Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 2: Xuyên Thật Rối
Khóc một hồi người nào cũng mệt mỏi rồi, chui vào ghế mà ngủ a, Đang êm xuôi, bỗng máy bay mất điện, do nhiên liệu hết? Chắc không vì nếu hết hệ thống sẽ báo mà. Cả máy bay lao nhanh xuống, bị một lực chúi quá mạnh làm cho các nàng tỉnh giấc, thấy máy bay có vấn đề, không thể bình tĩnh được mạng sông đang treo lơ lửng a.
Đồ dưỡng khí được đưa xuống các cô lấy ngay đeo vào mặt, dây thần kinh căn tới nỗi muốn đứt , tim loạn xạ đập mạnh muốn nhảy ngược ra ngoài, chân co quất cả người thật khó chịu. Tốc độ càng ngày càng nhanh lao xuống, phía dưới là một cánh rừng, máy bay đã bắt đầu bốc lửa, trong đầu các cô chỉ còn lại một suy nghĩ: “Chết chắc rồi! “.
Vừa đúng lúc đó, tiếng la của Ngưu làm các cô quay đầu lại, cảnh tượng thật đáng sợ. Có một bóng đen, đúng hơn là một cái tay to đang bóp cổ của Ngưu khiến cô ngạt thở, tiếp sau đó nhiều cánh tay hơn hướng tới năm người còn lại, cũng nhắm ngay cổ mà bóp. Không thể tin được Lục tiểu thư sắp chết nhưng không phải chết vì máy bay rơi mà bị ma bóp cổ đến chết a.
Không khí bị cướp hết, các cô nhăn nhó mặt mày, tay chân huơ huơ cố đẩy cái tay ma quái ấy ra nhưng vô vọng trước mặt các cô dần tối đen lại, mọi ánh sáng nhỏ nhoi cũng đã biến mất.
_Ở đây là đâu? Bảo, Ngưu, Giải, Nữ, Mã, mọi người ơi, mau tỉnh lại.
Mộc Song là người tỉnh dậy đầu tiên, cái mà cô thấy thật lạ, chẳng lẽ mình phải dưới âm tào địa ngục hay thiên đàng phía tây chứ, tại sao lại ở đây?. Song Song đi đến từng người lay động, lay mãi mỏi cả tay mà chẳng ai tỉnh dậy hết.
_Ơ? ở đây là đâu thế?
Mộc Mã, dụi dụi dụi đôi mắt như mới ngủ dậy, mới dáo dát nhìn, đây là căn phòng to, tất cả đều trang trí bằng màu trắng, không thấy cửa, đèn, hay lối đi, chỉ như một chiếc hộp vuông to.
Sau Mộc Mã các cô gái khác cũng tỉnh dậy và cũng một khuôn mặt, ngáo toàn tập. Họ nhìn xung quanh rồi đi tới đi lui tìm đường ra, nhưng cứ đi thì càng dài, con đường dường như là vô tận.
_Các ngươi vừa tỉnh đã đi à?
Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hung tợn cứ như là quỷ dữ, hắn nhàn nhã ngồi xuống chiếc bàn trắng, rót một ly trà, đưa lên môi nhấp nhẹ.
_Ngươi là ngươi!!
Mộc Ngưu vừa nhìn thấy hắn ta đã nhe nanh múa vuốt ra, dù có đánh chết cô đi nữa cô vẫn nhớ hắn chính là cái bóng ngay bức tường đã đẩy Ngưu té xuống cầu thang. Hắn nhếch môi, tạo thành một đường cong nhỏ ở khóe miệng đầy tà ý.
_Sao ngươi biết ta à? – hắn hỏi
_Hừ có chết ta cũng không thể quên – Ngưu vừa nói vừa tức tối xông tới, định vơ tay đánh hắn ai ngờ chỉ mãi đánh vào không khí thôi.
_Ngươi là ai? – Mộc Bảo thấy hắn kì lạ đến quái đản nhưng thật ra nhìn hắn cũng chẳng có gì là ác ý cả. Còn Ngưu thì cứ đánh hắn với vẻ mặt giận dữ, thật sự Bảo đang khó hiểu,hắn làm gì cho cái con bé chỉ biết ăn và chơi này nổi giận.
_Ách! ta quen giới thiệu rồi, ta là Tử Dai, cũng là người mang các ngươi tới đây.
_What the…? Mang chúng ta tới đây làm gì? Tên chết bầm.
Tử Dai đưa tay ra cử chỉ lịch thiệp bắt tay, thế mà Mộc Ngưu bay thẳng tới đá hắn cũng chỉ vào khoảng không vô định.
_Cuộc sống ở hiện đại các ngươi đã tận rồi, nhưng ở một nơi khác có những người số chưa tận nhưng lại bỏ cuộc, các ngươi phải đến đó thay các nàng ta nối tiếp duyên phận. Nếu ta để các ngươi chết khi rơi máy bay thì phần hồn các ngươi sẽ bị lưu lạc ta khó tìm lắm, thà giết các ngươi trước bắt luôn một thể!
Vừa nói Tử Dai vừa cười, tay còn làm hình chữ V nữa, hắn nói mà cứ như xem mạng các cô như trò đùa ấy chứ.
_Nối tiếp cái con khỉ khô, ta muốn về nhà!
Mộc Ngưu sau khi đánh mệt mỏi rồi cũng chịu thua mà ngồi trên sàn thở dốc, ôi thôi thà ở thế giới của cô đi có tên Phuc Lữ ác ma cũng chẳng sao, ít ra cũng có những người cô yêu thương và quen biết, bây giờ đi đến thế giới khác vậy không phải sẽ không bao giờ được gặp những người thân thương nữa sao?
_Vậy chúng ta xuyên không sao? – Mộc Bảo hỏi
_Ừ, nhưng ta không chắc cho các người xuyên cùng một chỗ đâu nha.
Hắn chợt nhớ ra cái gì đó, móc ra một túi đồ, để trước mặt các cô.
_Vậy sao chúng ta tìm được nhau? Cái gì đây?
Mộc Giải im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, thật ra thì xuyên hay không xuyên đối với cô chẳng quan trọng, mà nếu xuyên tới cổ đại không phải rất nhiều soái ca sao? Nghĩ thôi mà đã thấy thích rồi.
_À, đây là dấu ấn, các ngươi muốn dấu ấn nào ta sẽ đặt trên người các ngươi khi xuyên, đến khi xuyên các ngươi có thể lần theo dấu ấn mà tìm thấy nhau, còn đây là các bảo bối võ công, đến đó mà các ngươi không có gì phòng bị chắc ta lại phải đón các ngươi lần nữa quá!
Tử Dai đặt các món đồ trong chiếc túi ấy ra, túi ấy thần kì ghê, nhỏ xíu mà lấy quá trời đồ, nào là sáu cái dấu ấn, chưa nói tới sáu món bảo bối nữa nha.
Dấu ấn: chiếc bình bằng cẩm thạch lấp lánh – Mộc Bảo, chỉ có hai đường thẳng song song nhưng lại có vô số tia hào quang nhỏ – Mộc Song, đôi sừng của một con trâu đỏ – Mộc Ngưu, chiếc càng to với những giọt nước – Mộc Giải, một bông hoa tulip nhỏ – Mộc Nữ, con ngựa bé nhỏ nhắn – Mộc Mã.
Vũ khí: Bạch lụa – Mộc Bảo, Tử kiếm – Mộc Song, Hỏa long – Mộc Ngưu, Cầm hồn – Mộc Giải, Tiêu độc – Mộc Nữ, Điệp trâm – Mộc Mã.
Chú thích: Bạch lụa: băng dải màu trắng được dấu trong tay áo.
Tử kiếm: cây kiếm mỏng làm thành thắt lưng.
Hỏa long: đôi vòng tay giống Na Tra có thể thu nhỏ biến lớn.
Cầm hồn: đàn tranh, không biết nó ở đâu chỉ cần có lệnh nó lập tức bay tới.
Tiêu độc: cây sáo có độc, có thể thu nhỏ thành vòng cổ.
Điệp trâm: cây trâm cài hình bướm, cài trên tóc, hết nó tự có lại chẳng biết từ đâu lên.
Các cô được Tử Dai chuẩn bị cho, giải thích hết những thuộc tính, rồi tới số phận của từng người và một điều làm các cô rất vui. Khi xong nhiệm vụ hắn sẽ ọi người trở về hiện đại, ở đó cả đời chỉ bằng hai đến ba năm hiện đại, với lại nhờ hắn mà các cô chưa chết chỉ sống thực vật thôi.
Mộc Mã, bĩu môi cô không thích trâm đâu cô muốn cây kiếm của chị ba cơ, vòng lụa của chị cả cũng dịu dàng quá chả muốn, cô muốn đổi nhưng không được, cái tên khỉ ho cò gáy Tử Dai cứ nhằn nhằn suốt, cái gì mà không thích hợp với chả không thể dùng.
_Các ngươi cứ tới đó đi ta sẽ luôn theo giúp các ngươi, khi thật sự gặp chuyện khó giải quyết thôi.
_Chúng ta đi bằng cách nào?
Mộc Giải đang cố tìm cây đàn hồi nãy kêu thử nó đi cuối cùng nó mất tiêu thật luôn, nhưng có một chuyện khó hiểu, các cô đi sao đây? Không lẽ bị bóp cổ tới chết nữa hay là bị đập đầu rồi đưa đi? Mấy cách đó không thoải mái tý nào.
Thấy Giải hỏi các cô mới để ý, nãy giờ quên hỏi nữa, tất cả có mười hai con mắt cùng liếc xéo tên Tử Dai như muốn ăn thịt vậy. Hắn ta cười cười tỏ vẻ vô tội, tay chỉ xuống đất một cái lập tức có một chiếc hố đen hút các cô xuống dưới.
_Cái tên chết bầm Tử Daiiiiiiiiiii!!
Mộc Ngưu bị đột ngột quá nên đầu một lần nữa đập xuống sàn, đau đớn kêu thất thanh. Còn Tử Dai nhâm nhi chén trà thật điềm tỉnh rồi cười một cách mãn nguyện.