[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Chương 6: Dạo Chơi


Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 6: Dạo Chơi

Mộc Ngưu sau khi đàm đạo với Mộc Giải xong thì nàng tòn ten theo Hàn Yết vào hoàng cung dạo chơi sẵn tham quan luôn, vén váy nàng nhảy trên những hòn đó nhỏ trong vườn thượng uyển mà chẳng ai dám cản bước chân của tiểu quận chúa. Nơi đây thật sự rất to lại lộng lẫy, chỉ là khu vườn bình thường lại rộng hơn cả biệt thự Mộc đó nha. Cứ mãi mê nàng chẳng hay biết rằng càng đi càng chẳng biết đường trở về, hoa đẹp, cỏ lại cả bướm cũng đủ màu, vui đùa thích thú nàng như bị chúng hấp dẫn đưa đường về một nơi nào đó rất xa lạ.
– Chết, đây là đâu?.
Ngó mắt xung quanh Ngưu như người thất lạc chẳng biết đường nào để mò về cho cam, mắt nhắm mắt mở nàng nhìn về phía nhuyễn tháp xa xa cùng một đình việc tròn khá hoang vu đề bảng “Ân Dạ”, ồ đây là cung phía Đông mà Yết nhắc tới đây sao? Khu đình viện cấm không được vào nhưng khi nheo mắt lại nàng mới để ý nơi đó có hai bóng dáng nữ tử bước ngắn bước dài, đầu quay tới ngó lui để tìm đường. Trong lòng cười thầm:”Cung nữ hay phi tần nào dám phạm quy đây? Hắc hắc chết hai ngươi rồi có gì bị bắt mình cứ đổ cho hai kẻ đó hết”.
Thế là Ngưu tốc váy lên một đoạn, co giò chạy thẳng vào bên trong cung, ra sức la:
– Hai người kia đứng lại.
Mộc Bảo, Mộc Song đứng hình vì hoảng hốt, chết rồi có người phát hiện hai người trốn sao, nháy nháy mắt với nhau cả hai chuẩn bị tư thế chạy marathon nhưng chưa kịp nâng chân thì cảm nhận được thân mình nóng bừng cùng sự siết chặt cứng rắn, đôi vòng Hỏa Long đã khóa chặt hai nàng.
Bất ngờ, ngạc nhiên cùng mất đà Bảo nhi ngã sõng soài lên người Song:
– Aaaa…
Tiếng la đau đớn đó không của ai khác ngoài hai nàng, trời ạ cái y phục rờm rà của cổ đại chẳng thể nào đi đứng tử tế được, đi được mất bước lại dấp tới dấp lui. Trông lúc quýnh quá Bảo Bảo chẳng hiểu mình làm cái gì mà trong ống tay tự bay ra một đoạn lụa trắng cuốn chặt cả người Ngưu, nàng cũng mất trớn mà ngã đè lên Bảo – Song. Người tội nhất là Mộc Song nha, nàng nằm dưới cuối hứng chịu hai cái thây mập đè lên người muốn tắt thở, mặt đỏ như gấc, quát:
– Đứng dậy hết coi, định giết người à?.

Sao mà đứng dậy được khi Ngưu bị quấn quanh bao phủ chẳng khác nào cái kén tầm, nhúc nhích một ngón tay còn không được nữa. Song tức giận tháo Tử Kiếm ngang hông một nhát tách đôi mảnh vải trắng, Ngưu Ngưu thoát khỏi hít lấy hít để, nàng cứ ngỡ mình bị trút hết không khí rồi, cái mảnh vải đó nó siết chặt quá! Mà tới đây Mộc Ngưu mới thấy có điều gì cần được giải tỏa, bỗng có bóng đèn sáng chớp trên đỉnh đầu Ngưu.
– Bảo, Song? – Nheo mắt nghi hoặc:
Cả hai đồng thanh chất giọng chứa đầy sự oán thán:
– Chứ gì nữa, mở ra dùm đi.
Mộc Ngưu hân hoan thu lại đôi Hỏa Long vào tay, đỡ hai vị tỷ tỷ dậy, mặt hối lỗi cười toe toét, Mộc Bảo thoát khỏi vòng đứng nghiêm người phủi sạch quần áo nàng cùng Mộc Song, Song nhi ngấn lệ ôm chầm lấy Ngưu khóc không lên tiếng, nàng vui đến ngất đây này, cứ ngỡ đâu những cái muội cũng như mình chứ, bây giờ gặp được một đứa vậy còn tới ba nhưng dù sao cũng đỡ rồi.
Vuốt nhẹ lưng Song nhi, tiểu Ngưu cười hiền trấn an tỷ, ôi trời gặp lại phải cười chứ tại sao lại khóc lóc thảm thương quá vậy nè. Sau khi bình ổn hết Mộc Ngưu mới kể lại toàn bộ đầu đuôi những việc từ khi nàng tới, Bảo nhi cùng Song nhi cũng ấm ức mà tuôn một hơi, cái gì mà tối qua ngủ không được, gì mà hai tên kia cứ “Ta yêu đệ” – “Đệ yêu huynh” làm cho hai nàng đến ngủ cũng gặp ác mộng nữa.
Nhưng khi nghe chuyện của Ngưu Ngưu thì Bảo Bảo mở tròn mắt kinh ngạc, giọng trào phúng nói:
– Hắn loạn sao?.
Cái gật đầu của Ngưu nhi làm Bảo – Song nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng, thở dài rồi cảm thấy tội thay cho cái muội, ăn ở sao mà bị vậy nữa, Ngưu bảo Giải đang ở cùng nàng thì Song mừng quýnh lôi kéo trâu nhỏ đi tìm cua, lâu quá chưa ăn rua rang me nên nhớ a.

Cả ba nàng cùng nắm tay tung tăng nhảy chân sáo đi về Hàn Vương phủ, cơ mà công nhận ra khỏi cung dễ quá chừng chỉ cần leo lên nóc từng tháp, phòng đã có thể thấy hết đường đi ra ngoài, đi được nữa đường không may bị chặn lại bởi một tên không biết mặt mũi là ai. Ngưu cũng không thèm quan tâm xô hắn lọt thẳng xuống hồ Nguyệt Thanh bởi dám chặn đường nàng.
Cung nữ, thái giám la oai oái:
– Ôi không Vương tôn Diệp Quốc có chuyện rồi.
Vương tôn là cái chi cơ? Ngưu còn đang ngắm nhìn dáng vẻ người dưới ao không ngừng vùng vẫy cầu cứu, trong đầu chỉ có những thắc mắc không ai trả lời cho nàng cả, thôi kệ quay phắt mặt nơi khác đi tiếp con đường phía trước thì…
Ai đó bay lên nóc ẵm ngang người Mộc Ngưu hạ đất an toàn, khuôn mặt ngơ ngáo, nàng ngẫng đầu nhìn mới hay là Hàn Yết, hắn mang nàng xuống làm gì vậy. Hai vị tỷ tỷ cũng nhảy khỏi mái ngói đỏ đáp chân xuống đất đi lại gần tiểu Ngưu, xô tên nam nhân vô lễ ra.
Sau khi trao nhau những ánh mắt không mấy thiện cảm thì cả bốn người quay lại nhìn người mới được vớt lên, hắn ta ướt sũng như chuột lột, đầu tóc rối bù, ho sặc sụa, giọng không mấy rõ ràng:
– Khụ…khụ… ên ào á ta… khụ…khụ …(tên nào đá ta).
Chẳng ai nghe được hắn nói hết, nhìn nhau phiên dịch một hồi cũng chẳng hiểu, từ xa cô gái vận cung trang quý phái bước tới lấy tay vỗ sau lưng Diệp Kết liên tục:
– Hoàng huynh ta bảo tên nào đã đá huynh ấy?.

Mâu quang long lanh như hạt sương ban mai của Mộc Nữ làm bọn người Ngưu lạnh gáy, nếu gọi là “Hoàng huynh” vậy hắn là “Vua”, ba nàng lùi dần bước chân ra sau, ngó quanh tìm đường để thực hiện dự án tẩu vi thượng sách. Cơ mà trời đã có mắt khi Mộc Giải lên tiếng gọi:
– Ngưu tỷ nên lại tạ lỗi đi.
Ngưu nhi cười xòa khi mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng bằng tốc lực của họa tiễn, biết mình đã không thể thoát khỏi nên nàng đã lôi luôn hai người tỷ tốt bụng lên trước:
– Không phải mình tỷ, còn cả Bảo, Song nữa.
Nữ, Giải một lần nữa òa khóc bay thẳng đến ba nữ tử ngơ ngáo, ôm chầm mà thút thít, ôi vậy là gia đình càng ngày càng sum họp rồi, chỉ còn thiếu Mã Mã nữa thôi, lúc nãy Nữ đã kể lại chuyện của Mã cho Giải nghe rồi. Cả đám người xung quanh được một lần nữa ngây đơ chẳng hiểu năm người này hôm nay ăn chúng cái gì cứ gặp là ôm đến khóc thôi.
Diệp Kết ngước mắt nhìn nữ tử to gan đã đá mình xuống hồ, thoáng một chốc tim hắn đứng lại rồi nhảy liên tục như muốn bay ra ngoài, mọc thêm đôi cánh lượn quanh Mộc Ngưu khả ái luôn. Ôi trời tiếng sét ái tình là đây sao? Lắc lắc đầu, Kết Kết đứng phắt người dậy, chắp tay sau lưng giữ lại dáng vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương, hắng giọng:
– Ta nên xử lý thế nào đây?.
Diệp Nữ thì khua tay bảo người quen với lại nàng ta hiếu động tay chân hay cẩu thả, còn về phía Hàn Yết – Hàn Dương tạ lỗi liên tục vì đã để hoàng muội không biết phép tắc, trong lòng đã bỏ qua nhưng nếu nói ra chẳng khác nào làm trò vui cho các bật huynh đệ nên Kết đành:
– Ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, trừ khi nàng ta phải đi hòa thân.
Xoẹt Xoẹt Tủm
Lời nói của Kết chẳng khác nào sấm chớp trên đầu Ngưu, nàng còn trẻ thế mà bắt đi hòa thân ư? Đáng chết, tiểu Ngưu bác ái, đáng yêu đã giúp hắn một vé trở về mặt nước cùng quà tặng khinh khỉnh:

– Nằm dưới mà mơ tiếp đi lêu…lêu…
Đưa hai ngón tay trỏ vào má, thè lưỡi nheo mắt Ngưu nhi chọc quê tên chết bầm đó, quay lưng bỏ đi kéo theo bốn vị tỷ muội đáng yêu của mình. Đằng sau Hàn Dương – Chu Bình dở khóc dở cười đỡ lấy Diệp Kết một bụng nước pha chút tức giận trở về đình viện phía Tây – Lưỡng Cung nghĩ ngơi, tắm rửa lại thân mình lấm lem. Hàn Yết – Dương Ngư lắc đầu đi sau lưng Diệp Kết.
Nghĩ thầm:” Ngưu ư? Quận chúa xinh đẹp, nàng nhất định phải sinh hài tử cho ta. Hắc hắc có một tiểu tử lanh lợi giống như nàng thì hay lắm”.
Cái ý nghĩ gian tà của hắn khiến bốn người xung quanh lạnh gáy, nụ cười rất ư là nguy hiểm trên môi Kết bị Ngư chọt tay vào, giật bắn người hắn liếc Dương Ngư như kiểu:”Nhìn được tâm tư ta ư? Mơ đi” nhưng mà ai cũng biết trên trán Diệp Kết lúc này đã in đậm chữ “Ngưu” rồi, vì cái ánh mắt của hắn cứ dõi theo bóng hình của nàng ta mãi. Tự tố cáo chính mình.
Hàn Yết chẳng quan tâm mấy, đôi mâu quang đen huyền âm thầm của hắn đang lướt trên từng bước chân của Ngưu nhi và Giải nhi, nhức óc hắn vội lắc nhẹ đầu để trút bỏ những ý nghĩ sai lệch đang hình thành mỗi lúc một lớn trong đầu mình.
Đi được một đoạn Nữ mới ù òa lên tiếng:
– Tỷ Ngưu này, tỷ không sợ Diệp Kết bắt tội sao?.
Vênh khuôn mặt nhỏ quật cường đầy hồn nhiên:
– Ta mới là kẻ bắt tội hắn đấy. Hòa thân cái con khỉ móc, hừ.
Thật ra trong lòng cũng có chút bất an hòa lẫn khoan khoái, sợ hắn sẽ đem mình đi ngũ mã phanh thây, thích là được người ta cầu thân a. Ôi trời, Mộc Ngưu cũng có giá quá đó chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.