa đến đó hôm trước và đề nghị xin phép cho cô ấy và Malfoy đảm nhận vụ sát hại bà Malkin…’
‘Hmmm… ừm, chúng ta không nên kết luận vội vàng vậy, nhưng tôi đồng ý là chuyện này khá khả nghi. Draco Malfoy đấy! Và đặc biệt là với sự tín nhiệm cao của Potter với cậu ta!’
‘Ừ đúng rồi, nhưng Viola nói hai người họ rất căm ghét nhau hồi còn đi học. Tưởng tượng được không!’
‘Bà không nên ngạc nhiên như vậy… Draco Malfoy đã từng là Tử thần Thực tử… Không có gì khó hiểu nếu cậu ta cư xử như vậy…’
‘Nhưng tại sao cô Granger lại muốn đâm đầu vào rắc rối như cậu ta chứ? Thật là, cậu Weasley tốt hơn nhiều…’
‘Suỵt, Daphne, cậu ta ngay trước mặt chúng ta đấy…’
Xuyên suốt cuộc trò chuyện ấy, Draco càng ngày càng bực bội hơn. Anh quay lại, và với mọi sự điềm tĩnh mà anh có thể gom được, lạnh lùng nói, ‘Đúng vậy, và anh ta sẽ biết ơn nếu mấy bà già như hai người thôi tán nhảm về vấn đề không liên quan đến họ đi đấy.’
‘Tốt thôi!’ bà già tên Daphne nói, khịt mũi vẻ bị sỉ nhục ghê gớm.
‘Đi nào Daphne, chúng ta xuống tầng này…’ bạn Daphne nắm cổ tay bà kéo ra xa, không quên ném cho Draco cái nhìn cực kì khó ưa.
Draco đảo mắt. Anh thèm quan tâm nếu hai bà già đầu rỗng kia ghét mình sao?
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy khó chịu. Nếu tất cả mọi người đều tin rằng anh là người phá vỡ mối quan hệ của cặp đôi hạnh phúc kia thì việc bị hai bà thư kí không ưa sẽ là mối bận tâm nhỏ nhặt nhất của anh…
Tất nhiên khi Draco bước vào Trụ sở Pháp sư Thủ tiêu, mọi tiếng chuyện trò lập tức ngưng bặt. Vài đôi mắt liếc về anh trước khi vội vã cụp xuống. Draco thở dài.
Nếu đó là cách chuyện xảy ra…
Lờ đi phản ứng mà sự xuất hiện của anh mang lại, Draco băng qua căn phòng. Đây là lúc anh thấy biết ơn vì sự hỗ trợ của Harry một năm trước khi giúp anh giành được một văn phòng riêng. Anh đến bên cánh cửa đề ‘Draco Malfoy’, kéo nó mở ra rồi bước vào.
Draco cởi chiếc áo choàng, cẩu thả ném nó lên ghế bằng một tay và tay kia thì đóng lại cánh cửa phía sau. Một chồng thư nằm ngay ngắn trên bàn anh. Draco không thể không nhếch mép cười. Dù Kay phiền nhiễu và thiếu sót, anh phải thừa nhận cô giúp ích rất nhiều trong mấy việc vặt. Anh cũng thấy cô đã tiến xa trong kĩ năng của một Pháp sư Thủ tiêu; vừa hôm trước, khi cô và một nhóm khác đi giải quyết vụ quỷ hút máu, báo cáo kết quả viết rằng cô là người đã tìm ra và hạ gục mục tiêu.
Tất nhiên, Draco cho là thành tích này của Kay là do có sự ảnh hưởng và chỉ dẫn của anh.
Ngồi xuống, Draco xem xét qua đống thư từ. Lá thư duy nhất hơi có chút thú vị anh nhận được là từ Pansy Parkinson, người hiện đang là tù nhân trong ngục Azkaban và sắp được phóng thích vào 3 tháng tới. Draco lướt qua nó mà không có chút hứng thú thực sự nào trước khi quăng nó sang một bên. Anh không mấy quan tâm đến những lời kể khổ và bày tỏ tình yêu của Pansy. Chỉ bởi cô ta vào ngục Azkaban vì bảo vệ nơi ở của anh khi cô bị tra hỏi trong cuộc chiến không có nghĩa là anh nợ gì cô ta.
Giờ anh chẳng có việc gì để làm. Suốt năm trời, cuộc sống anh xoay quanh những nhiệm vụ anh được giao và việc hoàn thiện Độc dược Bả Sói II. Lúc này, những nhiệm vụ kia đều được tạm hoãn vì vụ Malkin và Độc dược Bả Sói II cũng đã hoàn thành. Hoặc ít nhất là anh nghĩ vậy. Thật ra ngay cả sau đêm làm xong nó, anh vẫn không hoàn toàn tin tưởng rằng nó hiệu quả. Nó cần được thử nghiệm… nhưng trên gì? Anh không có thời gian; hôm sau anh và Hermione sẽ chuẩn bị lên đường lần tìm Noah Lawley và họ cần độc dược đó.
Mình sẽ bắt chéo ngón tay cầu may và mong rằng nó thành công, Draco dằn dỗi nghĩ.
Tâm trí Draco lại miễn cưỡng trôi về Hermione. Anh không thể không tự hỏi liệu tin đồn có thật không, và chỉ bị dập tắt khi nhận ra chuyện có khả năng cao là Ron hủy hôn chứ không phải ngược lại. Sau khi anh bỏ Hermione lại hành lang, anh đã thấy
Ron đến gần cô rồi bỏ đi.
Một cảm giác thỏa mãn hết sức dâng lên trong Draco khi anh cân nhắc mức độ liên quan của mình trong rắc rối mối quan hệ của họ. Anh đã biết trước Ron sẽ không thể chịu đựng tình bạn của Hermione với người hắn căm ghét nhất. Có phải chuyện đã lên đến đỉnh điểm sau khi Hermione cầu xin Draco tha thứ cho cô, Ron không thể chịu đựng nổi gánh nặng khi phải giả vờ chấp thuận quan điểm của Hermione về Draco?
Mình đã giúp cô ấy, Draco hằn học nghĩ. Mình giải thoát cô ấy khỏi gã ngu xuẩn đần độn kia.
Nhưng có thật là anh đã giúp cô? Tâm trí anh thoáng nhớ lại chiều hôm trước. Sự tổn thương trong mắt cô khi anh từ chối gỡ mặt nạ xuống… anh không thể quên được. Hình ảnh cô đứng trong mưa, nước mắt chảy dài trên gò má sẽ mãi mãi khắc sâu vào tâm trí anh đến hết cuộc đời.
Sao anh lại làm vậy? Thậm chí bây giờ anh cũng không hiểu nổi. Cô đã đứng trước mặt anh, chỉ trừ việc quỳ xuống và cầu xin sự tin tưởng của anh. Cơ hội được cướp cô đi và làm cô mãi mãi thuộc về anh đã nằm trên đĩa dâng lên trước mặt anh, nhưng anh lại từ chối nó.
Anh phải làm gì đó. Nếu anh tiếp tục mãi trốn tránh, anh sẽ không bao giờ có được cô. Anh phải cho cô biết, khi mọi ràng buộc giữa cô và Ron đang chuẩn bị đứt rời.
Giờ là lúc nói cho cô mọi chuyện.
Bị suy nghĩ này thúc giục, Draco lục lọi một trong những ngăn kéo của mình tìm giấy da. Anh thấy vài tờ và đặt trên mặt bàn. Cầm chiếc bút lông cắm trong lọ mực, anh kéo mảnh giấy da lại gần và bắt đầu viết.
Hermione thân mến,
Trước khi nói bất cứ điều gì, xin cho phép anh được xin lỗi. Từ khi anh bỏ em lại ở công viên, anh đã hành hạ bản thân lặp đi lặp lại buổi gặp gỡ của chúng ta trong đầu, nhớ mọi điều anh đã nói mà không cân nhắc đến cảm xúc của em. Mọi thứ hôm qua anh đã làm… anh xin lỗi vì tất cả điều đó. Hơn hết thảy, anh xin lỗi vì không đủ can đảm hé lộ bản thân. Anh đã ích kỉ nghĩ rằng anh có thể nhận từ em mà không cần trao lại. Nhưng giờ anh đã nhận ra, và đã đến lúc giải thích mọi chuyện với em.
Trước thử thách liên bộ, anh đã mất tất cả hi vọng trong việc tìm được ai đó thấu hiểu mình. Trưởng thành, anh chưa bao giờ biết mình là ai hay mình đáng ra phải trở thành ai. Anh lang thang, vâng lệnh người trên và ra lệnh kẻ dưới. Anh làm vậy để đạt được một mục tiêu duy nhất: trở thành kẻ hầu cận thân tín nhất của Chúa tể Hắc ám. Mục tiêu đó đã trở thành lí do tồn tại và anh đã cống hiến cả sinh mạng mình để hoàn thành nó. Anh chưa hề dừng lại để yêu thương bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Nhưng tất nhiên anh đã kể với em đa số những việc ấy rồi.
Mục đích của lá thư này không phải để giải thích rõ hơn hoàn cảnh của anh. Trong lá thư này, anh định tiết lộ hai bí mật duy nhất vẫn được giữ kín: cảm xúc và danh tính thật của anh.
Anh yêu em, Hermione. Anh đã yêu em kể từ ngày chúng ta gặp trong thang máy sau một năm không hề thấy nhau. Có lẽ anh thậm chí còn yêu em trước lúc ấy, khi chúng ta vẫn còn là kẻ thù ở Hogwarts hay sau này là cuộc chiến. Có lẽ anh đã liên tục căm ghét và yêu em suốt cả cuộc đời mình.
Nhưng trước khi đào sâu vào đó, hãy để anh giải thích chuyện này với em. Kể từ buổi gặp mặt tình cờ trong thang máy, anh đã dõi theo em. Ban đầu anh chỉ vô thức làm điều đó mỗi khi chúng ta tình cờ chạm mặt nhau. Anh nghĩ thật phiền phức khi chúng ta liên tục đụng mặt những lúc anh ít ngờ đến nhất, nhưng dần dần, điều đó phai nhạt đi. Anh bắt đầu muốn ở bên em bởi chỉ khi ấy sự đề phòng của anh mới biến mất và anh thấy mình thật thanh thản. Và bởi em càng cố chấp tin tưởng anh bất kể quá khứ đáng ngờ của anh bao nhiêu thì anh càng yêu em bấy nhiêu. Em không hề thôi tin tưởng anh, và đó là điều có ý nghĩa lớn lao nhất với anh.
Đó thực sự là anh, người anh biết em sẽ không bao giờ yêu thương. Đó là tại sao anh dựa vào Shadow – anh ta cho phép anh được đến gần em và nhìn vào phần trái tim em không hề hé mở với bất kì ai. Em tin tưởng Shadow nhiều hơn tin tưởng anh. Nhưng anh đã làm tổn thương và phản bội em khi là Shadow, và anh sẽ luôn hối hận điều đó một khi anh còn sống.
Nhưng anh không thể nói thế là đủ: anh yêu em. Em là tất cả với anh, Hermione, và anh không hề dối trá khi nói điều đó. Em là lí do anh yêu thương, anh căm ghét, anh cười, anh khóc… lí do anh cảm thấy bất kì điều gì. Trước em, anh không có gì và anh cũng sẽ không có gì sau khi em bỏ đi. Kể cả nếu em không còn tin anh nữa, ít nhất hãy tin vào tình cảm của anh dành cho em. Anh không biết liệu anh có thể sửa chữa mọi tổn thương anh đã gây ra trong mối quan hệ của chúng ta hay không, nhưng hãy hiểu rằng thậm chí nếu em không thể đáp lại tình yêu của anh, anh cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu em.
Và giờ đến bí mật thứ hai. Em đã nhận ra anh là ai chưa? Nếu chưa, anh cũng sẽ không giữ bí mật lâu hơn nữa.
Mãi mãi thuộc về em,
Draco Malfoy
Draco gập tấm giấy da lại làm hai, nhét nó vào phong bì và cẩn thận viết ‘Hermione Granger’ vào mặt trước. Tuy nhiên, ngay khi anh viết xong tên cô, anh buông bút lông và đẩy lá thư ra xa như thể đó là một thứ ghê tởm. Anh không thể gửi lá thư như vậy cho Hermione được. Anh suýt cười vào ý nghĩ ngớ ngẩn ấy. Anh đã nghĩ gì vậy chứ?
Cô ấy là người anh đang nghĩ đến. Cô ấy là người khiến anh phải quỳ gối xin tha thứ. Nhưng anh sẽ chịu đựng mọi sự bẽ bàng vì cô. Nếu cô có thể yêu anh, anh sẽ làm bất cứ điều gì. Anh sẽ không bao giờ làm cô tổn thương hay nói dối cô lần nữa.
Chắc chắn là vậy. Anh sẽ ở bên cô mãi mãi, dù là Draco hay Shadow, bất cứ người nào cô thích… anh sẽ thay đổi bản thân mãi mãi chỉ cần một lời của cô.
Nhưng cô vẫn yêu tên hôn phu vô dụng thảm hại của mình. Ron Weasley – người rõ ràng không hề làm gì vì cô. Cô vẫn ở cạnh hắn dù bao lần hắn làm cô khóc hoặc quăng cô sang bên như một món đồ. Tại sao?
‘Chết tiệt,’ anh gầm gừ, chộp lấy cái chặn giấy đã nứt trong ngăn kéo đang mở và ném mạnh nó vào tường. Âm thanh thủy tinh vỡ vụn làm dịu bớt sự bực tức trong anh, dù không nhiều lắm.
Và rồi, cũng đột ngột như khi nó đến, cơn phẫn nộ của Draco biến mất. Anh đổ người xuống ghế, hoàn toàn kiệt sức. Anh bị sao vậy? Có phải số phận anh là bị khóa chặt trong vòng lẩn quẩn này mãi mãi? Luôn phải mang gánh nặng quá khứ và lỗi lầm của hiện tại mà không được ánh sáng dẫn đường ở cuối chân trời… Thật là một cuộc sống khốn cùng. Không độc dược nào có thể cứu anh khỏi nỗi đau này; nhưng bằng những năm sống sâu trong rừng rậm, anh cuối cùng đã có thể chấp nhận cuộc sống như vậy.
Nhưng Hermione đã cho anh cơ hội để thoát khỏi nó. Cô đã vươn bàn tay về phía anh… và anh đã lướt qua cô.
Draco nhìn xuống lá thư vẻ ghê tởm. Anh sẽ đốt nó. Có lẽ phá hủy bằng chứng ít nhất sẽ giúp anh bóp ngạt vài cảm xúc đang kìm chặt lấy mình. Nhặt đũa phép lên,
Draco lẩm bẩm, ‘Incen –‘
‘Ngài Malfoy?’
Draco ngẩng phắt lên. Kay mở hé cửa và thò đầu vào.
‘Gì vậy?’ anh hỏi, đặt đũa phép lại lên mặt bàn và xoay ghế lại.
‘Ông Shacklebolt muốn gặp ngài.’
‘Không đợi được một lúc sao?’ Draco bực mình hỏi.
Kay chớp mắt. ‘Ông ấy nói về vụ sát hại Malkin ạ,’ cô rụt rè đáp.
Draco thở dài. ‘Được rồi,’ anh nói, đứng dậy nhét đũa phép vào túi. ‘Jamison, tiện thể ngày mai gửi đống bưu cú ở bên trái bàn tôi nhé. Tôi không ở đây nên không tự làm được.’
‘Dạ vâng, thưa ngài!’ Kay hăng hái nói. ‘Chúc ngài may mắn trong cuộc truy bắt ngày mai ạ!’
Draco gật đầu và bước qua cô. Shacklebolt muốn gì chứ? anh cáu kỉnh nghĩ, nhìn quanh tìm Giám đốc. Mình tưởng đã nói rõ rằng mình không nhận lệnh ông ta khi đang làm vụ này rồi mà…
‘Malfoy, đằng này…’
Kingsley đang đứng cùng Giám đốc Thần Sáng, Gawain Robards, nhưng thấy
Draco, ông bỏ đồng nghiệp mình lại và tiến đến gần anh.
‘Gì vậy? Draco nói, dừng giữa đường.
‘Vụ người sói thế nào rồi?’
Draco nhướn một bên lông mày vẻ cảnh giác, ‘Đó là tất cả những gì ông muốn hỏi?’
‘Đúng và không,’ Kingsley nghiêm nghị trả lời. ‘Tôi cũng muốn cảnh báo cậu trước khi cậu đi ngày mai.’
‘Cảnh báo tôi về cái gì?’
Kingsley khoanh tay lại. ‘Về hành xử thiếu suy nghĩ. Cậu có thể cho rằng mình giỏi giang trong việc điều khiển bạn cũ của mình, Malfoy, nhưng Greyback đã có –‘
‘Tôi không hề,’ Draco tức tối cắt lời. ‘Tôi không nghĩ mình giỏi giang. Nhưng tôi biết mình đang làm gì. Ông không cần phải đối xử với tôi như mấy đứa thực tập hăm hở trong nhiệm vụ đầu tiên đâu.’
‘Việc này khác với mấy thứ dễ dàng trước đây tôi giao cho cậu,’ Kingsley gằn giọng, chĩa ngón tay vào ngực Draco. ‘Greyback đang mưu tính gì đó, và dù là gì đi nữa thì nó đang theo đúng hướng hắn muốn. Hắn là hiểm họa khôn lường hơn cậu tưởng nhiều, đặc biệt là khi cậu mang theo Hermione Granger…’
‘Tôi đâu có bảo cô ấy đi cùng,’ Draco lầm bầm.
‘Vậy thì thật tuyệt vời khi cô ấy quyết định theo cùng,’ Kingsley gay gắt nói. ‘Tôi tin bộ não của cô ấy sẽ kiềm chế được tính khí của cậu.’
‘Ông còn muốn nói gì với tôi nữa không?’ Draco nói to, lờ đi mong muốn cãi lại lời Kingsley. Bất đồng với Giám đốc chưa bao giờ là ý hay.
Kingsley lừ mắt nhìn Draco. ‘Có đấy. Đảm bảo hãy bảo vệ cô ấy.’
Draco nổi sung. Tất nhiên anh sẽ bảo vệ cô rồi. Kingsley đang cố nhấn mạnh điều quái gì vậy? Rằng anh sẽ để Hermione bị thương khi anh phụ trách cô sao?
‘Tôi nghiêm túc đấy, Malfoy,’ Kingsley nói, vẻ mặt và tông giọng xác nhận câu nói của ông. ‘Đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Potter, và tôi hoàn toàn ủng hộ điều đó. Hermione là một người bạn tốt của tôi, và nếu bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy vì cậu…’
‘Không phải ông là người vừa nói cô ấy mới là người bảo vệ tôi à?’ Draco đáp trả, không muốn chịu thua. ‘Nguội xuống đi Shacklebolt. Tôi cũng không muốn là người chịu trách nhiệm cho cái xác của cô ấy đâu.’
Kingsley nhìn chằm chằm Draco vẻ tính toán. Cuối cùng, ông nói, ‘Vụ truy bắt người sói không phải là tất cả những gì tôi đang nhắc đến.’
Trước khi Draco kịp đáp lại câu nói kì quái kia, Kingsley buông đôi tay đang khoanh
lại và trở về chỗ Robards đang đứng đợi. Hai người họ lập tức tiếp tục cuộc nói chuyện vừa nãy và cùng nhau rời Trụ sở Pháp sư Thủ tiêu.
Bực bội, Draco để hai Giám đốc một phút trước khi anh theo họ rời văn phòng. Dạo xuống hành lang chính, anh cố tập trung vạch kế hoạch cho công việc ngày hôm sau. Anh phải mang độc dược theo, tất nhiên, kể cả nó có uống được hay không.
Nhưng liệu có tác dụng gì không? Thậm chí nếu họ có tìm thấy người sói, có thể – không, khả năng cao là hắn không có ý định về phe họ bởi Greyback chắc chắn đã đầu độc trí óc hắn với những ý nghĩ lệch lạc về việc con người giờ độc ác thế nào.
Quá chìm đắm vào mối lo lắng của mình, Draco suýt nữa không kịp ngẩng lên để thấy Harry và Hermione đi ngang qua. Tuy nhiên thì anh có kịp, và gần như dừng lại tức thì để nhìn họ.
Harry dường như đang an ủi Hermione gì đó bởi anh đang giận dữ vung một tay lên trong khi tay kia dịu dàng vỗ vai cô. Khi họ đi qua, không hề hay biết sự hiện diện của Draco, Harry hơi nghiêng người lại, cho phép Draco thấy rõ khuôn mặt Hermione.
Cô đang khóc. Dù hai tay cô cố che lại, nhưng gò má đẫm nước mắt đã làm cô lộ chân tướng. Sửng sốt, Draco vươn một tay và bước lên trước, nhưng trước khi anh kịp thốt ra lời nào, Harry quay lại và thấy anh.
Trong nửa giây, vẻ mặt Harry sa sầm, nhưng rồi anh khẽ lắc đầu với Draco, một lời cảnh cáo thầm lặng hãy tránh ra. Draco lập tức rụt tay về. Tất nhiên – anh là lí do lớn nhất làm Hermione buồn rầu.
Draco nghiến răng nhìn Hermione và Harry đi xa dần. Thật đúng là lắt léo, gần cô đến vậy mà cũng thật xa. Đứng ngoài quan sát, bất lực không thể làm gì… luôn luôn là kết cục ấy.
Anh thở hắt ra, cố gắng tuyệt vọng kiểm soát cơn oán giận. Giờ không phải lúc ghen với Potter, anh nhắc nhở bản thân. Ngày mai… ngày mai mình sẽ có cơ hội được ở một mình với cô ấy…
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Quay lại văn phòng Draco, Kay đang vui vẻ hát ngâm nga, bận rộn sắp xếp ngăn nắp bàn làm việc cho sếp mình.
Sếp thực sự đâu có tệ như mọi người vẫn nói, cô ngẫm nghĩ, nhặt lá thư đề tên Hermione Granger và liếc nhìn nó trước khi đặt lên chồng thư sắp gửi. Hơi cáu kỉnh, mình cho là thế, nhưng thật sự thì mình cũng sẽ như vậy nếu phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy trong cuộc chiến…
Kay lùi lại ngắm nghía thành quả của mình. Ngài Malfoy sẽ hài lòng khi thấy cô đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng thế nào! Thỏa mãn bởi ý nghĩ này, Kay quay đi rời văn phòng, ghi nhớ trong đầu việc đầu tiên vào buổi sáng là gửi thư và nhẹ nhàng khép cánh cửa lại đằng sau.