[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Chương 5: Mộc Nữ - Mộc Mã


Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 5: Mộc Nữ – Mộc Mã

Mộc Nữ – Mộc Mã
Híiiiiiiiiiiii
Ya….Ya….
Tiếng vó ngựa xé tan không khí xung quanh, chưa kể con ngựa đang chạy tốc độ làm cho Mã Mã nghiêng ngã chóng mặt xém chút là ói hết thức ăn trong bụng rồi, mới tỉnh dậy chưa kịp hiểu tình hình ra sao chỉ biết mình như cái gối trong chiếc hộp bị người ta lắc mạnh, mà cái hộp này tới tận ba người nha, đã chật chội lại còn đông nữa chứ.
– Đứng lại Bạch Tử Hồn!!!
Giọng hét thật mạnh bạo vang vọng từ phía sau, dù rất hiếu kì Mã cũng không muốn ló đầu ra xe ngựa đâu, ló đầu ra là chết chắc, chết chắc.
– Haha ngươi có bản lĩnh thì bắt ta đi Ngự tiền thị vệ của Hàn Dương quả thật chỉ là con tép thôi sao?
Kẻ đang nắm dây cương điều khiển xe ngựa giở giọng chế nhạo người kia, trong lòng Mã muốn tán cho hắn mấy phát lọt ngựa ngay, tay lái lụa quá mà.
– Ưm ưm đau quá…..
Nãy giờ Mã mới để ý mình ngồi trên hai cái gối rất mềm trong lúc bị nghiêng xe đã ngồi lên người hai người hai đó lúc nào chả hay luôn, giọng nói lúc nãy là hai người này đồng thanh nói đấy. Mã quýnh quáng lui ra góc mới nhận ra rằng là một nam tử điển trai và một tiểu mỹ nữ trong cung trang sang trọng, khỏi đoán cũng biết là quý tộc rồi, nhưng mà cô nàng đó chẳng phải là…
– Nữ tỷ tỷ, oaoaoaoa
Mộc Mã bay thẳng vào lòng người đối diện khóc ròng, thật sự rất sợ nha lỡ như xuyên tới một mình thì sao đây? may mà cuối cùng là xuyên cùng lúc a.
– Ngươi buông hoàng muội ta ra tên thích khách kia.
Chàng trai đó là Diệp Kết hoàng đế Diệp Quốc, hắn một chân đạp thẳng cánh tay đang ôm hoàng muội hắn ra, hòng giành lại nhưng không ngờ.
Chát
– Vũ phu sao ngươi dám đánh em ta?
Cái tát như trời giáng của Mộc Nữ tặng cho khuôn mặt trắng nõn nà của Diệp Kết làm hắn bàng hoàng chưa hiểu vấn đề, hắn sợ ả thích khách sẽ giết hoàng muội nên mới đá ả ra ai ngờ bị muội đánh, muội của hắn bênh người ngoài mà đánh hắn?

Hắn quay sang thì thấy hoàng muội đang xoa vai cho ả thích khách còn ả ta khóc như đứa con nít, làm cho hắn mọc rất nhiều dấu chấm hỏi bay lượn quay đầu nha.
Kétttttttttt
Chiếc xe ngựa thắng gấp làm mọi người va vào nhau ai nấy đều sợ hãi.
– Chuyện gì vậy Mã nhi?- Mộc Nữ ôm lấy Mã Mã hỏi, nàng mới tỉnh lại nên không biết chuyện gì.
Mộc Mã nhún nhún vai kiểu như: ” Ờ chắc muội biết chuyện gì đang chuyện gì đang diễn ra quá” – thế là cả ba lú đầu ra nhìn, xe ngựa đã dừng hẳn nên không có nguy hiểm sẽ lột xuống xe nữa.
Ya…ya..Hây. chen.. chen…
Là tiếng đánh nhau nha.
Một tên vận bạch y một tên hắc y đều đôi ngọc bội xanh, khi đánh nhau chiếc ngọc bội bị đưa lên lại đập xuống nhìn rất đã mắt a, thôi bỏ qua ngọc bội đi, nếu nhìn tổng thể chắc chắc bạch y sẽ thắng nhưng nhìn vào khía cạnh thì hắc y có lợi thế hơn.
Bạch y đánh nhanh thắng nhanh mỗi nhát kiếm đều mạnh và muốn chấm dứt mạng đối phương, nhưng bạch y còn quá nhiều khuyết điểm như dưới cánh tay do đánh mạnh nên nơi đó lơ là phòng bị. Hắc y nhìn chung quy chỉ thủ chứ không tấn công, nhưng mỗi đòn đánh trả lại vô cùng khôn khéo không hề để lộ khuyết điểm, nhẹ nhàng như cánh chim mỗi bước chân đều là chiến thuật điêu luyện có tiến có lui.
Đó chỉ là suy nghĩ của ba người khán giả coi mà không trả tiền thôi, còn thắng bại thì chưa biết.
Gần một nén nhang trôi qua, hai người đó vẫn còn đánh nhau, nhưng có lẽ phía bạch y đã bắt đầu không trụ nổi rồi.
Mộc Nữ, Mộc Mã và Diệp Kết ngồi trong xe ngó ra cũng chán nên đã kể cho nhau nghe về lý lịch, Nữ Nữ thì lấy lí do không nhớ chắc lúc bị bắt đã va vào đâu rồi còn Mã nhi cũng làm bộ mặt đáng thương như thế. Vì hay nhẹ dạ cả tin Diệp Kết liền tin ngay, bắt đầu thuật truyện.
– Diệp Nữ là hoàng muội của ta con của Thái Hậu, còn Tiểu Mã là sư đồ kiêm muội muội chi lang của tên Bạch Tử Hồn đi đâu hắn cũng đem nàng theo, nên dần đà mọi người đều biết lai lịch của hai người. Tên hắc y nãy là Bạch Tử, bạch y là Dương Ngư huynh đệ kết nghĩ với Nhị Vương gia Hàn Kết kiêm ngự tiền thị vệ bảo vệ sự an nguy của Hoàng đế Hàn Dương – Hàn Phong Quốc. Hôm nay ta cùng hoàng muội trên đường đi từ Chu Tương Quốc sang Hàn Phong Quốc dự thọ yến của Thái hậu vào trăng rằm tháng này thì không may gặp hai người. Sau đó thì ta đang ở đây.
Nữ – Mã chăm chú nghe rồi gật đầu lia lịa giống như được nghe kể chuyện kiếm hiệp thời xưa ấy, ba người han huyên đến nỗi không để ý hai tên kêu cũng nghỉ từ lâu vô góp vui cùng rồi.
– Aaa, làm ta hết hồn
Mã Mã vừa quay lưng đã gặp ngay tên Dương Ngư đứng sau lưng làm nàng nhảy dựng như gặp ma vậy đó, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị lực đạo mạnh của hắc y Bạch Tử nắm tay thi triển khinh công bay mất bóng.
Nữ còn đứng hình chưa biết chuyện gì mới xảy ra, tốc độ của người đó nhanh quá làm nàng nhìn theo không kịp chỉ biết có ngọn gió lướt qua mặt và cướp mất đứa muội muội quý giá của mình.

Khi đã định thần, Nữ Nữ co giò chạy đuổi theo nhưng bị Dương Ngư và Diệp Kết ngăn lại kịp thời. Tức giận nàng phùng mang trợn má.
– Đi cứu muội của ta đi- Mộc Nữ nắm áo cả hai chàng trai lôi kéo.
– Chúng ta sẽ gặp lại nàng ta thôi đừng lo, đi thôi thần sẽ hộ tống quận chúa và Người về tới hoàng cung Hàn Phong Quốc an toàn.
Vừa nói xong Dương Ngư đã cầm dây cương xe ngựa, mời hai vị khách quý lên xe, bắt đầu giục ngựa chạy nhanh về phía Kinh Thành.
Còn Nữ cứ trông mắt theo hướng Mã bị bắt đi một cách bá đạo mà cảm thấy thật buồn, thật lo lắng.
—–
-Cái quái gì thế thả ra coi.
Bị một lực kéo kinh hồn làm cho hai mắt Mã muốn rớt ra ngoài, chóng mặt không thể tả, cái kẻ kéo nàng như ma ấy bay như đùa hết đạp cành này tới đạp cây kia bay vuốt lên cao.
-Muội câm cho ta, biết vậy ta quẳng muội cho Phúc Kiến đỡ phiền toái, đi theo ăn hại chẳng làm được gì.
Bạch Tử nổi điên vì cô nàng muội muội ngốc này đi đâu cũng đòi theo, nói giúp hắn thật ra là hại hắn mới đúng, lúc nào cũng làm hỏng chuyện, đi bắt cóc Hoàng đế Diệp Quốc và công chúa mà hết nữa đường Mã Mã ngủ như chết ấy, chẳng qua bị đập đầu có cái thôi mà.
-Phúc Kiến là ai? Cái này Diệp Kết chưa kể ta biết.
Vụt một cái, Mã chỉ thấy mình đang lơ lững treo không trung hình như là bị máng vô cành cây thì phải.
Bạch Tử chiễm chệ ngồi xuống một cành cây bế Mộc Mã ngồi giữa đùi mình, hắn đưa tay sờ nhẹ trán nàng, kiểm tra hết cái đầu nàng, vò lại vò cứ thế tóc bung tùm lum trâm cũng vì thế mà rơi rớt xuống đất hết.
-Muội bị chảy máu rồi, sao lại ẩu như vậy? Muội có sao không?
Hắn rất tự nhiên cầm máu cho Mã Mã nàng, lại còn chiếm tiện nghi ôm nhẹ nàng vào lòng nữa, những ngón tay thon dài của hắn lướt vào trong áo Mã vân vê tà áo nàng, khuôn mặt dịu dàng khó tả nhìn ngược xuống khuôn mặt trong lòng mình. Duy chỉ có Mộc Mã khuôn mặc đực ra không hiểu thoáng đã ửng hồng hết, người ta chưa từng tiếp xúc với đàn ông gần như vậy a.
-Ta..ta… quên… hế…t rồ..iiii..a.. ngươi ngươi… đừ..ngg như.. vậ..y mà

Mộc Mã nuốt nước miếng ực ực, cổ họng khô khan, nàng cảm thấy cơ thể rất nóng a, có dòng điện từ ngón tay hắn lướt trên người Mã ngón tay hắn lướt tới đâu cả người Mã lại run lên cảm giác không khó chịu nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, rất khó tả nha.
-Thật sao? Lần này muội lại muốn giở trò gì để ta không trách phạt đây? Nhưng làm lỗi thì phải phạt nha, còn bệnh quên có thể chữa sau.
Bạch Tử nở nụ cười ám muội, ánh mắt dường như đã đục ngầu vì dục vọng bùng cháy, ngọn lửa khao khát ấy không thể che giấu được nữa, cả người hắn nóng rực chỉ muốn nhanh nhanh xơi thiên hạ nhỏ này. Đối diện với đôi mắt to tròn không hiểu gì của Mã, hắn cũng thấy kì lạ, mỗi lần như thế này không phải Mã nhi luôn nhoài tới ôm hôn hắn sao. Chờ đợi 1s 2s 3s không có gì, bây giờ thì hắn hiểu tình hình rồi, quên thật chứ không phải đùa a.
-Quên thì tính sau giờ thì….
Chưa nói hết câu hắn đã đặt xuống môi Mã nụ hôn say đắm, Mã Mã ngạc nhiên cực độ nhưng không tránh cũng chẳng phản kháng gì cả, nàng cảm thấy có một ma lực nào đó từ người đàn ông này hắn ta cầm cự nàng trong tay, hay chính thân thể này không muốn chống cự.
Từng mảnh y phục rớt xuống đất, duy chỉ còn chiếc yếm đào che đi cảnh xuân rực rỡ sau đó, khuôn mặt Mã giờ đây đã đỏ như quả gấc. Làm khêu gợi dục vọng của Bạch Tử, hắn không thể chịu thêm, khẽ nhấc mông Mã nhẹ nhàng đi vào ( lượt bỏ một ngàn từ ).
-Mã nhi nàng là của ta, nàng thật đẹp.
Hắn ca tụng nàng như một nữ hoàng, nàng tựa vào hõm vai hắn, cả hai cùng thở gấp triền miên trên cây ( không biết làm sao ).
——-Phân cách tình trường——-
Sau khi được sự hộ tống của Dương Ngư, cả hai người Diệp Kết và Mộc Nữ đã an toàn vào cung khách của Hàn Phong Quốc.
Tâm trạng Mộc Nữ không khá hơn chút nào, nàng cảm thấy Mã nhi đang gặp chuyện, tim cứ đập liên hồi nhưng không biết là chuyện gì đến với nàng ta. Thoáng chút lơ đãng nàng nhìn thấy bóng dáng có dấu ấn của Mộc Song và Mộc Bảo a, lúc nãy đi ngang qua Cung phía Đông – Cung Ân Dạ lờ mờ nhìn thấy nhưng không chắc.
Cung khách nằm ở gian điện phía Tây – Lưỡng Cung
Nữ cũng chẳng có việc gì làm sau khi hoàng huynh Diệp Kết đi đâu mất, nàng lòng vòng chơi ai ngờ gặp được Dương Ngư hắn đang nói chuyện với ai đó, người đối diện hắn rất soái ca nha, vẻ lạnh lùng làm nàng chùng bước không dám bước tới.
Hàn Yết cảm thấy có bóng dáng ai đó, hắn cảnh giác quay sang thì phát hiện một nữ nhân cung trang hoàng tộc khỏi nói cũng đoán ra đây là Công chúa Diệp Nữ của Diệp Quốc rồi, không ngờ hôm nay mới được trông thấy, nàng ta thật đẹp nét đẹp thanh thoát không vướng bụi trần.
-Không biết công chúa đang có chuyện gì?
Theo tầm mắt của Hàn Yết, Dương Ngư nhận ra ngay là công chúa Diệp Nữ, hắn vội vàng tiến tới hỏi.
-Không có chuyện gì cả, chỉ là ta muốn kiếm hoàng huynh
-Hoàng huynh nàng đang bận thưởng trà cùng hoàng huynh ta rồi, nếu nàng không có việc có thể theo ta và Ngự tiền thị vệ đây đi thăm quan, không biết nàng có để ý?
Hàn Yết nhoẻn miệng cười nhẹ, khuôn mặt như tượng điêu khắc làm siêu lòng người, hai con mắt Nữ chỉ có nước móc ra bỏ chứ không thể không nhìn hắn được.
-Ta không phiền, nhưng ngài là…?

-Ta là Hàn Yết – Nhị Vương Gia
Yết lịch thiệp làm động tác mời, Dương Ngư thì khuôn mặt hiện rõ sự thích thú, một con mồi chui vào lọ dễ như trở bàn tay không cần tốn chút công sức nào. Mộc Nữ cúi đầu rồi lại ngó đông nó tây cố giả vờ không có chuyện gì hết, nhưng đôi lúc mắt nàng không thôi liếc sang bên đó. Hắn thật đẹp!!!
Đi được một đoạn chợt Yết khựng lại, làm Ngư lẫn Nữ khó hiểu.
Từ xa một bóng dáng ốm yếu, khuôn mặt nhợt nhạt tiến lại một lúc một gần, lúc nãy quá xa không nhìn rõ, nhưng giờ thì nhìn rõ lắm a.
Một cô gái thanh tú.
Khuôn mặt thiếu sức sống.
Dáng người quá nhỏ.
Nhưng nụ cười cô nàng ấy lại như có phép màu, nụ cười ấy làm người đối diện như bị thôi miên vào.
Đó là nhận định của Nữ Nữ nàng về cô gái đang tiến lại gần, nàng không để ý biểu hiện cả hai chàng trai đều có vẻ khó coi. Dương Ngư bước lên trước đỡ lấy tay cô gái đang bước đi siêu vẹo sắp ngã kia.
-Sao Vương Phi không nghỉ ngơi, nàng đang không khỏe mà.
Giọng nói của Dương Ngư quá nhỏ làm Nữ Nữ nàng không nghe rõ, nhưng qua phỏng đoán chắc là nương tử của hắn, khuôn mặt luôn làm quá vấn đề kia hiện rõ sự lo lắng nếu không phải thê tử hắn thì sao hắn lại lo như thế, nam nữ thụ thụ bất thân đụng chạm vậy cũng xem là vợ chồng rồi.
-Ta muốn đi tìm Nhị Vương Gia
Mộc Giải nhẹ mỉm cười nhìn xoáy vào đôi mắt Dương Ngư, nàng thoát khỏi vòng tay Ngư đi về phía Hàn Yết đang đứng chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.
-Tướng công
Giải khẽ kêu cúi đầu, làm cho Nữ giật thóp người, phỏng đoán của nàng sai rồi không ngờ cô nàng này là của Nhị Vương Gia a, không thể tả nổi sự thất vọng của Nữ Nữ nàng thế nào đâu. Nàng buồn bã lướt đi bỗng dưng ngừng lại, động tác cực nhanh kéo cổ áo Giải nhi ra làm lộ chiếc lưng trắng ngần với dấu ấn đỏ Ấn Thủy.
Hàn Yết đúng là không quan tâm, nhưng ở đây nhiều người vậy làm hắn phản ứng rất nhanh ôm chầm lấy Giải Giải tựa lưng nàng vào người hắn, người đàn bà của mình đâu để người ta phi lễ như thế, đang định tức giận thì một lực giựt mạnh, thiên hạ trong tay nằm gọn trong lòng Diệp Nữ công chúa. Sao mà nữ nhi bây giờ mạnh quá vậy?
-Giải tỷ…. huhu…… muội Nữ Nữ nè…… huhuhu
Thật ra thì Giải cũng chẳng kịp hiểu gì chỉ biết chữ “Nữ” thốt lên nàng cũng ôm chầm lấy người trước mặt tâm trạng bỗng vui hơn nhiều, òa lên khóc.
Còn xung quanh ai cũng nhìn nhau bằng con mắt không hiểu chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.