(12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

Chương 25! 13!~Không thể là như vậy~


Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 25! 13!~Không thể là như vậy~ tại website TruyenChu.Vip

“Anh làm không phải cho em ăn hả?” – Trích lời Nhân Mã.
O
Nhân Mã dạo này cực thích ăn bánh. Không biết có phải là do Kim Ngưu đầu độc không nữa. Nhân Mã nhìn mấy hàng chữ trong cuốn sách mình đang cầm, đọc mà không có tí hứng thú gì cả. Gập cuốn sách lại, Nhân Mã bỗng thở dài, đưa đôi mắt nhìn ra cửa sổ nơi sắp xuất hiện ánh chiều tà. Cô chầm chậm móc túi lấy điện thoại, ấn lướt vài cái rồi áp lên tai. Đến khi đầu bên kia có tiếng “Sao vậy?” thì cô mới từ tốn nói:
– Hôm nay đừng tới đón em, em sẽ tới bệnh viện.
Kim Ngưu mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ “ừ” một tiếng.
– Anh đợi em.
Câu nói ấy như một mũi tên đâm “phập” vào trái tim Nhân Mã. Cô không hiểu cái cảm giác ấy là gì nhưng cô mong là không phải thứ cô muốn. Cô cúp máy, đôi mày trùng xuống như nhũn nước.
Tan học, Nhân Mã lững thững bước về phía bệnh viện, Song Tử nhìn theo, sau đó quay qua nhìn Song Ngư nhưng Song Ngư chỉ nhún vai. Quay qua Xử Nữ thì chả thấy nói gì cả, còn Thiên Bình thì về mất từ lúc nào rồi.
Bước vào bệnh viện, tất cả mọi y tá đến bác sĩ, thậm chí là bệnh nhân ở lâu ngày nhìn thấy cô đều vui vẻ chào vì ai cũng nghĩ cô là cái gì đó của Kim Ngưu. Nhân Mã không bận tâm, cũng vui vẻ chào lại, tiện thể hỏi thăm các bệnh nhân. Vào phòng Kim Ngưu, cô thấy anh đang viết bệnh án liền lên tiếng:
– Còn nhiều việc vậy mà còn đòi chở em về nhà.
Kim Ngưu nghe tiếng cô, ngẩng đầu lên chỉ cười không bào chữa gì cả như phủ nhận. Như một thói quen vô hình nào đó, Nhân Mã tiến về phía cái tủ lạnh trong góc phòng, tùy tiện chọn một cái bánh hoa quả, tự nhiên ngồi đối diện anh mà ăn.
Kim Ngưu cũng không cằn nhằn mà chỉ buông bút, đan hai tay vào nhau chống dưới cằm, ngắm nhìn cô ăn bánh. Chợt anh rảnh rỗi sinh nông nổi, chọc cô:
– Sao em lại lấy bánh ăn? Lỡ nó không phải dành cho em thì sao?
Nhân Mã vẫn ăn rất tự nhiên, nghe anh nói cũng không dừng tay, trả lời:
– Ai đến trước thì ăn nhưng không phải anh làm cho em sao? Nếu không phải thì em cũng không ngại đánh ghen đâu.
Kim Ngưu cười khổ sở. Anh chưa có bạn gái mà sao cô đã lo đánh ghen rồi. Kim Ngưu lại cười nhưng giờ là nụ cười đểu:
– Anh không ngại nếu em là bạn gái anh đâu.
Nhân Mã một chút sắc mặt cũng không xuất hiện nhưng bàn tay cô trong một giây đã cắm trật xuống đĩa nghe “keng” một tiếng chói tai. Ừ, cô cũng muốn thử cảm giác yêu anh lắm nhưng nó khó khăn lắm.

– Không thể có chuyện đó được.
Nói rồi cô buông dĩa, nhanh chóng xách túi bước ra khỏi cửa, trước khi đi, cô còn dừng lại, đôi mắt chứa đậm niềm nuối tiếc khó tả, khẽ nói:
– Xin lỗi.
Rồi cô bỏ đi. Kim Ngưu hốt hoảng chạy xộc ra khỏi phòng. Chưa bao giờ anh có cái thứ cảm giác gọi là mất một thứ gì đó. Ra đến cổng bệnh viện thì cái dáng nhỏ bé kia đã biến mất, Kim Ngưu ngó quanh tìm kiếm nhưng không thấy Nhân Mã đâu cả. Anh cúi đầu, ủ rũ bước chầm chậm vào trong. Nhân Mã đứng bên đường, nhìn anh cô cảm thấy xót xa nhưng có lẽ để bảo vệ anh, cô không còn cách nào khác.
Một con Camry đen bóng loáng dừng lại trước mặt Nhân Mã, một người mặc đồ đen bước ra kính cẩn cúi người nhìn Nhân Mã, nói:
– Thưa tiểu thư, ông chủ có lệnh cho tiểu thư về.
Nhân Mã nhàn nhạt nhìn tên đó, không nói gì bước vào trong, đôi mắt bất giác hướng về phía bệnh viện một chút tia đau buồn.
O
Chát!
Âm thanh chát chúa vang vọng một cách đáng sợ trong căn phòng khách sang trọng. Trên ghế sofa là một người đàn ông đã ngoài 40, mang vẻ mặt chán ghét và chả có chút lưu tình nào khi giơ tay tát đứa con của mình. Nhìn khuôn mặt bên trái đã đỏ hằn năm vết ngón tay, ông ta lạnh lùng nói:
– Tao nuôi mày để trả thù cho tao chứ không phải là ăn không ngồi rồi. Đến mỗi cái thông tin của mấy đứa nhãi nhép ấy thôi cũng làm không xong. À phải rồi, mày có quen với thằng bác sĩ Kim Ngưu đúng không? Lợi dụng nó cho tao, mang về thông tin của nó, tao sẽ cho gia đình nó phá sản.
Nhân Mã vẫn im lặng, không nói năng gì dù chỉ là một câu. Không nghe thấy câu trả lời của cô, ông ta rít lên, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì tức giận:
– Tao nói mày không nghe hả?
Nhân Mã nghiến răng chịu đau phần bên má phải, mở miệng nói:
– Con biết rồi.
– Cút! – Ông ta thẳng thừng ra lệnh, không một chút lưu tình nhìn Nhân Mã.
Cô cúi đầu, bước từng bước khó nhọc lên cầu thang. Dù gì ông ta cũng là người nuôi nấng cô nên Nhân Mã nhẫn nhịn để cho ông ta chửi mắng, không thì cô đã bỏ nhà đi từ lâu rồi. Nằm phịch xuống giường, cô nhớ lại cái hồi ức ngày hôm đó. Ánh mắt Kim Ngưu dịu dàng đến nhường nào, yêu thương cô đến nhường nào, cô…không nỡ lừa dối anh. Nhân Mã nhắm nghiền mắt, thả lỏng người để những mệt mỏi hoà tan vào giấc ngủ đem đi.

O
Sáng hôm sau, Nhân Mã cố gắng tươi tỉnh như thường ngày nhưng không được, vẫn bị Xử Nữ nhìn thấu.
– Cậu sao vậy?
Nhân Mã không trả lời, chỉ lắc đầu cười rồi bước đi. Xử Nữ đứng đờ ra như thế cho tới khi Bạch Dương vỗ vai cô một cái rồi mới tỉnh để đi vào trường.
Tan học, nhanh như chưa từng được nhanh. Cũng phải thôi, sắp giữa thu rồi còn gì nữa. Nhân Mã bước đi, hướng về phía cánh cổng bệnh viện Kim Khang. Chợt, cô khựng lại, cúi xuống nhìn chiếc lá phong cam đỏ trước mũi chân mình. Và rồi…trước mắt cô tối đen.
O
Nhân Mã lờ đờ tỉnh dậy. Trước mắt cô mờ mờ ảo ảo không rõ đâu là thật, đâu là giả. Đến khi hình ảnh trước mắt cô thật rõ nét thì cô mới nhận ra mình đang bị trói vào một cái ghế, trên đầu cô là một cái đèn trắng. Lực trói rất chặt khiến cho một người như cô đây không thể nào gỡ ra được, chỉ cảm thấy được chân đang đau rát và tay như bị tê liệt. Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên trong bóng tối, vang khắp cái nơi mà cô không biết là đâu này:
– Đừng cố cởi, không thoát được đâu.
Nhân Mã nhìn vào trong bóng tối nhưng chỉ là một màu đen vô tận không lối thoát, còn cái giọng nói kia cô chỉ nghe được nó vang ra từ trong bóng tối trước mặt mình.
– Đây là đâu? Và cô là ai?
Nhân Mã hỏi, tiếng nói của cô vang lên văng vẳng. Có vẻ như đây là một nơi vắng vẻ nào đó.
– Cô không cần biết đây là đâu, chỉ cần cô nhớ một người tên là Nezumi là được.
Nhân Mã nhíu mày. Nezumi? Cô chưa từng nghe bao giờ. Nhưng không quan trọng, cô cần biết lý do vì sao mình lại ở đây. Nhân Mã chưa kịp mở miệng, Nezumi đã nhanh chóng cướp lời;
– Tôi sẽ cho cô biết một chuyện mà cô không thể ngờ tới nếu cô làm cho tôi một chuyện được chứ?
Nhân Mã nhíu mày, chuyện gì là chuyện gì cơ chứ? Trong bóng tối, cái đôi môi kia nhoẻn lên gian xảo.
– Cô phải về bên phe tôi, nếu không thì cái bí mật kia cũng sẽ theo những cái đánh đập của cha cô đi vào dĩ vãng đấy.

Nhân Mã ngạc nhiên nhưng sao đây, cô nửa không chấp nhận và nửa muốn biết cái bí mật kia. Cô…cô muốn biết nó. Đoán được ý nghĩ của Nhân Mã, Nezumi liền yêu cầu:
– Chỉ cần cô đánh lạc hướng quan tâm của ông ta trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa cô tới đây để nói sau. Một bí mật mà có lẽ cô đang mong chờ đấy.
Nói rồi Nhân Mã lại cảm thấy xung quanh mình tối đen như mực và khi cô tỉnh dậy cũng là lúc cô đang nằm trên giường của chính mình. Nhân Mã vẫn còn ngạc nhiên trong khi tên vệ sĩ đang hối hả chạy ra báo cáo với ông chủ của mình. Ông ta nghe rồi liền lập tức gọi Nhân Mã xuống, lớn giọng nói:
– Vẫn chưa có thông tin gì của bọn vô lại kia sao?
Nhân Mã ngẫm nghĩ lại câu nói của cô nàng tên Nezumi đó, cô tò mò cái điều mà cô ta muốn nói cho cô nên nhìn ông ta, trả lời:
– Chưa có động tĩnh gì cả, ba cứ yên tâm đi, còn Kim Ngưu con sẽ từ từ tiếp cận điều tra.
Ông ta nhìn cô nghi hoặc nhưng cũng bảo:
– Được rồi, mày biết điều thế là tốt, biến đi.
Nhân Mã đi lên phòng, nằm phịch xuống giường, đưa mắt nhìn trần nhà, thở hắt. Rốt cuộc cái điều mà Nezumi muốn nói là điều gì cơ chứ?
O
Hai ngày chậm rãi lề mề trôi qua, Nhân Mã vẫn cố gắng giữ chân ông ta để cô có được cái thông tin cần thiết kia. Những ngày đó, cô còn tìm cách ở lại chỗ Kim Ngưu càng lâu càng tốt khiến hai ngày nay anh tươi đến nhường nào. Nhân Mã hai ngày đó được anh tẩm bổ cho gần như lên 1 ký. Nhưng không sao, trong lòng cô thấy ấm áp vì điều đó. Cô sao thấy cô cần anh nhiều hơn cô nghĩ. Nhưng nếu như cái bí mật đó bắt ép cô rời xa anh, cô không biết lúc đó tâm trạng mình sẽ ra sao nữa. Là do cô sợ hay cô không dám tưởng tượng đến điều đó. Nhân Mã thật sự không mong điều đó sẽ xảy ra, cô mong là như vậy.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, là ngày cô mong đợi nhất. Đến trường, cô vẫn cầm sách như bình thường nhưng…
– Wây Nhân Mã, Nhân Mã… MÃ NHI!!!
Bạch Dương gọi lay mấy lần nhưng chả thấy cô nàng đáp lại hay thậm chí là nhìn một cái cũng không thấy nên đành túm lấy áo Nhân Mã giật giật, nhắm mắt nhắm mũi hét ầm lên. Nhân Mã giật mình, mở to mắt nhìn Bạch Dương, hả một tiếng. Xử Nữ, Bạch Dương, Song Tử, Song Ngư lắc đầu bó tay nhìn cô, Thiên Bình chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, đó là lần đầu tiên các cô mới thấy Nhân Mã mất tập trung như thế. Bạch Dương khoanh tay, vẻ mặt như muốn đập cho Nhân Mã một cái nhớ đời.
– Tớ gọi cậu mấy lần rồi mà cậu chẳng thèm trả lời gì cả. Rốt cuộc đầu óc cậu để đi đâu rồi hả?
Nhân Mã nghĩ ngợi một lát rồi mới “à” lên, sau đó nói:
– Xin lỗi, tớ mải nghĩ một chuyện.
Bạch Dương chán nản nhìn cô, cũng chả còn cảm hứng nói chuyện với cô nữa.
Nhân Mã hạ sách xuống, đưa mắt nhìn cửa sổ, rồi lại đưa mắt nhìn qua Thiên Bình đang rất yên lặng nhìn ra ngoài. Cô tiến lại, nghiêng đầu nhìn Thiên Bình, hỏi:
– Tớ ngồi đây được chứ?

Thiên Bình nhìn cô, đôi chân đang duỗi thẳng đặt lên bệ cửa sổ co lại, nửa buông thõng nửa chống lên bệ. Nhân Mã ngồi xuống, co chân đặt trên bệ cửa sổ, đôi tay vòng dưới chân, đầu tựa vào hai đầu gối, hướng mặt ra cửa sổ. Xử Nữ không biết vô tình hay cố ý mà lôi ba đứa bạn kia vào lớp. Chắc tại nhàm chán quá không có việc gì làm nên xuống kia hù dọa tinh thần ông thầy giáo. Bốn con người kia không như Thiên Bình, thấy hình ảnh run lập cập của ông thầy giáo thì…mặc kệ mi, cứ đứng đó lập cập cho dấm đài thì thôi. Bạch Dương, Song Ngư, Song Tử không vẽ bậy lên bàn rồi cười hô hố thì cũng ngồi nhắn tin chat chít lướt wef từa lưa. Xử Nữ thì rất ra dáng học sinh chăm ngoan nhưng cái mặt trong thì thôi khỏi cần phải hỏi.
Tại phòng chung của cả nhóm, Nhân Mã với Thiên Bình ngồi rất lâu rồi mà vẫn chả ai nói câu gì với nhau cả. Im lặng thêm một lúc nữa, Nhân Mã đảo mắt xuống, không chú ý đến khung cảnh ngoài kia nữa, ngẩng đầu nhìn Thiên Bình, mở miệng khẽ hỏi:
– Này Bình Nhi, nếu như có người cho cậu biết một bí mật quan trọng mà cậu phải làm cho người ta một chuyện, cậu có đồng ý làm cho người đó không nếu người đó bắt buộc cậu phải rời xa người cậu yêu thương?
Nhân Mã trong thoáng chốc nhắc đến từ “người cậu yêu thương”, hình ảnh nụ cười dịu dàng của Kim Ngưu dành cho cô tự dưng lại xuất hiện bất chợt. Không phải cô không yêu ba mình mà phải chăng cái thứ mà cô dành cho Kim Ngưu đó là một thứ tình cảm mà người đời đồn đại đó chính là tình yêu? Cô không biết nữa, do bản thân cô quá mờ nhạt so với xã hội hay do bản thân cô không chịu thừa nhận cái thứ tình cảm ấy cô dành cho anh. Cô cần phải tìm hiểu nó, cô cần phải biết nó là gì, cô cần phải biết nó có phải là thứ mà cô khao khát bấy lâu từ một người hay không.
Thiên Bình trong một thoáng liếc mắt nhìn cô, im lặng để câu nói của Nhân Mã tách rời so với thời gian hiện tại một lúc, sau đó mới dùng cái giọng mà cô cho là nhạt nhẽo của mình để nói:
– Nếu tớ yêu thương người đó, tớ sẽ không chấp nhận nó. Dù cho cái bí mật kia có là cái thứ kinh khủng như thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ chấp nhận ở bên người tớ yêu thương. Còn nếu không, tớ sẽ chả ngại ngần gì mà đồng ý cả.
Tiếng nói của Thiên Bình dù nhạt thếch, nhưng đối với Nhân Mã, nó dường như là hai bàn tay vô hình: một là kéo cô vào chỗ tối, hai là nơi cô mong chờ. Nhân Mã không biết nói gì cả, để bản thân chìm vào thứ cảm xúc vô hình, dựa đầu vào đầu gối, đôi mắt hướng ra cửa sổ, một cái giọng lí nhí nào đó khẽ cất lên, mang theo cả yêu thương vào trong lời nói:
– Bình Nhi, cám ơn cậu.
Nơi nào đó trong phòng, cô gái kia khẽ mỉm cười, đôi mắt xuất hiện một tia vui hiếm hoi.
O
Nhân Mã tỉnh dậy, thấy đằng sau gáy ê ẩm. Cô nhớ là lại bị bắt đến đây thì phải. Có vẻ như đã quen với cái hoàn cảnh của mình và hình như bàn tay cô đã không còn bị trói nữa, cả chân cũng thoải mái tự do rồi này.
– Tỉnh rồi thì cũng là lúc cô nên đọc cái này. Đây là tất cả mọi thứ ông ta đã giấu cô. Chỉ cần đưa cái này ra tòa, cô sẽ thoát khỏi ông ta và có được thứ tốt hơn đấy. Và cô nên nhớ một điều, bây giờ cô thuộc về phe tôi.
Giọng nói không lạ cũng không quen vang lên ở khoảng tối trước mắt, đồng thời một xấp giấy chi chít chữ cũng được ném bộp tới trước mặt cô. Nhân Mã nhíu mày khó hiểu, cúi xuống nhặt lên. Ngay bây giờ, ngay lúc này đây, khả năng đọc nhanh hiểu nhanh của Nhân Mã bắt đầu được kích hoạt. Đôi mắt cô lướt trên tờ giấy càng nhanh, đôi lông mày càng nhíu lại và đôi mắt càng ngày càng mở to kinh hoàng. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cô…cô không tin. Đôi tay cầm xấp giấy của Nhân Mã run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi vô hình bao bọc và bóp nghẹt lấy trái tim cô. Tại sao chứ? Tại sao?
Nezumi nhìn biểu hiện của cô mà thích thú. A~, cái cảm giác đem lại đau khổ cho người khác thật thích thú ngar. Rồi đôi môi cô nở lên nụ cười gian xảo, nói:
– Cô…đã bán linh hồn cho quỷ dữ rồi cô bé ạ. Giờ cũng là lúc thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của cô đấy, nếu cô không làm theo, người của tôi sẽ lập tức ngũ mã phanh thây cô. Nhớ một điều, không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết việc cô đã thành người của tôi.
Nhân Mã ngẩng đầu, khóe mắt đong đầy thứ nước mắt chát trong vắt như sương, đôi môi mấp máy hỏi:
– Nhiệm vụ…là gì?
Nezumi nhếch môi, cất giọng đắc ý:
– Rời xa người thứ hai mà cô yêu thương.
~! End chap 13 !~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.