Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 4: Mộc Ngưu – Mộc Giải
Mộc Ngưu – Mộc Giải
Mộc Ngưu sau khi bị ” hộ tống ” một cách ” nhẹ nhàng “, nàng cảm thấy cả người đau nhức không thôi, tên Tử Dai chết bầm kia, đợi sau khi làm xong nhiệm vụ mi biết tay ta a.
Tử Dai” * lạnh xương sống * ==
Vừa chùi chùi cái mông đau ôi là đau, nàng mới bắt đầu cảm thán, nếu không nhờ hay bị té nên quen rồi không thì chắc tiêu quá. Giờ phút này Mộc Ngưu còn chưa thấy sự nguy hiểm nào ở bên mình hết nên nàng cứ vô tình chùi mông mãi, cho đến khi.
_Tiểu thư ơi!
Vừa nghe tiếng kêu nàng bây giờ mới để ý nha, mình đang dưới một cái hố chứ chả chơi được đâu, kiểu này không ổn chút nào hết. May mà đúng lúc có người đi tới nếu không nàng sẽ làm quỷ ám Tử Dai khốn kia thôi. Con mẹ nó lão bà đây mới xuyên đã cho xuống hố rồi chết tiệt.
_Giúp ta với, giúp với – Mộc Ngưu la lớn.
_Tiểu thư nhà ta đó, mau mau. Người đang ở đâu?
Hai tiểu nha hoàn mừng rỡ nghe tiếng đáp bỗng chạy tới, cuống quýt tìm.
_Ta dưới hố này.
_Thấy rồi, tiểu thư đợi nô tỳ.
Biết được tiểu thư mình ở đâu, nha hoàn nhỏ chạy nhanh kiếm một nhánh cây to giúp tiểu thư trèo lên a. Mộc Ngưu cũng rất biết phối hợp nha, nắm cành cây leo lên một cách dễ dàng.
_Tiểu thư người làm nô tỳ sợ chết mất, nô tỳ cứ tưởng người đã… oa oa….
Tiểu nha hoàn khóc to ôm lấy Mộc Ngưu, nói thật thì Ngưu nhà ta rất ngây thơ, mặt đực ra đấy không hiểu gì hết, định bảo: ” Ta không biết ngươi tránh ra dùm “
Mà khi nhìn nàng ta khóc Ngưu nhi cứ đứng im không nở đẩy ra, lấy tay xoa đầu cô bé an ủi.
_Ta xin lỗi làm ngươi lo, nhưng mà… tình hình là khi rớt xuống hố không biết có bị gì không làm ta quên mất tiêu hết trơn rồi, ngươi là ai? Ngươi nữa? Ta sao ở đây?
Mộc Ngưu đóng vai quá nhập thần nha, nàng tỏ một bộ mặt không thể không tin được, mi châu mầy nhăn nhó như mắc ị, cố gắng nhớ nhớ xem.
_Tiểu thư người có sao không? Em là Tiểu Xảo hầu hạ cận người mười năm nay a, còn đây là Tiểu Bạch là nha hoàn thân cận của quận chúa. A mình về nhanh đi tiểu thư quận chúa…
Vừa đang nói bỗng sắc mặt hai nô tỳ biến sắc một màu đen thui thùi lùi, nữ tì Tiểu Bạch bắt đầu khóc nức nở làm Mộc Ngưu nhức đầu, mới xuyên qua chưa thấy gì mà toàn nghe tiếng khóc với chả khóc.
Thật là, mà chắc việc này nghiêm trọng nha thấy hai nàng cứ sướt mướt thế này không hay ho nha. Ngưu sốt ruột nên hỏi:
_Sao quận chúa thế nào?
Tiểu Bạch vừa khóc vừa nói:
_Nhị Vương gia nghi ngờ quận chúa hại chết người, nên Gia rất giận dữ nên tiểu thư không về quận chúa nhà nô tỳ chết mất, thế nào thì cũng tại nàng ấy quá yêu Gia thôi mà… oaoa
_Về, về nhanh thôi mạng người quan trọng.
Mộc Ngưu đứng dậy đi theo hai người tì nữ, lòng chợt lo lắng có khi nào là Mộc Giải nhập vào thân xác đó không? Ngưu có cảm giác không hay thật sự cảm nhận được em gái đang gặp nguy hiểm, bước chân nàng càng gấp rút, mới tới đây đã chết việc này là không thể được, tên Vương gia đáng chết dám khinh em ta.
Hãy đợi đấy:- Tử Dai ngươi không sống nổi với ta rồi!- Ngưu thầm nghĩ, không thể không cho hắn một trận được.
Cuối cùng cũng tới, ngoài phủ ghi Hàn Vương, thật sự rất uy nghi nha, nhìn cứ như hoàn cung ấy, to và thật sang trọng. Nói nơi này mà to hơn nhà nàng thì chắc chắn nàng giơ tay tán thành ngay, quá to quá to.
Đi tới nơi một căn phòng như nhà giam, Ngưu bỗng chốc rùng mình khi nghe được âm thâm bên trong.
_Ngươi khai mau, nàng đang ở đâu?
Chát chát
Xác định là tiếng roi đang quất vào da người đây mà âm thanh chua chát, vang dội cả đêm đen, bây giờ đôi mắt Ngưu đã nổi đầy lửa rồi, em nàng, nàng chưa bao giờ la nó vậy mà có kẻ dám đánh nó ư.
_Ngươi nói gì ta không hiểu? Ngươi là ai buông ta ra đau quá. Ngưu tỷ ngươi ở đâu cứu muội.
Giờ thì xác định rồi, kẻ đang bị đánh ai ngoài em của lão bà Ngưu đây. Quá đáng!
Mộc Ngưu, đạp cửa bước vào, nắm tay đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, đôi vòng tay Hỏa Long đang rất hăng cũng bắt đầu bừng sáng.
_Giải nhi!
_Ngưu? Cứu ta.
Khói đã bốc nghi ngút trên đỉnh đầu Mộc Ngưu, cái tên chết bầm cầm roi kia dám đánh em ta, Giải nhi đáng thương quần áo bị rách nát chưa kể tới trên lưng còn có hai vết rách dài sâu hoắn đang bắt đầu chảy máu, nước mặt làm nhòa đi khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng ấy.
– Tên Cẩu đáng chết kia!!
Vừa dứt lời Mộc Ngưu đã xuất chiêu lập tức Hỏa long nhận lệnh bay vút về phía tên Vương chết bầm ấy.
Do tốc độ Hỏa long quá nhanh hay tại không chuẩn bị trước Ngưu nhi hiền dịu, Hàn Yết dính ngay một đòn vào vai trái làm chiếc roi trên tay rớt xuống. Hắn có chết cũng không tin muội muội nhu mì của hắn đây sao? Từ nhỏ đến lớn chỉ mình ca ca này chăm sóc nàng, ngoài cầm kì thi họa ra hắn vẫn không hề dạy cho Ngưu nhi cầm khí nha, tại sao?
Chưa kịp hỏi, Hàn Yết đã thấy Mộc Ngưu ra chiêu tiếp theo lần này là nhắm vào giữa hán hắn, hắn nhanh người lách người né tránh nhưng Hỏa long như có linh tính vẫn không buông tha tiếp tục hướng về phía đó mà tấn công, bây giờ Hàn Yết cảm thấy mặt mình chi toàn màu đen thôi, hắn thi triển khinh công bay ra ngoài phòng, một chiêu đá thẳng vào đôi Hỏa Long, lập tức binh khí ấy không theo hắn nữa.
Mộc Ngưu không quan tâm tới hắn mà chạy thẳng tới chỗ Mộc Giải đỡ nàng đang nằm trên nền nhà dậy, xung quanh chỉ toàn mùi máu sộc vào mũi rất tanh.
-Giải, muội sao rồi? Giải….
Ngưu quáng thật rồi, kêu cỡ nào lay cỡ nào thì Giải nhi vẫn nhắm nghiền mắt nằm yên bất động, đừng nói là chết nha, đừng nha.
Nàng ôm lấy Giải Giải dù chẳng biết tại sao mình có thể khiêng nổi nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi đều đó. Ngưu chạy ra ngoài hô to.
-Gọi bác sĩ nhanh điiiii
-Bác sĩ là ai vậy tiểu thư?
Tiểu Xảo cùng Tiểu Bạch hốt hoảng chạy vào sân thì nghe giọng la của Ngưu nhưng vẫn không hiểu bác sĩ là ai?
-Nhầm gọi đại phu nhanh
-Ân
Tiểu Xảo nhanh chân đã chạy mất bóng, Ngưu Nhi lo lắng quay vào trong thì thấy Hàn Yết ôm Mộc Giải trong lòng còn Tiểu Bạch thì khóc như: -” Tiểu thư sao người chết sớm quá vậy “- làm cho Ngưu không thể không cười trong lòng với cô bé ngốc này, thương yêu chủ đến quá.
– Ngưu nhi, ta xin lỗi ta tưởng muội đã…
– Chết?
Không đợi Hàn Yết nói hết, Mộc Ngưu đã chen vào, mắt khinh thường nhìn hắn, cũng không muốn dành lại Giải nhi vì nàng cảm thấy hắn sẽ không hại muội muội của nàng.
– Phải ta nghĩ nàng bị Giải nhi làm hại, nàng ấy biết ta và muội còn hơn mức huynh muội, nàng ấy sẽ hại muội vì ta không thể yêu nàng như một thê tử được.
Hàn Yết đau khổ ôm lấy thiên hạ trong lòng, sau khi điểm huyệt cầm máu cho Giải nhi, hắn chỉ cố làm cho Giải nhi không trở nên lạnh thôi. Đôi mắt đẹp Hàn Yết nhìn thẳng Mộc Ngưu, ánh mắt hắn si mê như chứa đựng cả một tình yêu trong đó.
– Khoan khoan, ta và ngươi yêu nhau? Giải nhi đã là thê tử ngươi? Hại chết ta? Không thể yêu nàng. Shut up…. đùa à?
Mộc Ngưu vẫn chưa hiểu nha, nếu là huynh muội mà yêu nhau vậy không phải là loạn luân sao? Chưa gì mà Giải nhi đã bị gã trong khi tỷ tỷ còn chưa được uống rượu mừng nữa, rốt cuộc hai thân xác này trước kia có chuyện gì thế này?
– Muội nói gì thế? Đùa? Muội không sao chứ? Muội bị thương chỗ nào sao?
Hàn Yết lo lắng hỏi, trước mặt mình rõ ràng là muội muội tại sao lại cảm nhận là không phải.
– Ta chính là bị thương đau chết đi được, ngã xuống hố chả nhớ cái gì cho cam.
Nàng đóng kịch là hết chỗ chê vào đâu luôn, giả vờ ôm đầu ngồi xuống sàn, cố gắng tỏ ra rất đau. Hàn Yết bán tín bán nghi nhưng vẫn không nói gì quả thật là không giống từ cư xử đến cách nói chuyện nữa, có lẽ nàng bị mất trí thì sao?
– Ta sẽ tìm người giúp muội, Hàn Ngưu muội sẽ nhớ lại thôi, thực sự không phải hờn ta?
Ấy da, Hàn Ngưu à tên kì quá nhưng cái tên giống được rồi, nàng cũng vờ đáng thương gật đầu, nhưng trong lòng thầm cười: -“Giúp được mới lạ có thuốc tiên ta cũng chả nhớ gì đâu “-, thế là nàng rất thỏa mãn cười.
– Ta không muốn nhớ lại càng không muốn biết, bây giờ ta chỉ biết Giải nhi là thê tử của ngươi, hãy đối xử tốt với nàng còn không ta sẽ chẳng muốn nhìn mặt ngươi nữa. Ta và ngươi cũng đâu mấy thân thiết làm gì ệt.
Hàn Yết muốn nói nhưng lại thôi, chỉ biết thở dài đôi mắt đen âm trầm lặng lẽ cụp mi, có lẽ đó là những câu nói làm cho hắn đau lòng trái tim hắn vốn chỉ trao cho nàng, thế mà hôm nay nàng lại nói như thế. Nếu như là ngày trước nàng nói có thể hắn nghĩ nàng hờn dỗi nhưng hôm nay thấy nàng thay đổi thế này có lẽ lời ấy không phải là giả không phải xuất phát từ hờn trách, ghen tuông.
Đại phu đến là lúc bầu không khí căng thẳng bao quanh.
Hai canh giờ trôi qua, mọi người cứ giữ mãi dáng vẻ ấy đến khi đại phu bước ra, Ngưu nhi đã đứng phắt dậy lôi mạnh đại phu xuống.
-Muội ấy sao rồi?
-Vương phi do mất máu nhiều nên cơ thể suy yếu cần tịnh dưỡng lâu ngày, và… còn …tha..i..nhiiii..
-Thai nhi sao? Nói.
Đại phu bị dọa cho sợ, ông ta chưa bao giờ thấy tiểu quận chúa lại dữ đến vậy a
– Thai nhi rất yếu nên chăm sóc cẩn thận không thì có thể sinh non và ảnh hưởng đến người mẹ, thần sẽ đi viết đơn thuốc ạ, thần cáo lui.
Đại phu thấy ai cũng đứng hình nên nhanh nhảu thoát mạng chạy bán sống bán chết, không quay đầu lại luôn ấy chứ.
– Con mẹ nó Giải nhi mà có bất trách gì, huynh sẽ chẳng yên lành với ta đâu
Vứt lại cho Hàn Yết một câu cảnh báo Mộc Ngưu đã lao tới giường Mộc Giải, xoa xoa khuôn mặt xanh xao tiều tụy của muội muội nàng, tên Tử Dai đó bộ điên à sao lại cho nàng xuyên vào thân xác loạn luân này, cho Giải nhi trong thân hình chịu nhiều tổn thương đến thế.
Tay Ngưu rê xuống bụng nhỏ Giải, nó phẳng lặng thế này nhưng lại có một sinh mạng yếu đuối có thể ra đi bất cứ lúc nào, tội nghiệp cho thân phận nó, không thể trách được vì nó đã đến không đúng lúc rồi.
Hàn Yết đứng ngoài cửa dựa người vào tường ngắm Ngưu – Giải một người hắn yêu và một người yêu hắn đến điên, hắn không biết mình nên giữ bên nào và nên buông bên nào. Lòng hắn đau khi ý nghĩ nên từ bỏ Ngưu thoáng qua, nhưng hắn không thể bỏ mẫu tử Giải nhi vì nàng không có tội gì cả, nếu không yêu hắn nàng ta sẽ không trở nên xấu xa như thế. Những đều phải nghĩ làm hắn đau đầu.
Nửa đêm
Thức giấc vì cơn đau ở lưng Mộc Giải mở mắt quan sát, thấy mình đang nép trong một thân hình vạm vỡ ấm áp, Giải quan sát khuôn mặt tinh tế của hắn ta, đẹp thật đẹp sao lại có soái ca nằm đây nhỉ? Lúc nãy mới xuyên chưa kịp hiểu tình hình đã bị ai đó quất roi đau đến ngất mà trước khi ngất hình như hiện ảo giác Giải thấy Ngưu đến cứu mình nhưng chẳng biết cái kẻ ác độc kia là ai?
Bị ánh mắt ai chăm chú nhìn, Hàn Yết giựt mình tỉnh giấc, chạm vào ánh mắt trong veo to tròn của Giải nhi hắn khẽ thở dài định xin lỗi nhưng đã bị Giải cướp mất lời rồi.
-Người là ai sao đẹp thế? Tôi lên thiên đàng chưa?
Hàn Yết tức cười nhưng không cười lớn, vẻ mặt ngây thơ đến đáng yêu của thiên hạ nhỏ không giống hằng ngày mở miệng là chanh chua đanh đá, hôm nay nàng như một người khác vậy.
-Ta là tướng công nàng, đây là Vương phủ thưa Vương phi của ta nàng chưa chết và đang ôm ta ngủ.
Hắn nghĩ chắc vài câu bông đùa sẽ làm nàng bớt nóng giận vì nhiều lần trừng phạt nàng khóc náo sau đó cũng bình thường quấn lấy hắn thôi.
-Ồ Ồ, mất trí rồi, ta không nhớ…. haizzzzz….. nếu vậy tốt quá ta có tướng..ggg cô..ng thật đẹ..p
Mộc Giải vừa nói lại ngáp sau đó chìm vào giấc ngủ, đầu gối lên tay Hàn Yết, ôm nhẹ hắn để cảm nhận lấy sự ấm áp, không cần suy nghĩ nhiều dù sao cũng xuyên không rồi làm xong những gì tên Tử Dai bảo là xong, làm cho phu quân yêu sinh cho hắn đứa con, sau đó sẽ được trở về.
Mọi chuyện tưởng chừng đơn giản như Giải nghĩ lại vô cùng phức tạp ấy nha.
Hàn Yết hôn nhẹ lên mái tóc Giải: -” Quên rồi sao? Hôm nay tới hai kẻ mất trí, thế cũng tốt không ai phải đau vì ai cả”- nếu Ngưu không mất trí gọi Giải là muội thì khi nghe câu mất trí rồi của Giải nhi có lẽ hắn sẽ không tin đâu, chắc là hắn tin nhất vì thiên hạ trong lòng không bao giờ nhu mì như thế trước đây. Ngày hôm nay thật lạ nhưng nếu mất trí như thế không phải hắn rất dễ giải quyết sao?. Từ ngày mai ta là tướng công nàng là huynh của Ngưu mọi thứ nên trở về đúng trật tự nó thôi.