[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 49Phần 3 - Hạnh phúc có không anh ? - 47 - Tìm lại yêu thương


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 49: Phần 3 – Hạnh phúc có không anh ? – 47 – Tìm lại yêu thương

Phần 3: Hạnh phúc có không anh ?
Chap 47: Tìm lại yêu thương.
Phải, yêu thương được kết tinh từ sự quan tâm, chia sẻ được tạo thành từ lòng tin và sự chân thành
Nhưng yêu thương còn được tạo thành từ sự hy sinh, sự hy sinh cho yêu thương chưa từng là vô nghĩa
Đó là sức mạnh duy nhất có thể chống lại tất cả, sức mạnh từ trái tim yêu thương và lòng tin
Huyền Lam vẫn còn đang bên cạnh Hắc Ma trung thành tuyệt đối không chút xa rời.
Ánh mắt Hắc Ma long lên vì tức giận, mắt cũng hằn sâu những tia lửa hận, tay hắn siết chặt đập xuống thành ghế, giọng rít lên:
“Ta sẽ không để bọn chúng có được những ngày tháng bình yên hạnh phúc bên nhau, ta nhất định nhất định phải cho chúng nếm mùi đau khổ để chúng hiểu rằng ai chống đối ta đều phải trả một cái giá rất đắc. Thuận ta thì sống… nghịch ta thì sẽ có một cái kết không toàn vẹn”
Huyền Lam lên tiếng, giọng có chút run:
“Nhưng thưa Hắc Ma, ngài vừa bị tẩu hỏa nhập ma do quá vội vàng khi luyện công, chân nguyên tổn thương rất nặng, làm sao mà có thể giao đấu được với bọn họ đây ?”
Hắc Ma nhếch môi cười nhạt:
“Ta sẽ mau chóng khỏe lại thôi, cuộc giao chiến lần này, nhất định bọn chúng sẽ phải hối hận, hối hận vì đã dám chống lại ta. Những ai dám chống ta đều sẽ không có một kết quả tốt, cũng giống như bá tước Louis vậy, sẽ phải chết trong đau khổ đến tột cùng.
Ngôi nhà Zodi …
Dương Nhi đã khỏe hơn nên đã có thể xuống ăn cùng mọi người nhưng hình như bầu không khí hôm nay không được tốt cho lắm.
Bạch Dương cứ cúi đầu xuống liên tục thốc cơm vào miệng, mắt không ngước lên, cũng chẳng gắp một miếng thức ăn nào cả. Kim Ngưu lắc đầu vì sự trẻ con bướng bỉnh của Dương Nhi, đến cả mặt của Bảo Bình cũng muốn tránh không nhìn nữa thì cậu không thể không ra tay giúp hai người này rồi.
Kim Ngưu thúc vào tay Bảo Bình, ra hiệu cho chàng Bảo. Bảo Bình gật đầu hiểu ý.
Flashback …
“Cậu ngồi ở đây sao ?”

Bảo Bình xoay người nhìn khi nghe thấy có tiếng nói từ phía sau mình. Bảo Bình chẳng để tâm mấy đến Kim Ngưu đang ngồi xuống cạnh mình:
“Ngồi ở đây thì sao ? Cậu ra đây làm gì ?”
Kim Ngưu nhếch môi cười:
“Đừng bảo rằng cậu ra đây ngắm sao hồi tưởng lúc trước nhé, tớ biết cậu còn yêu thương Bạch Dương, sao không chịu nói thẳng với cô ấy, cứ cố chấp thế này sao ?”
Bảo Bình thở dài:
“Dù tớ có nói thì sao chứ ? Dương Nhi chịu nghe tớ nói sao ? Cô ấy thậm chí chẳng cho tớ một lý do rõ ràng mà đã đòi chia tay”
Kim Ngưu nằm thẳng người trên cỏ:
“Là Bạch Dương không nói rõ hay cậu chưa từng thật sự quan tâm và tìm hiểu xem cô ấy nghĩ gì”
Bảo Bình khó chịu:
“Ý cậu là sao chứ ? Cậu hiểu Dương Nhi lắm sao ?”
Mắt Kim Ngưu nhắm hờ:
“Tớ thì không thể hiểu Dương Nhi bằng cậu nhưng tớ lại biết rõ lý do thật ra tại sao cô ấy lại chia tay trong khi cậu thì chẳng biết gì cả”
Bảo Bình sốt sắng:
“Đó là gì ? Mau nói tớ biết. Nhưng tại sao cậu lại có vẻ biết nhiều chuyện còn rõ hơn cả tớ”
Kim Ngưu lên tiếng, giọng trầm:
“Là vì nữ thần chiến tranh bảo rằng mối quan hệ giữa cậu và Dương Nhi sẽ khiến cậu mất tất cả nên muốn bảo vệ cậu mà cô ấy sẵn sàng hy sinh tình yêu của mình, chấp nhận để trái tim tổn thương mà vẫn để cậu rời xa cô ấy. Thật tội nghiệp Dương Nhi, cô ấy có thể vì cậu mà từ bỏ tất cả, kể cả tình yêu của mình nhưng cậu lại cố chấp, cả một lời năn nỉ cô ấy cũng không có. Nếu tớ là Dương Nhi thì tớ đã bỏ cậu từ lâu rồi”
Bảo Bình thúc nhẹ vào bụng Kim Ngưu:
“Cậu nói gì vậy chứ ?”
Kim Ngưu ngồi dậy, chỉ thẳng vào trán Bảo Bình:
“Rốt cuộc cậu có từng dùng chỗ này để nghĩ hay không ?”
Bảo Bình im lặng, không nói gì. Ánh mắt như đang ngộ ra điều gì đó. Kim Ngưu nói tiếp:
“Nếu thật sự còn yêu Dương Nhi thì hãy đến nói chuyện với cô ấy đi. Cả hai người đều cố chấp như nhau chẳng ai chịu mở lời trước. Cứ chịu đau khổ như vậy chứ không chịu làm hòa để yêu thương được hàn gắn sao ?”
Bảo Bình gật đầu:
“Hiểu rồi, tớ thật sự hiểu tất cả rồi”
Kim Ngưu vỗ vai Bảo Bình rồi bước đi, trước cũng không quên dặn dò:
“Vậy thì cậu biết tiếp theo nên làm gì rồi, tớ đi trước đây”
“Không ngờ tất cả là như vậy, anh xin lỗi Dương Nhi à”
Bạch Dương đang ngồi một mình bên hồ Zodi, ánh mắt buồn nhìn ra phía xa xăm.
“Dương Nhi à”
Bảo Bình lên tiếng gọi khi thấy Dương Nhi cứ trầm ngâm suy nghĩ điều gì mà cũng không biết cậu đang đi tới. Bạch Dương giật mình xoay người nhìn lại:

“Là anh sao ?”
Bảo Bình bước tới gần rồi ngồi xuống cạnh Dương Nhi, anh nghiêng người ôm lấy cô ấy rồi hạ giọng:
“Anh xin lỗi, anh đã không nghĩ suy mọi chuyện”
Bạch Dương ngạc nhiên:
“Anh làm sao vậy ?”
Bảo Bình vẫn giữ nguyên như vậy:
“Anh biết cả rồi, đừng giấu anh nữa”
Dương Nhi rụt rè:
“Anh biết cả rồi sao ?”
Bảo Bình gật đầu:
“Đừng rồi xa anh nữa, anh xin em”
Bạch Dương cảm thấy rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc, cô nghẹn lời:
“Em xin lỗi nhưng cho dù có bắt em chọn một lần nữa, em cũng không muốn làm tổn hại đến anh, Bảo Bình à”
Bảo Bình vuốt lấy mái tóc của Dương Nhi:
“Dù có mất tất cả thì chỉ cần còn có em bên cạnh, anh đã cảm thấy rất vui rồi. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, đừng rời xa anh nữa, Dương Nhi à. Hứa với anh đi”
Bạch Dương gật đầu, cô siết lấy vòng tay ôm chặt Bảo Bình:
“Em xin lỗi, em hứa mà”
Sư Tử đã vô tình đánh mất viên đá mà cô vẫn không hề hay biết điều đó. Nhưng rất may mắn rằng viên đá đã rơi vào tay của Bạch Dương.
“Viên đá này chẳng phải lần trước Sư Nhi nhặt được nó ở nơi đóng quân của binh đoàn bóng đêm sao ? Nhưng sao nó lại ở đây nhỉ ?”
Viên đá đột nhiên phát sáng nhấp nháy trên tay Dương Nhi. Một bóng trắng thoát ra khỏi viên đá hiện thành một con người bằng xương bằng thịt đứng trước mắt Dương Nhi.
Bạch Dương không còn có thể tin vào mắt mình nữa, trước mắt cô thật sự là …
“Cậu, cậu thật sự đang đứng trước mặt tớ sao ?”

Người kia mỉm cười hiền nhìn Dương Nhi:
“Phải, tớ đang ở đây, rất gần cậu”
Bạch Dương ngạc nhiên bội phần:
“Nhưng tại sao … chẳng phải ?”
Người đó tỏ ra lo lắng một điều gì đó:
“Việc đó cứ để sau, tớ sẽ giải thích tất cả. Còn bây giờ thì tớ chỉ muốn đến để thông báo rằng Hắc Ma sẽ sớm quay trở lại, lần này tớ cảm nhận được sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều, hắn ta thật sự sẽ là một cơn ác mộng của các cậu”
Bạch Dương siết lấy bàn tay lạnh lẽo của người đó lo ngại:
“Nghe cậu nói thì hình như hắn ta đã được tăng thêm nhiều phần sức mạnh … nhưng cậu sẽ không chiến đấu cùng bọn tớ sao ?”
Người đó thở dài nhìn Dương Nhi bằng ánh mắt buồn:
“Tớ chẳng còn là người đó nữa, người đó đã chết rồi Dương Nhi, đã nằm sâu trong bia mộ, không còn có thể sống lại nữa. Tớ bây giờ … chỉ là một làn khói trắng vô hình vô hữu thì làm sao có thể chiến đấu cùng các cậu chứ ?”
Bạch Dương cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng:
“Vậy tớ phải làm sao đây ?”
Người đó mờ dần trong không gian, chỉ vẳng lại tiếng nói bên tai:
“Không có ai có thể chống lại Hắc Ma trong lần hắn ta quay trở lại … nhưng hãy dùng sức mạnh của tình yêu và lòng tin, đó là sức mạnh duy nhất có thể chống lại tất cả”
Bạch Dương siết chặt viên đá trong tay, ánh mắt hằn lên tia quyết tâm:
“Hiểu rồi, tớ đã thật sự hiểu rồi. Không chỉ tớ mà mọi người cũng sẽ chiến đấu với trái tim tràn đầy tình yêu thương và lòng tin. Nhất định tớ và mọi người sẽ làm được, nhất định sẽ được, cậu hãy dõi theo nhé”
“Tớ tin rằng các cậu sẽ làm được, hãy cố lên”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.