Bạn đang đọc 17 Âm 1 (full) – Chương 15: Đêm Ở Trường Học (5)
Mày còn thức đúng không?
Tao muốn nói chuyện
Đã xem – 23:49
Tao thấy mày nợ chị mày một lời xin lỗi đấy
Mùa xuân, 11 giờ 50 tối
Lại một cơn ác mộng nữa.
Lâm mở mắt, lờ đờ tỉnh dậy trong cơn mơ hồ. Mất khoảng vài phút để cơn choáng dần tan và cơ thể làm quen lại với ý thức. Cậu di chuyển đôi mắt để nhìn quanh, nhận ra bản thân vẫn đang tựa vào chồng hộp các-tông cũ và được che chắn lại bởi một tờ báo dày. Mặc dù đã mặc hai lớp áo mà cậu vẫn cảm thấy tê tái. Lâm khẽ nhắm mắt, rồi thở nhẹ. Bốn tháng thức trắng khiến cậu nhận giấc ngủ hóa ra cũng chẳng thú vị gì cho cam.
Khi năng lượng đã hồi lại được phần nào đó, Lâm gượng người dậy, quay đầu kiểm tra cô bạn đang ngồi bên cạnh. Đầu của Hồng Ngọc đang gục xuống. Cô ấy co cả hai chân lại để váy trùm lên, vòng tay ôm đầu gối, để gương mặt úp xuống cùng mái tóc rũ rượi. Màn hình điện thoại trên Hồng Ngọc vẫn sáng, còn chiếc nỏ thì vẫn đặt ngay bên cạnh, đã lên tên sẵn sàng. Lâm chột dạ nhìn quanh khu cảnh xung quanh mình, thứ không thật hiện tại không có ở đây.
Ting!
Âm thanh tin nhắn tới. Ngọc mở bừng mắt ra, giơ điện thoại lên và đọc lời hồi đáp của người đằng sau màn hình. Câu trả lời được thực hiện ngay lập tức. Cô ấy ấn nhanh, gọn gàng đến mức cậu chẳng kịp đọc chuyển động của ngón tay để đoán nội dung hội thoại. Rồi, bằng một cách dứt khoát, Ngọc ấn vào nút gửi, một đoạn chữ bo tròn màu xanh lam đã xuất hiện trên dòng tin.
“Hình như… Đó là điện thoại của tao đúng không vậy?”
“Ủa ơ?! Mày tỉnh rồi!”
Một nụ cười vui mừng chợt nở trên môi của cô bạn cùng lớp. Hai mắt con Ngọc sáng hẳn lên, vui như thể cậu vừa trở về từ cõi chết vậy. Lâm cười gượng, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“À, về cái điện thoại…” Ngọc cười giả lả, vò nhẹ phần tóc ở gáy. “Tao muốn tìm chút thông tin về thứ bám theo chúng ta ấy, nên là tính lên mạng để tra.”
“Máy của mày không đăng ký được 4G à?”
“Được, cơ mà máy tao hết tiền, cộng thêm còn có 30% pin nên là… Cơ mà, cũng do máy của mày bảo mật kém quá nên tao thử đúng một lần là ra ngay đấy chứ! Nếu mày không muốn ai động vào thì đáng lẽ nên cài mật khẩu phức tạp hơn! “
“Thôi được rồi.” Lâm giơ tay lên. “Vậy, mày tìm được gì rồi?”
“Nguồn gốc.” Ngọc nháy mắt. “Tao nghĩ tao đã biết ai là chủ nhân của thứ không thật mất nửa đầu trên kia!”
Nói rồi, Ngọc chìa điện thoại qua, để người bên cạnh cùng xem đoạn tin nhắn mà cô đang trò chuyện. Trang Hoàng – đó là cái tên của đối tượng mà cô ấy đang nhắn, chiếc ảnh đại diện với tông màu đỏ đen khiến cậu có ấn tượng hệt như chủ nhân của nó ngoài đời thật vậy – khó tiếp cận. Lâm quay sang nhìn bạn, con Ngọc vẫn mỉm cười, bày ra gương mặt đang rất vui lòng để giải thích chuyện gì đang xảy ra.
“Con Trang là nguồn gốc à?” Thế nên cậu quyết định tạo điều kiện cho nó được nói. “Sao mày nghĩ thứ không thật đó là của con Trang vậy?”
Một nụ cười mỹ mãn chợt hiện trên gương mặt của cô học sinh trẻ. Nó lôi điện thoại của bản thân ra, bắt đầu từ việc giải thích tại sao nó lại nghĩ nguồn gốc của thứ kia sẽ liên quan đến nữ sinh trung học. Định kiến – Ngọc nói thế. Việc con quỷ bị mất nửa đầu trên trong khi mặc bộ đồng phục buổi sáng cho cô cảm giác việc này liên quan đến những suy nghĩ cổ hủ về giới tính, thế nên cô đã quyết định tìm trên lịch sử trường xem liệu có vụ bất công nào như vậy hay không.
“Sau gần nửa tiếng tìm kiếm, cuối cùng tao cũng đã tìm được một bài báo mà tao nghĩ đó chính là manh mối đầu.” Ngọc nói, giọng tràn ngập tự tin. “Bọn họ là Nguyễn Đình Khang và Hoàng Thiên Nguyệt – hai học sinh lớp mười hai đã cùng nhau tham gia cuộc thi khoa học sáng tạo. Bọn họ học cùng lớp, chơi khá thân với nhau, trong vụ này thì Thiên Nguyệt là chủ ý tưởng còn Đình Khang hỗ trợ. Bọn họ đã vinh dự đoạt giải nhất thành phố, nhưng khi buộc phải chọn ra một trong hai để nhận suất học bổng du học, thì người nhận nó lại là Đình Khang.”
Lâm khẽ liếc sang dòng ghi chú mà Hồng Ngọc đang đọc ra trên điện thoại, toàn những từ viết tắt, nhìn chả hiểu mô tê gì.
“Ban đầu, tao cứ tưởng tất cả là do nhà trường thiên vị. Tao cứ tưởng bọn họ giành suất học bổng đó cho Đình Khang là vì mặc định nhường cơ hội đó cho con trai thì đỡ phí hơn.” Giọng con Ngọc trở nên cao hơn, nhưng đậm màu hứng thú hơn là bất bình phẫn nộ. “Cơ mà đoán xem, sự thật hoàn toàn ngược lại, chẳng có sự thiên vị giới nào xảy ra ở đây cả! Ban đầu, chính Thiên Nguyệt mới là người được chọn để nhận suất học bổng. Nhưng, không hiểu vì sao, gia đình chị ấy đã không đồng ý, bảo rằng trao cơ hội cho con gái học cao thì chỉ tổ phí thôi nên nhất quyết không chịu chi bất cứ đồng nào. Sau ba lần bảy lượt làm việc với phụ huynh thất bại, nhà trường mới đành nhường cơ hội đó lại cho Đình Khang. Không hề có bất kỳ sự bất công nào từ bên phía thầy cô giáo cả, thế nên vụ đó mới không được lên báo hay bất kỳ đâu!”
Lâm vô thức gật gù. Đó cũng là một tin tốt, cậu chẳng dám nghĩ đến cảnh những con người ở môi trường sư phạm nhưng tư duy bị kẹt lại ở thời phong kiến lại được trao cơ hội được đứng trên bục giảng để truyền thứ đó lại cho thế hệ sau.
“Ơ mà khoan đã.” Lâm sực tỉnh lại. “Nếu nó không có trên báo thì làm sao mày biết được chuyện đó?”
“À, tao tìm được tài khoản mạng xã hội cũ của anh Khang,” Ngọc nhe răng cười. “Anh ta có đăng dòng trạng thái bày tỏ cảm xúc về vụ đó.”
“Làm thế quái nào mà mày tì–”
“Ban đầu anh ta kịch liệt phản đối chuyện nhận giải thay luôn ấy, nhất là khi năm trước đó xảy ra chuyện ăn cắp chất xám nổi khắp thành phố nữa.” Hồng Ngọc cắt lời, hai mắt nó như sáng rực lên khi kể tiếp câu chuyện. “Thế nên, dù đã được sự đồng thuận của Thiên Nguyệt, anh ta vẫn tự lên tiếng phân bua cho chính mình trước khi có bất kỳ người nào tọc mạch. Anh Khang bảo rằng phần học bổng kia là do Hoàng Thiên Nguyệt bị cha mẹ ép phải từ bỏ. Chị ấy thậm chí còn quỳ xuống, bảo rằng không cần họ hỗ trợ kinh phí gì cả vì ra nước ngoài cô ấy sẽ tự tìm việc làm, chỉ cần một chữ ký đồng thuận của họ thôi, nhưng cha mẹ cô vẫn không chấp nhận, lấy lý do rằng nếu cô ấy đi thì sẽ không có người lớn ở nhà trông em nữa. Tuyệt vọng, bất bình và khó chịu, anh Khang thậm chí còn chửi thề trong chính dòng trạng thái trên tường nhà. Bài đó khiến khá nhiều người hưởng ứng, nhưng cuối cùng thì vẫn không thay đổi được kết quả chi.”
Lâm thở mạnh, khoanh tay.
“Hoàng Thiên Nguyệt,” Ngọc hạ giọng, ngẩng đầu lên. “mày nghe tên quen không?”
“Thật ra là không…” Lâm nhìn lên. “Tao không quen ai tên Nguyệt cả.”
“Chậc, bạn học cùng lớp với mày suốt ba năm liền đó Lâm, Hoàng Thiên Trang!” Ngọc tát vào vai người đối diện, nghe rõ kêu. “Mày không nhận ra điểm tương đồng giữa cái họ và chữ lót giữa tên bọn họ sao?”
“Ừ thì đúng là giống thật.” Lâm khẽ nheo mày. “Chỉ là bình thường tao không hay nói chuyện với con Trang lắm nên cũng đâu có nhớ rõ họ tên nó là gì đâu.”
“Mày đã từng bảo chưa từng nhìn thấy thứ không thật của bất kỳ ai ngoài những thành viên trong lớp mình, cộng thêm trong mày bất tỉnh, cái thứ không thật kia đã nhắc đến tên của anh Đình Khang, thế nên tao mới tự tin là mình đang đi đúng hướng đến vậy.” Ngọc nói tiếp, cười híp mắt. “Tao đã nhắn tin và gài hỏi chuyện con Trang, bắt nó kể về gia đình của mình. Đoán xem? Kết quả không ngoài mong đợi! Không những hai người họ có họ hàng với nhau, mà con Trang và Hoàng Thiên Nguyệt là hai chị em ruột!”
Câu tuyên bố của Hồng Ngọc khiến bụi rậm ở vườn cây đột ngột di chuyển. Lâm khẽ liếc mắt qua, nhìn chằm chằm vào vùng đen đặc phía đối diện. Một hồi trống thình thịch chợt nổi lên trong lồng ngực. Thứ không thật chưa hề rời khỏi, chỉ là không còn chủ ý tấn công nữa mà thôi.
“Nói thế cũng có nghĩa là…” Lâm khẽ nhíu mày lại, vờ như không để ý đến thứ kỳ lạ kia, rồi trở lại với cuộc đối thoại. “Ý của mày là nếu Thiên Nguyệt năm đó vì định kiến mà mất cơ hội đi du học, thì có khả năng con Trang cũng đã gặp một vụ tương tự sao?”
“Tao cũng dám liều rằng tuổi thơ của con Trang cũng chẳng khá khẩm hơn chị nó là bao.” Ngọc hạ giọng, thở hắt một hơi. “Ba mẹ nó không khá giả lắm nhưng vẫn có tận ba đứa con, hai đứa đầu là nữ, đến em út thì được con trai nên dừng. Nó không thừa nhận trực tiếp gia đình nó trọng nam khinh nữ, nhưng thông qua cách mà nó phản ứng lại với sự yếu đuối, tao cảm giác con Trang đang bị vấn đề gì đó khi thể hiện sự nữ tính của bản thân ra vậy.”
“À…” Lâm chạm nhẹ gáy. “Tao cũng không giỏi phân biệt lắm nên…”
“Mày sẽ hiểu hơn khi bản thân mày mang giới tính nữ, cái kiểu phản ứng tiêu cực như thế thường xuất phát từ những người có thực lực, nhưng lại bị định kiến kìm chân lại.” Ngọc nói tiếp, nhìn lên. “Tất nhiên đó cũng là một suy nghĩ sai lầm nốt vì phong cách bên ngoài thì chẳng liên quan gì để khả năng làm việc cả, nhưng với những người suốt ngày phải hứng chịu định kiến, thì chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ để họ trở nên vô cùng tiêu cực rồi. Tao cũng từng bị một lần nên có thể thông cảm một chút, nhưng mà… thú thật thì tao cũng không thể đồng tình với suy nghĩ của con Trang.”
“Chà, chỉ trong vòng vài tiếng mà mày đã tìm được khá nhiều đấy nhỉ?” Lâm nhìn sang bụi cây, rồi quay trở lại. “Mày đã làm điều đó một mình sao?”
“À, tao có nhờ Kiến Luật tìm phụ.” Ngọc cười nhẹ. “Cậu ta là người tìm ra cho tao tài khoản của anh Đình Khang và dòng trạng thái năm đó đấy! Cũng nhờ vào nó mà tao có thể khoanh vùng được người có khả năng là vật chủ của thứ không thật mất nửa đầu kia.”
Lâm nín lặng, hai mắt mở tròn ra khi nghe đến cái tên lạ. Cậu chồm người qua, nghiêng đầu như chưa rõ ý của đối phương.
“Mày… nhờ ai cơ?”
“Kiến Luật? Ơ, mày thân cậu ta mà nhỉ?” Ngọc nhướng mày. “Tại thấy thằng Luật trực tuyến nên tao tiện tay kể rồi nhờ nó tìm giúp. Chứ bắt tao tìm một mình chắc tới mốt mới xong!”
“Bao nhiêu người…” Lâm nhăn mặt. “Tại sao mày lại đi nhờ….”
“Với lại, quan trọng là tao biết nó giỏi!” Ngọc nhếch mép cười. “Mày không thấy nó tìm được liền sao?”
“Mày nhắn bằng tài khoản của mày hay tao đấy?”
“Của tao.”
“À.” Lâm khẽ thở phào, vuốt mặt. “Vậy thì không sao.”
“Ủa sao thế?” Ngọc nhướng một bên mày. “Hay là mày với Kiến Luật đang có vấn đề gì hả?”
“Không hẳn, chỉ là…”
“Uầy, ai biết là mày có vấn đề gì đâu!” Ngọc quay đi, giọng cao hẳn. “Thôi có gì bảo là do tao không biết nên nhờ nhầm đi. Hơn nữa, mày cũng có lỗi một phần đấy nhé! Ai bảo tự dưng mày đụng phải con quỷ nửa đầu kia rồi lăn ra ngủ làm gì!”
Lâm cau mày, toang mở miệng cãi lại thì đột nhiên bị cắt ngang bởi chuông điện thoại. Ngọc giơ điện thoại của bản thân lên, rồi lại giơ chiếc với ốp lưng màu xanh lá cây đậm. Chưa kịp để chủ nhân của nó nhìn xem ai là người gọi đến, Hồng Ngọc ấn vào nút nhận, alo một tiếng rõ to.
“Này!”
“Sao đấy Trang?” Ngọc kề tai vào điện thoại, giọng rõ, trong khi đôi mắt thì liếc về phía cậu như sắp bắn ra tia lửa điện. “Mày gọi tao làm gì đấy?”
Một khoảng im lặng, Lâm cũng tự hiểu cuộc gọi kia không dành cho mình. Ngọc nhìn xuống khi người ở đầu dây bên kia bắt đầu nói, sắc mặt cũng tệ hẳn đi so với vẻ cáu kỉnh ban đầu. Cô khẽ mím nhẹ môi lại, để màn hình điện thoại ngửa lên trên tay, rồi ấn vào nút phát bằng loa ngoài để cậu bạn bên cạnh cùng nghe.
“Xin lỗi vì đã gọi mày, nhưng thật sự tao cũng không biết bản thân nên làm gì nữa…”
Giọng bên đầu dây bên kia nghe hơi vỡ, nhưng cậu biết đấy không phải do chất lượng đường truyền mà là do cơn xúc cảm chèn ép khiến người ta chẳng thể thốt trọn lời. Lâm im lặng, lắng nghe, cậu thậm chí còn chẳng nhận ra đó là giọng của Thiên Trang nữa. Bình thường trên lớp nó cộc cằn khó chịu bao nhiêu, thì bây giờ giọng của nó mềm mỏng, đáng thương đến lạ. Lâm bất giác để ý đến âm thanh ngoại cảnh xen lẫn trong cuộc thoại, Trang đang ở một nơi nào đó có gió khá to.
“Giờ mày đang ở đâu rồi?” Hồng Ngọc hỏi, giọng căng thẳng hẳn ra. “Mày sao thế? Vô nghĩa là sao chứ? Không phải mày vừa đăng lên mạng xã hội là mày vừa nhận được mail thông báo đạt giải từ một cuộc thi tiếng Anh nào đó sao?”
“Giải? À, cái giải đó, nó chẳng còn là của tao nữa rồi haha.”
Giọng con Trang nghe như nghẹn đi, và điệu cười cũng chẳng hề vui vẻ.
“Không còn của mày?” Ngọc hỏi lại. “Ý mày là sao? Họ rút giải?”
“Không, do tao ngu!” Lại một tiếng cười nữa đáp lại từ loa điện thoại. “Tao ngu quá! Lúc nộp bài thi qua email, tao đã dùng một cái tên giả, bút danh giả, làm sao cho nghe thật trung tính và sang trọng. Và rồi đoán xem? Lúc ban tổ chức trao giải và gửi thư về nhà, cha mẹ tao đã đinh ninh đó là em tao, nên đã tức tốc thằng bé đi nhận giải thay cho tao rồi.”
Lâm im lặng, nhìn sang người ngồi cạnh bên.
“Mà, ngộ lắm nhé, thường thì thằng bé đạt điểm tám thôi là cha mẹ tao cũng nấu đồ ăn ngon để mừng rồi, nhưng đằng này họ chở nó đi nhận giải vô cùng lặng lẽ, chẳng nói với ai câu gì.” Trang nói tiếp. “Tao chỉ phát hiện ra khi thấy được bọn họ chụp ảnh, gắn thẻ tưng bừng trên mạng xã hội. Đến cô dì chú bác ở xa cũng vào phần bình luận. Họ khen, khen lấy khen để, thậm chí còn chuyển khoản chúc mừng cho em tao.”
Ngọc im lặng, nhưng từ trong đáy mắt, cậu thấy cơn phẫn nộ của cô ấy đang trào ra.
“Hôm nay, lúc cha mẹ vắng nhà, tao đã hỏi tội thằng nhóc rằng tại sao nó lại nói dối. Mày biết nó trả lời thế nào không?” Trang cười, nhưng giọng kéo dài hẳn. “Nó bảo rằng vì nó cũng giúp tao đánh vần chữ Sincerely trong lúc viết email, thế nên nó cũng có thể xem là đồng tác giả. Nó bảo việc nó nhận thay là giúp tao đỡ mất thời gian bắt xe buýt lên trung tâm, với lại cũng giúp tao không cần nghỉ một buổi học để dự lễ. Tao chẳng biết nữa, nó lớp Mười rồi, hình như lúc đó tao có đánh nó. Thế là nó đánh lại tao, đau lắm, lớp Mười rồi mà, nên là tao phải chạy vào bếp, nhân lúc nó quay đi thì tao dùng cả chày làm bếp đánh vào đầu nó, đánh cho đến khi nó chẳng thể phản kháng được gì mới thôi. Tao không biết nữa, lúc tao đi thì nó bất tỉnh rồi. Chắc nó chết rồi cũng nên, tao vứt sim rồi nên không có ai gọi cho tao.”
Thiên Trang cười, đây là lần đầu tiên cậu thấy được giọng cười mang đầy cảm xúc khác biệt đến thế. Cay đắng, tức giận, khinh miệt nhưng cũng đầy đau khổ. Rõ ràng là nó đang rối trí, nhưng thay vì nức nở kêu, thì những âm thanh phát ra từ cổ họng Trang nghe như một điệu cười, trống rỗng. Ngọc chợt quay sang nhìn cậu, chờ. Lâm nhắm nhẹ mắt lại, lắc đầu.
“À, nhân tiện lúc nãy mày hỏi về chị của tao, năm đó học xong lớp Mười Hai thì bả đi lấy chồng.” Trang nói tiếp, giọng nó đột nhiên cao hơn, và âm thanh ngoại cảnh cũng lớn hơn, át cả tiếng nghẹn. “Bả cưới một anh làm thợ hàn làm cùng chỗ với ba tao, giàu lắm, cũng do ba tao tự đi mai mối giùm. Lúc đầu, tao tưởng chị tao bị ép cưới nên thương lắm, nhưng hóa ra bả cũng chẳng chối từ gì. Mẹ cái bà chị yếu đuối nhu nhược đó! Bản thân bả khi đi học chịu nhiều uất ức bao nhiêu, thì bây giờ sau khi sinh con đầu xong, bả lại quay sang khuyên ngược tao rằng đừng học cao quá để dễ lập gia đình, vì phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Lúc đó, tao cũng đánh bả luôn! Nhà tao bảo tao điên từ lúc đó, chắc giờ họ cũng sẽ dễ giải thích nếu tao giết em tao!”
“Trang, chuyện phản kháng đó là bình thường! Mày được ăn học đàng hoàng để hiểu cái tư tưởng đó sai đến mức nào mà!”
Một khoảng im lặng nữa, nhưng giữa tiếng gió phần phật, cậu có thể nghe được tiếng nức nở lẫn vào. Lâm khẽ thở nhẹ, cầm lấy điện thoại từ tay Ngọc, kề sát môi.
“Trốn khỏi nhà đi Trang.”
Chưa có tiếng đáp lại, và con Ngọc cũng tròn mắt. Lâm lấy lại điện thoại từ tay bạn, lặp lại câu nói của bản thân:
“Mày nghe tao nói gì rồi đó, cứ bỏ sang nhà ai đó ở đỡ một thời gian đi.” Lâm cất tiếng. “Nhà mày là một cái gia đình vô cùng độc hại! Ngày nào mày còn ở đó thì mày không thể phát huy hết khả năng của mày đâu!”
“Duy Lâm à?” Giọng của con Trang đột nhiên nhỏ lại, nghe rụt rè hẳn đi. “Tại sao mày lại–”
“Tao bị kẹt lại ở trường, con Ngọc vừa bắt quả tang tao đang đào phần cẳng chân lên.” Lâm đáp, liếc sang cô bạn đang ngồi bên cạnh. “Nó không cho tao thu thập các bộ phận.”
“…”
Hồng Ngọc trợn mắt lên, há hốc cả mồm. Cậu không nghe thấy tiếng của cô bạn, nhưng qua khẩu hình, cậu biết Ngọc đang chửi thề và hỏi cậu đang làm cái quái gì vậy. Lâm đặt điện thoại xuống đất, ngay giữa hai người. Giờ thì câu chuyện này là của chung.
“Vậy là con Ngọc đã nói đúng, mày thật sự là Người Tìm Xác…”
“Nó đã nói trong nhóm như vậy à?” Lâm nhìn lên, đối mặt với cô bạn. “Nhưng mà chúng mày đâu có tin, đúng không?”
“Ừ… tại nghe nó khùng không chịu được.”
Ngọc trề môi, nhún vai một cái như tỏ ra mọi chuyện đều vẫn ổn. Vậy đó chỉ là dự đoán, họ vẫn chưa có bằng chứng để củng cố nghi ngờ rằng cậu chính là kẻ đang thu thập những bộ phận mà họ đã giấu đi.
“Mẹ nó, tao lại đi tâm sự với nhầm người.”
Ngọc chớp mắt, nhìn xuống màn hình xanh.
“Tao chưa bao giờ thích mày, Ngọc. Mày… không thể tự chủ được.” Thiên Trang lại cười, nhưng mang vẻ chua chát đắng cay nhiều hơn là móc mỉa. “Tao không hiểu. Cùng là con gái với nhau, dù tao đã cố gắng học hành cả ngày cả đêm, cố gắng miệt mài, nhưng kết quả lại không thể bằng được một người không thể tự mình hoàn thành ý tưởng. Tại sao một kẻ thích dựa dẫm như mày lại hơn tao được nhỉ? Tại sao con gái cần phải dẻo miệng để thành công nhỉ? Chẳng công bằng chút nào cả! Chẳng công bằng chút nào…”
Ngọc chợt nhặt điện thoại lên, dáng vẻ dứt khoát như bản thân sắp hạ quyết tâm làm gì đó vậy. Cô hít thở nhẹ, vuốt tóc qua một bên.
“Thế mày có biết vì sao lúc nào mày cũng cực nhọc hơn tao không? Đó là vì cái gì mày cũng tự làm một mình đó! ” Ngọc lên tiếng, giọng nó hơi bực bội. “Này! Chúng ta là con người, không phải thần thánh cái gì cũng biết! Tao nhờ, là vì tao biết khoảng đó họ làm chuyên nghiệp hơn tao, thế nên tao mới có thêm thời gian rảnh để chăm chút cho những phần mà tao thật sự giỏi. Bất kỳ ông vua bà hoàng nào lên ngôi cũng có người khác sau lưng trợ giúp và ủng hộ hết Trang à! Đó mới chính là điểm mấu chốt! Mày suốt ngày cứ con gái này con gái nọ, thế mày có bao giờ hiểu được ý nghĩa làm việc chung với những người mày tin tưởng nó hiệu quả thế nào chưa?!”
Không có tiếng đáp lại, và tiếng gió ngoại cảnh cũng lớn dần. Lâm khẽ nhìn sang vùng đen đặc ở bụi cây bên trái, vẫn không có động thái chi.
“Mày… đã bị tiêm nhiễm định kiến và các hình ảnh độc hại nhiều đến mức nghĩ rằng phụ nữ thành công luôn đi một mình, chẳng cần bất kỳ ai bên cạnh.” Ngọc nói tiếp, cơn phẫn nộ ngập trong đáy mắt. “Này, cắt mình ra khỏi mối quan hệ thì chính bản thân mày thiệt chứ ai! Trong khi mày mất cả đống thời gian và công sức chỉ để lăn lộn trong cái việc mà mày không chuyên để rồi nhận lấy một đống ê chề, thì lúc đó tao đã học thêm những ai có điểm mạnh gì rồi. Trai với chả gái! Mày đang tự phân biệt chính mày thì có! Nhờ vả không phải là yếu đuối, Trang, mà là tạo sự gắn kết để giúp nhau phát triển nhanh hơn!”
Lại một khoảng lượt lời không có âm thanh nữa. Gió ngoại cảnh phát ra từ ngoài loa khiến cậu vô thức liên tưởng đến bãi biển, đứng trước quạt máy cây, hoặc một nơi nào đó cao đến độ chẳng có gì để chắn gió trời. Có tiếng còi xe nho nhỏ lẫn trong đó, và cậu cảm giác tiếng đó cũng không phải tiếng của quạt cây.
“Mày nói đúng. Tao không thích nhờ vả, tao tin chỉ những kẻ nhu nhược mới cần dựa vào kẻ khác để sinh tồn.”
Ngọc khẽ mím nhẹ môi lại, thở nhẹ ra.
“Và có lẽ tao chưa bao giờ bất hạnh khi sinh ra là con gái.” Trang cười. “Mà bất hạnh của tao, là bị lạc lõng vì phải hứng chịu định kiến trong khi những người khác thì vô cùng tự do.”
“Hả? Này, Trang!”
Và rồi cuộc gọi kết thúc tại đó, tiếng bíp bíp cho thấy đầu dây bên kia đã bấm vào nút đỏ cắt đứt đường truyền.
Ngọc trợn tròn mắt, hết quay sang nhìn màn hình rồi lại quay sang nhìn cậu bạn. Lâm chợt quay đi, không dám đối mặt.
Rốt cục thì cậu cũng phải phì cười.