Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 3: Mộc Bảo – Mộc Song
Mộc Bảo – Mộc Song
_Ưm… ưm…
Mộc Bảo đau đớn rên rỉ, cũng tại cái tên quỉ tha ma bắt Tử Dai hại đây mà, cái gì mà xuyên không chứ? Cố ý giết người thì đúng hơn a. Dù chưa mở đôi mắt ra nhưng Bảo Bảo thấy cả người ê ẩm đau nhức và hình như có cảm giác đang bị lôi đi dù chậm nhưng rất khó chịu.
BỊCH
_Ai u, đau quá a!!! Có chuyện gì vậy?
Lực đạo kéo nàng thật nhanh đã chuyển sang ném, cái tên khốn khiếp nào không biết đã cho Bảo nhà ta phi thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ cứng nhắc, tội thay cái mông nàng thật đau nga.
_Tỷ ơi, Bảo tỷ ơi!!!
Tiếp theo đó Mộc Bảo nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, nên cố gắng mở to đôi mắt ra. A, đúng là lạ tiểu nha đầu lạ hoắc này sao biết tên nàng còn gọi thân thuộc là tỷ nữa ( Mộc Song gọi đấy, xuyên không nên ta đổi lời thoại luôn là tỷ muội nha ). Bảo Bảo nheo mắt dò xét hỏi:
_Ngươi là ai a? Ta và ngươi quen sao?
_Ta Mộc Song đây? Tỷ nhìn lại bộ dạng mình đi?
Vừa nói Mộc Song đưa nhanh chiếc gương đồng trước mặt cho Mộc Bảo xem, đúng thật là khác nha. Khuôn mặt Mộc Bảo nhỏ nhắn xinh xắn như tiểu hài tử mười lăm tuổi thôi, chưa kể tới thân hình nhỏ nhắn đến gầy sộc thế này nữa. Nhìn sang Mộc Song, Bảo Bảo quan sát, Song nhi có khuôn mặt tinh nghịch đáng yêu cũng chừng mười bốn, mười lăm thôi, nhưng kì lạ là hai khuôn mặt giống nhau tám trên mười phần rồi, trừ đôi mắt của Song nhi tinh nghịch còn của nàng thì vô hồn quá, chiều cao thì Bảo Bảo cao hơn Song Song gần năm tấc, Có thể nhận ra nhau cũng nhờ có dấu ấn tên ôn thần Tử Dai đê lại trên người các nàng nha. ( Tử Dai: hắc xì… quái lạ sao cứ hắc hơi mãi thế này??? )
_Này, này hai cô bé quên sự có mặt của ta rồi à?
Một giọng nói the thé của lão bà gần năm mươi khuôn mặt thì phấn dày gần cả cái chậu hoa, chưa nói tới dáng người mập mạp xấu xí nhìn mà muốn ối, thật làm hư mắt người nhìn a. Lúc này Mộc Bảo, Song nhìn xung quanh, kế bà ta có hai tên mặt mầy bậm trợn nha hình như là dân bảo kê giống ở hiện đại đây mà. Căn phòng ngập tràn trầm hương, nhìn căn phòng như một cổ phòng tân hôn toàn màu đỏ, cả hai nhìn nhau đứng hình trong nữa giây mới giựt mình la lớn:
_Lầu xanh?
_Haha các ngươi cũng biết sao đây là An Thiên Lâu nổi danh kinh thành Hàn Phong Quốc này, phụ mẫu các ngươi thiếu tiền bọn ta nên các ngươi phải làm trả nợ, ngoan ngoãn mà nghe lời không thì…
Cái bà Tú vừa nói tay vừa diễn ta như lưỡi dao mập mạp. cứa ngang cổ thè lưỡi, trời ơi nếu không phải vì chưa ăn gì chứ không hai nàng đã ối, ối đến khi không còn ối được nữa luôn quá, xấu mà khoái làm trò. Tú bà nói xong thì đi ra ngoài cùng hai kẻ đầu bò kia, sau đó thì có khoảng bốn tới năm cô nương bước vào không nói không rành, tự động thoát y hai nàng ra khiến Mộc Bảo Mộc Song trố mắt nhìn nhau không kịp phản ứng.
_Cái con mẹ nó các người làm cái quái gì vậy? Buông ra!!!!
Mộc Song tức giận hét to, chưa gì đã bị người ta lôi vô bồn để cọ rửa, đây là cái việc tối kị nhất của nàng, cấm ai đụng vào thân thể nàng khi chưa được phép, mà cái đám xú nữ nhân kia dường như là điếc với câm hoặc là có nghe có thấy mà chẳng hề phản ứng, cứ tiếp tục cọ cọ rửa rửa thân thể Bảo và Song khiến cho việc tắm rửa thành khu chợ búa đầy tiếng chửi tục.
Sau khi được tân trang như công chúa thì cả hai cùng đóng băng, hai nàng quả thật rất đẹp nha, dù tuổi còn nhỏ mà lại xinh thế này, có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để tả thôi đấy. Tiếng nói cười rôm rã nghe mà sởn cả da gà, tiếng nũng nịu của các cô nương, tiếng nói dê sòm của lũ đàn ông làm cho Bảo Bảo, Song nhi như muốn cầm dao đi giết giết hết. Nhắc tới giết mới nhớ, không phải hai nàng có bảo bối sao? Mà y phục này thì làm gì có nhỉ rõ ràng lúc tỉnh các nàng còn cầm giờ đâu mất tiêu rồi, Bảo Bảo thuận tay quơ tay áo, ai ngờ một đoạn Bạch lụa tuôn ra quấn chặt vào thành cây trúc bên cửa sổ, nàng kinh ngạc nhìn vào cổ tay áo thì chẳng có gì ngoài cái tay trăng nõn nà hết. Song nhi đang tìm kiếm thì thấy khó chịu ở thắt lưng, thuận tay nàng gỡ thắt lưng ra nào ngờ nó là một thanh nhuyễn kiếm còn được gọi là Tử kiếm nữa.
Thế là trong căn phòng giờ đây tiếng cười nói, cùng với âm thanh vỡ đồ xen lẫn vào nhau, hết xoảng thì tới rắc, rầm, tiếng cười của nữ nhân trong căn phòng ấy còn đáng sợ hơn cứ như người từ địa ngục lên vậy.
—–Phân cách con mẹ nó An Thiên Lâu—-
Đã gần một tuần hai nàng xuyên không rồi, mà ngày nào cũng ngồi lì một chỗ bướng bỉnh tới không chịu nỗi, Tú bà bắt hai nàng tiếp khách thì các nàng bảo đau bụng rồi khóc lóc thảm thiết, nói chung là hai người rất không bình thường một kẻ chán quá lăng ra ngủ một kẻ ngồi ngâm thơ 18+ cái gì mà hang với chả trăn, cái gì mà mông tròn như cái nón bảo hiểm, thơ không ra thơ diễn tả cũng chả giống ai.
Tú bà đã nhân nhượng quá mức hôm nay bà ấy bắt buộc hai nàng phải tiếp khách là hai vị công tử có danh phận rất cao nha, nghe nói chỉ cần một cái nhăn mặt thôi cũng đủ làm cho kẻ khác chu di cửu tộc, nói thế thì ai cũng biết bọn họ là ai rồi hen, Hoàng đế Hàn Phong Quốc – Hàn Dương( Bạch Dương )cùng bạn hữu Hoàng đế Chu Tương Quốc – Chu Bình ( Thiên Bình ). Nghe tới hai vị soái ca lừng lẫy danh tiếng cả hai thật muốn ngắm nhìn lắm, Hoàng đế cả ngàn phi tần mà còn tới Thanh lâu không phải chứ? Thấy cũng lạ và tò mò nên hai nàng quyết định bán sông bán chết cũng phải phục vụ lỡ đâu bọn họ thích các nàng rồi thì chuộc các nàng ra thì sao không phải rất tốt?.
_Song nhi nè? Ngươi nghĩ xem bọn Ngưu – Giải, Nữ – Mã sao rồi? Tỷ nhớ chúng quá, ra khỏi đây tỷ nhất định phải kiếm bọn nó.
_Chắc là bọn nó cũng xuyên không rồi nhỉ? Chả biết có bất hạnh như chúng ta không lỡ chúng xuyên nhầm vào tử ngục thì sao đây? Thật sự lo quá đi!!!
Cả hai cùng thở dài ra, phận làm chị mà giờ đây chỉ biết ngồi chờ không dám ra ngoài vì bọn chúng nói phụ mẫu thân xác này đang vất vả kiếm tiền chuộc chúng, thấy họ thật tội nếu rời đi không phải để họ phải chịu thêm khổ sao? Cứ chờ tới ngày Song nhi cung Bảo nhi nàng trả thù nhé, mà ngày đó sắp đến rồi, tự do sẽ thuộc về hai nàng thôi.
_Này cả hai người các ngươi cứ ù lì thế sao? Mau mau chuẩn bị khách quí sắp đến rồi.
Tú bà vừa nói xong đã lắc mông bỏ đi ra ngoài, mà cái mùi nước hoa xi đá mèo gì đó của bả hôi chưa từng thấy đứng cách cả dặm cũng ngửi thấy đó, mà đúng cái mùi đó rất giống nước tiểu tiện của con tiểu miu nhà Mộc gia nha, khai quá chừng à.
_Đi thì đi chứ sợ gì? Đi thôi Song nhi.
Mộc Bảo dẫn Mộc Song đi ra ngoài sau lưng của Tú bà, Bảo Bảo học võ nên có một tý võ phòng thân có gì còn che cho em mình được chứ để con mắm đó đi trước chắc cả hai cùng vào viện nằm sớm quá.
Phòng thượng hạng
Nơi hai nàng bước vào thật lộng lẫy xa hoa nha, mọi thứ đều tôn lên vẻ cao quý, khỏi phải đoán cũng biết kẻ trong đó có rất nhiều vàng a. Hơi rụt rè Bảo và Song chỉ đút cái đầu vô trước nhìn cứ như là hai kẻ trộm ấy, ngó tới ngó lui, sau một lúc đã định dạng được sự vật hiện tượng, mọi thứ trông có vẻ ổn hai người mới bước vào.
_Aaaaaaaa
Mộc Bảo -Mộc Song đồng thời bịp chặt cả hai mắt lại, ây da trước mặt nàng là cảnh xuân hợi tình quá nha, mà lại là… Không tin nỗi luôn hai đứa con trai đẹp như họa đang ôm hôn nhau còn không có mảnh vải nào nữa chứ, thật là thời cổ đại cũng chẳng thua kém hiện đại đâu nha, chúng nó thụ con bà nó rồi.
-A! Thật thất lễ.
Người con trai tuấn tú, có nước da màu đồng rắn chắc cộng thêm chiều cao thật là lý tưởng nga, cao gần đụng nóc nhà kìa ( ta làm quá ), hắn ta bước xuống giường tay kéo chiếc xiêm y bên cạnh khoát lên người sau đó nở một nụ cười thật quyến rủ nha – Hoàng đế Hàn Dương năm nay hai mươi tuổi.
-Bọn ta không cố ý làm hai nàng hoảng hốt thế đâu?
Còn kẻ kia đang nằm trên giường cũng ngồi ngay dậy, hắn ta thật đẹp nha, nước da trắng như em bé đôi môi son đào nhìn mà muốn ăn sống luôn đó, dáng người cũng chuẩn quá đi lị, soái ca a. Cổ đại có cần soái ca nhiều vậy không? Sao không để mấy ẻm lên hiện đại cho gái thèm chơi chứ, thật là uổng mà – Hoàng đế Chu Bình năm nay cũng hai mươi tuổi.
-Không… khô..ng có gì a..
Song Bảo đông thanh nói, tay huơ huơ, còn mắt thì không ai chịu rời hai soái ca nha, miệng có khi cũng chảy nước miếng dài xuống sàn rồi cũng nên.
Hàn Dương nhẹ nhàng cong khóe miệng, nụ cười thật hoàn hảo đến điên đảo lòng người. Hắn đứng dậy đi đến chiếc bàn tròn rót ra bốn ly nữ nhi hồng thượng hạng, không vòng vo lẫn quẩn hắn đi ngay vào vấn đề.
-Bọn ta sẽ chuộc các nàng nhưng có điều kiện.
-Điều kiện gì? Cái gì cũng được hết miễn sau đừng có đem chúng ta đi bán nội tạng được rồi.
Chỉ cần nghe câu chuộc các nàng, hai người đã không suy nghĩ mà chờ đợi, mặc kệ làm gì cũng được, ra khỏi đây càng nhanh càng tốt mới được nếu không thì có ngày các nàng cũng tàn hoa bại liễu mất thôi, với phải đi kiếm tụi nhóc nhỏ nữa để chúng bên ngoài lâu quá sinh chuyện nữa cũng nên.
-Chỉ cần hai nàng đóng giả làm hôn thê của bọn ta. Thế nào?
Chu Bình đã mặc chỉnh tề quần áo mà bước tới bàn, tay cầm chung rượu nhẹ nhàng nhấp môi.
-Được, chỉ cần ra khỏi đây thôi.
Ây da, hai người này thiếu suy nghĩ ghê nha, nếu làm hôn thê vậy không phải là sự tình càng rối thêm sao bộ trong cung bộ thiếu nữ nhân lắm à?, với lại bọn họ đồng tính nha, hai nàng sau này sẽ trở thành lá chắn kiêng cố cho bọn họ đây nè. Chắc rồi!
-Vậy thì hãy in dấu tay vào đây.
Làm việc nhanh chóng hiệu quả nhất Hàn Dương móc từ trong người ra một cuộn giấy nội dung thì hai nàng đọc xong thấy có gì đó không ổn nhưng mà vẫn in dấu tay, sau đó lại ngồi nghĩ hình như mình bị lỗ thì phải?. Nội dung chủ yếu là như thế này:
Hàn Dương và Chu Bình là bên a. Mộc Bảo và Mộc Song là bên b
Bên a chỉ cần bên b làm những việc sau, nhất nhất nghe lời không được cãi, bên a nói gì nghe đấy bảo làm gì thì làm đấy, khi nào không còn giá trị bên a sẽ trả tự do cho bên b.
Chỉ nhiêu đó thôi á, mà hai nàng cứ suy nghĩ mãi trên chiếc xe ngựa đắc tiền khi bước ra khỏi An Nhiên Lâu, thấy sao sao mà không biết vấn đề nằm chỗ nào, sau một lúc mệt mỏi cả hai lăn đùng ra ngủ không chút ý tứ gì hết, còn hai tên kia thì đang nằm ôm nhau ngay trong xe nha, xe ngựa lớn nên rất rộng vừa đủ bốn người nằm luôn đó.
Dù hai tên đó ôm nhau nhưng chiếm tiện nghi lớn nhất vẫn là hai nàng, Mộc Song thì ôm lấy Chu Bình kẹp cứng nhắc, Mộc Bảo nằm trên đùi Hàn Dương làm hắn cử động không được, lâu lâu lại chảy ke, hắc hắc.
Thế là trên đường đi đâu đó, có hai kẻ chịu trận và hai kẻ đang ôm mộng đẹp cộng tiện nghi quá xá.
________Phân cách đồng tính________
-Dậy đi, tới rồi.
Chu Bình lay lay người Mộc Song và Mộc Bảo nhưng cả hai vẫn ngủ như chết chả có động tĩnh, bất đắc dĩ nên hai chàng trai đẹp mới phải ẵm hai nàng vào cung Hàn Phong Quốc, nhưng chưa đi tới tẩm cung của Hàn Dương thì vô tình gặp Thái Hậu Nhạc Như cùng các bá quan văn võ đang hưởng cảnh gió mát ngày gì thì bó tay.
-Hoàng….
-Thôi đứng dậy hết đi.
-Mẫu hậu cát tường.
Chúng thần định hành lễ nhưng Hàn Dương không thích, hắn đi tới bên Thái Hậu cung kính, trên tay vẫn còn cục nợ đời.
-Thái Hậu, ta mạng phép không hành lễ
Chu Bình cười khổ hành lễ làm sao a, cái thiên hạ đang ngủ say như chết này không lẽ quẳng đi sao, hết cách rồi hắn cũng đành phải mạng phép cùng Thái Hậu.
_Ân, không sao, các nàng là ai thế?
_Mẫu Hậu con đưa Hoàng Hậu tương lai về rồi đây, trên đường nàng sinh bệnh nên bất tỉnh, còn kia là biểu muội nàng cũng là Hoàng Hậu tương lai của Chu Bình đệ cũng ngã bệnh rồi.
Mẫu Hậu hắn vẫn hay nghi ngờ cấm đoán hắn và Chu Bình qua lại, cũng phải thôi hai người quá mức tình huynh đệ rồi, bà ấy chỉ mong Chu Bình và Hàn Dương lại là huynh đệ như xua, bà không bắt ép con mình phải kén vợ chỉ cần hắn thích thì gái lầu xanh cũng có thể thành Hoàng Hậu bà không muốn bi kịch hai năm trước lại trở về. Từ sau khi bi kịch ấy xảy ra hầu như trong cung không còn bất kì phi tần nào nữ.
_Vậy các con mau đưa các nàng về, mời đại phu, khi nào các nàng tỉnh ta sẽ tới thăm
Thái Hậu cười hiền, có con dâu tương lai rồi sao không cười, lỡ Hàn Dương không cưới nữ nhi mà cưới Chu Bình tới khi đó bà tự tử để đền tội với tổ tiên hoàng tộc thôi. Với lại hai cô nương ấy nhìn rất đẹp mới nhỏ tuổi mà làm cho người điên đảo rồi, bà đoán chắc chắn hai nàng ta sẽ là hai con sâu đo rất lớn nha.
_Không cần đâu, khi nào các nàng tỉnh các nàng sẽ tới thỉnh an người, con thất kính.
Nói xong Hàn Dương cùng Chu Bình bế hai cái cục hít này đi, đổi hướng hắn không muốn tới tẩm cung của mình nữa mà tới thẳng nhuyễn tháp Ân Dạ ( đặt theo tên người hắn yêu nhất, sau này rồi biết ), ngôi tháp yêu thích của hắn nha, nằm ở phía Đông đình viện, cái tháp ấy nằm trong nơi mà sau này Mộc Song sẽ ở Song Cung.
– Ngày mai đệ sẽ mang nàng về nước. Có thể một tháng sau mới hội ngộ.
Chu Bình vẻ mặt buồn hiu nói, ai bảo hắn là vua một nước, tối ngày cứ chạy rong thế này thì còn thể thống gì nữa chứ, cứ mỗi tháng hắn và Hàn Dương sẽ được gặp nhau vào ngày rằm, và thêm ba ngày sau đó trong cung mở tiệc trăng rằm. Vốn tình yêu này chưa từng được chấp nhận, hắn rất buồn và đau khổ, khi nhìn người con gái trong tay mọi thứ dường như rất khó hiểu, thiên hạ trong tay làm hắn đau nhói, vì sao thì đó là một bí ẩn? Người con gái mới gặp lần đầu đã cho hắn cảm giác bất thường hình như là trái tim hắn sẽ một ngày nào đó nằm trong tay nàng.
Hàn Dương đặt Mộc Bảo này trên chiếc giường nhỏ, Mộc Song cũng được nằm một chiếc giường nhỏ giống vậy.
_Có phải đệ thấy hai nàng ấy rất đặc biệt một ngày nào đó sẽ chia lìa ta và đệ, có khi khiến hai chúng ta trở lại như xưa?
– Ân đệ cũng nghĩ vậy.
– Nhưng bây giờ ta yêu đệ, còn ngày sau thì để sau này tính.
– Đệ cũng yêu huynh
Hàn Dương và Chu Bình môi kề môi, tay cũng bắt đầu loạn, kế đó thì chuyện của các đam mỹ nhá, ai biết thì tự suy diễn ta còn non lắm không biết gì hết nha, là lá la.
Mộc Bảo Mộc Song dậy nãy giờ rồi mà không muốn mở mắt vì làm biếng đi bộ, lỡ gặp ai đó thì sao đây? Nhưng mà chuyện này thì hai nàng đều không muốn thấy a, hai soái ca đang ò e í bên kia thật sự làm hai nàng sởn da gà, hoa mắt chóng mặt và đã bất tỉnh thật sự.