17 Âm 1 (full)

Chương 10: Phân Hủy Xương (5)


Bạn đang đọc 17 Âm 1 (full) – Chương 10: Phân Hủy Xương (5)

Mùa xuân, 11 giờ 20 phút tối.

Lại một dòng ghi chú bị gạch đi trong danh sách địa điểm cần đến, và bây giờ cậu còn khoảng bốn địa điểm nữa là kết thúc kế hoạch này.

Lâm nhìn vào điện thoại, màn hình đã được chỉnh độ sáng xuống thấp nhất để tiết kiệm năng lượng, nhưng cậu vẫn cảm thấy tốc độ tụt của pin vẫn nhanh hơn mong đợi. Cái danh sách mà cậu đã lập là những nơi mà cậu nghĩ rằng thằng Hải có khả năng sẽ vứt sản phẩm kia đi bằng đường bộ, tính khoảng cách bán kính năm cây số lấy nhà nó làm tâm. Có trường cấp ba, có trường tiểu học, có hàng cây ở vạch ngăn cách ở đường lớn và khu trung tâm thương mại… tổng cộng hơn hai mươi bảy địa điểm. Lâm lướt xuống mục tiếp theo của danh sách này, gõ tên vào thanh tìm kiếm của ứng dụng bản đồ rồi ấn chỉ hướng, mũi tên xanh chớp nháy báo rằng cậu chỉ cách nơi đó tầm một trăm mét hơn.

Cầu vượt ngã tư H.

Buổi tối muộn, xe trên đường cũng dần thưa hơn, và những người đứng trú dưới châu cầu vượt ngã tư cũng chẳng còn quá nhiều lý do để ở lại. Lâm nhìn hai bên đường, đợi đèn đỏ rồi mới băng qua vạch kẻ. Có một chiếc bán tải vừa chạy sượt ngang qua người cậu, nhưng có vẻ như cũng chẳng ai buồn để ý đến cậu thiếu niên dừng lại ở ngay dưới cầu. Hầm cầu vượt được lắp đèn sáng, thế nên cậu không cần đèn pin để nhìn rõ từng ngóc ngách bên trong.

Như một cách làm tăng thẩm mỹ của cảnh quang đô thị, người ta có chừa một khoảng đất trồng cây thân thấp ở dưới các công trình, và nơi này cũng không phải ngoại lệ. Lâm ngồi xổm xuống, kiểm tra màu sắc của lá cây so với bụi bên kia đường. Dựa trên lý thuyết đã học được từ trên lớp, nếu đất trồng bị chua – nếu thằng Hải đã thật sự hất sản phẩm cùng với lượng axit đã pha loãng còn lại của nó vào đây, thì màu sắc của lá có khả năng sẽ nhợt nhạt hơn so với bên còn lại. Loại cây trồng dưới đây là cây lá trắng, thế nên nếu chúng có trở nên nhạt hơn một chút thì cũng chẳng có ai để ý khi đi ngang.

Lâm cho điện thoại vào túi quần, đeo găng tay và bắt đầu tiến vào trong.

Dừng lại một lát khi nhìn lên phía gầm cầu vượt, Lâm nhận ra bản thân đang đứng tại điểm mù khi quan sát từ hai bên đường. Trần ở đây thấp, mấy cây cao bên hông cầu vượt che chắn cho cậu và dường như ở đây cũng chẳng có camera an ninh. Một địa điểm hoàn hảo – cậu nghĩ. Lâm quỳ xuống đưa mắt quét qua vùng cỏ cây một lần. Rồi, như chợt phát hiện ra điều gì đó, cậu lôi cây xẻng nhỏ từ trong balo ra, cắm thẳng vào giữa một cái cây non, rồi đào phần đất lên.

“Thấy… rồi…”

“Mày… đang làm cái quái gì đấy Lâm?”

“!”


Lâm giật mình, quay đầu nhìn lại. Đùa! Bà ta thật sự điên rồi!”

“Cơ mà… tại sao tao lại ở đây nhỉ? Vài giây trước tao còn ngồi trên bàn học và…”

Ngưng một chút, thằng Hải như sực tỉnh, ý thức được nơi mình đang đứng hiện tại. Cậu ta vẫn còn mặc quần sooc và áo phông ở nhà, chân thì xỏ bừa đôi dép và tóc thì hơi rối. Trung Hải cau mày lại, nhìn về phía cậu, siết chặt tay.

“Mày đang làm gì ở đây vậy Lâm?”

Lâm quỳ một chân, thẳng người dậy, trần ở đây quá thấp để cho phép cậu đứng lên. Ánh mắt của cậu liếc về phía bên vai trái của cậu bạn, nụ cười chợt nở trên môi.

“Khoan đã, mày…” Rút cục Lâm vẫn bật cười thành tiếng, giọng cao hẳn lên. “Mày đã thật sự uống thuốc rồi kìa?!”

“…”

Trung Hải không trả lời, sự kiệt quệ hằn rõ trên đôi mắt của cậu học sinh xuất chúng. Đó có thể là tác dụng phụ của thuốc – Lâm nghĩ. Cậu không thể tin rằng vì một câu viết vẩn vơ mà thằng Hải đã thật sự tin tưởng và đi tìm tòi về tình trạng của chính bản thân mình. Thảo nào bà ta lại tức điên như thế, thảo nào bà ta lại lôi cậu ta đến đây! Nhưng với tình trạng hiện tại thì cậu nghĩ bà ấy sẽ không…

“Má!” Lâm ôm lấy cổ tay trái của mình, cơn đau xuất hiện đột ngột hệt như có vết dao cắt qua.

“Tao không rõ mày đang làm gì, cũng như tại sao mày lại biết được chuyện của tao, nhưng tao thề tao sẽ kh–”


“Mày đã biết cái chết của Thanh Giang không phải là do tai nạn ngẫu nhiên chưa nhỉ?”

“Hả?!”

Đột nhiên bị chuyển chủ đề sang cô bạn Thanh Giang, mặt thằng Hải có thoáng chút bất ngờ, song sự chững lại ấy cũng nhanh chóng biến mất và thay bằng vẻ ngờ vực. Cậu ta khẽ liếc mắt về phía tay của Duy Lâm trên nền đất, rồi trở lại gần như ngay tức thì. Vậy là, thằng Hải không là kiểu người mất tập trung.

“Mày lấy thông tin từ điện thoại của nó mà đúng không? Thanh Giang nó đã từng chia sẻ rằng nó hay ghi lại cảm xúc vào mục ghi chú của điện thoại một lần rồi.” Lâm nói tiếp, gương mặt vẫn thản nhiên. “Chắc mày cũng đã thấy mục đó rồi chứ nhỉ? Vì mày biết nó xử lý bằng cách cho heo ăn nữa cơ mà.”

“Tao không có coi mục đó.”

“Gì cơ?”

“Tao có thể tự phân tích ra được.” Hải cười khẩy, nhưng giọng thấm đẫm sự mệt mỏi. “Ngay từ lúc con Giang lên tiếng đề xuất với cả lớp rằng các bạn ơi, đừng chỉ đơn giản là vứt xó vào một nơi nào đó mà hãy làm sao cho không để lại bằng chứng nhé là tao đã biết nó có ý định sẽ mang cánh tay trái về nhà cho lũ heo xử lý rồi. Heo ăn tạp, còn gia đình nó thì có luôn cả lò giết mổ. Không phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?”

Lâm im lặng, đôi mắt lại vô thức nhìn về phía vai trái của cậu bạn cùng lớp. Một nụ cười – một nụ cười vừa được vẽ trên gương mặt hốc hác nhợt nhạt của bóng ma bám theo người Trung Hải, khiến cho hai má của nó đã hóp giờ lại càng trở nên nhăn nhúm kỳ dị. Bây giờ, mẹ của thằng Hải trông chẳng giống như một con người nữa. Da bà ta sạm hẳn đi, mắt trồi ra, thâm quầng, còn tay chân thì co quắp. Bà ấy lơ lửng trên không, ngay bên cạnh, nhưng không thể nào tương tác được với con trai nữa. Vì lọ Clopromazin, cậu dám chắc chắn là vì thế. Chừng nào thuốc còn tác dụng, thì thằng Hải sẽ không còn ảo giác nhìn được người mẹ đã chết vì ung thư.

Và đó cũng chính là lý do khiến bà ta phát điên khi cậu mở cửa căn phòng thờ.


“Ừ thì… cái đó tao không lường trước được thật.” Lâm cười gượng. “Mày làm tao hơi sợ đấy.”

“Vậy thì nói thẳng ra tại đây đi.” Hải trầm giọng. “Nếu cái chết của Thanh Giang không phải là tai nạn ngẫu nhiên, thì là vì điều gì?”

Lâm không đáp lại ngay, thay vào đó cậu nghiêng người qua, để cho người đối diện thấy được thứ sau lưng mình. Trung Hải khẽ nheo mắt lại, tháo kính ra, chùi vào áo rồi đeo lại. Đột nhiên mặt nó trắng bệch, giật lùi ra sau.

“Một trong những nỗi sợ sâu thẳm của những người xử lý đó! Họ luôn sợ hãy rằng thứ mà mình cố vứt đi sẽ luôn tìm cách trở lại.” Lâm nói, mỉm cười nhẹ. “Mảnh thi thể không bao giờ bị phân hủy mày ạ. Dù mày có làm cách nào đi chăng nữa.”

Có vẻ như việc đột nhiên bị lôi ra đường, bị phát hiện, bị thất bại trong việc xử lý đã đánh cho thằng Hải một cú choáng váng. Cái bóng ma bên cạnh cậu ta bắt đầu quằn quại, trông như thể dù rất đau đớn, nhưng nó vẫn cố dành chút sự quan tâm cuối cùng cho con trai vậy. Lâm chậm rãi phủi đi phần đất cát còn dính trên đùi phải rồi cho nó vào balo, kéo khóa lại.

“Mẹ nó, chắc thuốc lại hết tác dụng rồi.” Thằng Hải cười mỉa, nhưng tay cậu ta thì rung bần bật cả lên. “Mày giỏi lắm! Mày chỉ đang cố dụ tao nói ra câu Tao đã tận mắt chứng kiến cái thứ đó tan ra trong dung dịch rồi nên không thể nào lấy nó ra khỏi đất được nguyên vẹn có đúng không? Nói đi, máy ghi âm ở đâu đấy? Tao không nghĩ là mày có thể gài để lấy lời khai đi tố giác bằng cách này đâu.”

“Chẳng có diễn kịch gì hết! Thứ tao vừa đào ra khỏi đất thật sự là phần chân mày đã hủy trong dung dịch. Thanh Giang đã gặp chuyện tương tự, và đó là lý do tại sao nó phát điên!”

“Ôi thôi đừng nói nữa.” Thằng Hải ôm trán, giơ tay lên. “Mày nói thế có khác gì con Thơ không phải con người… rằng tụi tao đã đụng nhầm thứ quái thai ma quỷ sa–”

“Do cái hồ.”

“Hả?”

“Do chúng mày làm mặt hồ nhuốm máu đấy, nên giờ nó nguyền rủa tất cả chúng ta.” Lâm gượng, chua chát cười. “Mày có biết từ ngày hôm đó đến bây giờ, tao chưa chợp mắt được một giây nào không?”

Trung Hải ngẩng mặt lên, và cái bóng ma bên cạnh nó lại bắt đầu gào thét, nhưng chẳng thể khiến chút âm thanh nào lọt vào tai cậu ta được.


“Như mày thấy đó, dù ngày nào cũng thức trắng đêm để thu thập xác, nhưng cứ bảy giờ sáng là tao lại có mặt tại trường mà không hề mệt mỏi chút nào!” Lâm nói tiếp, giơ tay để ngửa lòng bàn tay lên. “Một ngày có hai mươi bốn tiếng, và tao bị nguyền rủa phải dùng hết hai mươi tư giờ đó để tìm kiếm lại từng mảnh xác mà chúng mày đã tiêu hủy. Mày nghĩ tao muốn thế này lắm sao? Mày nghĩ rằng tao muốn trở thành Người Tìm Xác lắm sao?”

Hải im lặng, ánh mắt cậu ta phảng phất sự kiệt quệ. Bất chợt, cậu ta đứng thẳng người dậy, cười nhạt.

“Mẹ nó, tao cứ tưởng tao đã khùng rồi, mà mày còn điên hơn cả tao nữa!” Hải bật cười. “Rồi, để tao đoán câu tiếp theo nhé? Mỗi lần mày trả xác thì sẽ có hậu quả ập đến với kẻ tiêu hủy đúng không?”

Lâm mím nhẹ môi lại, rồi thả ra.

“Hiểu rồi.” Hải gật đầu, lùi bước. “Hóa ra đó là lý do mày cẩn trọng hơn mọi khi, mày thà mất thời gian để thuyết phục từng người một còn hơn là hỏi thẳng thằng Hùng để lấy cái danh sách. Vì mày sợ, mày sợ mọi người sẽ phát hiện và mày sẽ không lừa được ai!”

“Nếu chúng mày biết được hậu quả của việc trả lại thi thể, thì còn lâu chúng mày mới để yên cho tao mà đúng không?”

“Chuẩn rồi.” Hải cười. “Chính xác luôn!”

Thằng Hải quay người, lấy điện thoại từ trong túi quần ra và bắt đầu vừa đi vừa ấn phím. Lâm không đuổi theo, nhưng cái bóng ma người mẹ quá cố của nó thì có. Bà ta gào thét, bất lực, nhưng chẳng thể tác động được chi.

Lâm quay đầu sang nhìn theo hướng đi của bạn học, nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi thằng Hải phát hiện ra nó đang đứng giữa đường. Có một luồng sáng trắng rọi đến chỗ nó, nhưng cậu biết, Trung Hải sẽ không di chuyển được. Có hàng chục hàng trăm cánh tay trồi lên từ mặt đất đang giữ chặt cậu ta lại, và tất nhiên là với những thứ kì dị kia thì bản thân nó chẳng thể thấy.

Nhưng, mẹ nó thì có. Bà ta gào lên, cấu xé, nhưng rốt cục chỉ khiến bản thân càng bị thương nặng. Trung Hải đang đứng ở giữa vạch kẻ đường, đèn thì xanh ngắt. Cậu ta quay sang nhìn cậu, để điện thoại lên môi, nói gì đó rồi thả ngón tay ra khỏi màn hình.

Và Lâm cứ đứng đó, nhìn chiếc xe container lao thẳng vào cậu bạn cùng lớp, kéo thân nó đi một khoảng xa.

Cái vòng bạc cũng gãy vụn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.