[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 4846 - Liệu đã đến hồi kết ?


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 4846 – Liệu đã đến hồi kết ?

Chap 46: Liệu đã đến hồi kết ?
Sư Tử đang đứng tần ngần trước mộ Cự Giải, trên tay cô cứ mân mê viên đá mà cô tìm thấy lúc đóng quân gần vùng đất Gray Land. Không hiểu vì sao nhưng cô lại có cảm giác rằng viên đá này có liên quan mật thiết đến Cự Giải.
“Em ở đây thật sao Sư Nhi ?”
Sư Tử xoay người, trước mắt cô không phải Thiên Yết, mà là Xử Nữ, anh trai cô.
Nói là hai anh em đã nhận lại nhau nhưng cô và anh trai vẫn chưa có cơ hội để ngồi nói chuyện với nhau. Sau khi cô nhận lại anh trai đã có quá nhiều chuyện diễn ra khiến cô chưa có cơ hội bình tâm ngồi trò chuyện với anh mình. Có lẽ đây là lúc thích hợp.
Sư Tử cười nhẹ:
“Anh ra tận đây tìm em sao ?”
Xử Nữ đưa cho Sư Tử chiếc áo ấm:
“Trời thì chuyển lạnh. Định nhắc em nhớ mặc ấm vào nhưng lại chẳng thấy em ở trong ngôi nhà Zodi, anh nghĩ nơi duy nhất em có thể tới trong lúc này chính là mộ của cậu ấy”
Sư Tử gật đầu, cô đưa tay lau nhẹ di ảnh của Giải Nhi:
“Lúc còn cậu ấy bên cạnh, có lẽ em đã chưa biết quý những khoảng thời gian đó. Giờ thì không còn nữa lại cảm thấy hối tiếc và khó chịu”
Xử Nữ thoáng buồn:
“Con người ta thường không biết trân trọng những gì đang có, đến lúc mất đi thì lại thấy hối tiếc. Con người nên tự biết trân trọng những gì trước mặt, đừng phải hối tiếc khi không còn có nữa”
Sư Tử thở dài:
“Hình như anh đang có tâm sự ?”
Xử Nữ lắc đầu:
“Anh chỉ đang nói lung tung thôi. Mà thôi, chúng ta quay về nhà thôi, không khéo em lại cảm lạnh nữa”
Sư Tử chần chừ, cô không biết có nên nói lời xin lỗi với Xử Nữ hay không. Xin lỗi vì trước đây cô thường chống đối anh. Xử Nữ đã nhắc cô nhớ bản thân nên trân trọng những gì bên cạnh, đừng để khi mất đi mới thấy hối tiếc.
“Em xin lỗi”
Xử Nữ xoay người, anh ngạc nhiên nhìn Sư Tử:
“Em sao vậy ? Sao lại xin lỗi anh ?”
Sư Tử vân vê chiếc áo mà Xử Nữ khoác cho mình:
“Trước đây đã có những lúc em không đúng với anh, dù sao thì em cũng muốn nói lời xin lỗi. Anh nói đúng, đừng để mất rồi mới hối tiếc. Kể từ bây giờ, em sẽ trân trọng hơn từ giờ phút được bên cạnh những người yêu thương”
Xử Nữ mỉm cười nhìn Sư Tử:
“Hôm nay nói chuyện triết lí quá, thôi theo anh vào nhà”
“Em không thấy lạnh sao ?”
Ma Kết xoay người khi nghe giọng nói của Thiên Bình. Anh đang khoác lên vai cô chiếc áo ấm của mình.
“Uhm, một chút thôi”

Thiên Bình cốc nhẹ trán Ma Kết:
“Cô bé ngốc à, thấy lạnh thì phải tự biết mặc ấm vào chứ”
Kết Nhi cười tươi, đầu rúc vào người Thiên Bình:
“Có anh rồi mà, em không sợ lạnh đâu”
Thiên Bình siết chặt vòng tay ôm lấy Kết Nhi:
“Thế thì ôm chặc vào, cứ xem anh là chiếc chăn ấm của em đi”
Ma Kết thích thú ghì chặc vào Thiên Bình:
“Ấm thật”
Khung cảnh hạnh phúc bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng tằn hắn của ai đó. Thiên Bình xoay người, liếc nhìn tên đó khó chịu:
“Tên kia, mi thích phá rối lắm hay sao ?”
Tên đó lắc đầu, miệng cười gian xảo:
“Phá bĩnh người khác thì không nhưng cậu thì có, không hiểu sao tớ lại rất thích phá rối cậu”
Vừa lúc đó một tên được xem là đồng bọn của tên kia cũng đi ra, tay choàng lên vai tên còn lại:
“Em không thấy lạnh sao ?”
Tên còn lại giả giọng Kết Nhi:
“Có anh rồi mà, em không sợ lạnh đâu”
Ma Kết mắc cỡ nên nhanh chóng lui bước ra ngoài. Thiên Bình tức tối quay sang mắng hai tên đang đứng đó cười rúc rích:
“Bảo Bình, Song Ngư, hai người có tin là sẽ biến mất khỏi đây trong hai giây không ?”
Song Ngư vờ nắm lấy Bảo Bình:
“Á á em sợ quá anh à”
Bảo Bình nén cười, choàng tay sang Song Ngư:
“Đừng sợ đừng sợ, em anh là chiếc chăn ấm của em, ốm chặc lấy anh này”
Cả hai cùng phá lên cười mặc cho Thiên Bình cứ đứng mắng miết. Đi vào bên trong, gần lò sưởi là Thiên Yết và Sư Tử, cả hai trông rất ấm cúng.
Thiên Yết tặc lưỡi, ánh mắt nhìn sang phía Thiên Bình đang tức bốc khói vì Bảo Bình và Song Ngư:
“Cái tên Song Ngư ấy, cuối cùng cũng biết đùa giỡn rồi”
Sư Tử đưa ánh nhìn về Song Ngư rồi xoay sang Thiên Yết:
“Cứ như thế thì em lại sợ”

Thiên Yết thở dài:
“Ý em là ngoài mặc cậu ấy cứ cười đùa như không có gì nhưng lại cố giấu tất cả trong lòng sao ?”
Sư Tử hớp một ngụm trà gừng nóng hổi:
“Hay là anh thử nói chuyện với cậu ấy xem”
Thiên Yết chau mày:
“Anh sẽ thử nhưng để tên này quên đi thì chắc phải rất lâu rồi”
Sư Tử lại như sắp khóc:
“Thật là tội cậu ấy và cả Giải Nhi nữa, lẽ ra đã được hạnh phúc rồi”
Thiên Yết kéo đầu Sư Tử dụi vào lòng mình, anh siết lấy vòng tay ôm lấy Sư Tử như để vỗ về.
Song Tử và Bạch Dương thì đang ở trong phòng. Dương Nhi thì nằm trên giường bệnh còn Song Tử thì đang đút từng muỗng cháo cho cô ấy.
Song Tử đùa cợt:
“Cậu đấy, cứ thích hành tớ thôi, sao không cho anh Bảo Bảo đút ăn kìa”
Má Dương Nhi chợt đỏ hồng:
“Cậu nói gì vậy chứ ?”
Song Tử ngưng đút cháo:
“Cậu ấy đã rất lo khi thấy cậu ngất đi, tớ thật không hiểu nguyên nhân cậu chia tay là gì ?”
Dương Nhi trầm ngâm, tay cứ vân vê lấy tấm chăn:
“Vài ngày trước khi Bảo Bình bước vào thế chiến, tớ đã gặp lại bà ấy”
Song Tử ngớ người:
“Bà ấy … ? Ý cậu là nữ thần chiến tranh, mẹ cậu sao ?”
Dương Nhi gật đầu:
“Uhm, bà ấy khuyên tớ nên chia tay với Bảo Bình vì tớ có thể khiến cậu ấy mất tất cả”
Song Tử cau mày khó chịu:
“Vì cái lý do ánh sáng và bóng tối là hai thế giới sao ?”
Dương Nhi chỉ cúi đầu mà không trả lời, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến Song Tử hiểu tất cả.
Song Nhi cau có:

“Bà ấy có phải là mẹ của cậu không ? Mười mấy trăm trước thì bỏ rơi cậu không chăm sóc, thậm chí là xem như chưa từng có đứa con như cậu. Mười mấy năm sau lại quay về và bắt cậu từ bỏ người cậu yêu thương sao ? Tớ thật không thể tin được mà”
Bạch Dương nhỏ nhẹ:
“Nhưng điều bà ấy nói cũng có phần đúng, tớ thật sự sẽ khiến anh ấy mất tất cả nếu King of Light biết mối quan hệ của tớ và anh ấy”
Song Tử tức tối không nói thành lời.
“Chỉ như vậy mà cậu buông tay không tiếp tục níu giữ tình yêu của mình sao ? Tớ nên nói cậu ngây thơ hay ngu ngốc đây ? Tớ nghĩ điều mà Bảo Bình cần nhất chính là được bên cậu chứ không phải là những danh vọng kia đâu. Vậy mà cậu vì những lời nói bỏ ngoài tai của mẹ cậu mà lại từ bỏ cậu ấy. Tớ thật sự là không còn từ nào để nói với cậu nữa”
Song Tử bỏ đi thẳng ra ngoài mà chẳng thèm nhìn lại Dương Nhi. Ra đến khỏi phòng, Song Tử mới nhìn vào phòng bằng ánh mắt hối lỗi:
“Xin lỗi, tớ chỉ muốn cậu tìm lại yêu thương của mình thôi”
Song Tử không hiểu vì sao cô lại đi đến phòng Kim Ngưu. Chần chừ không gõ cửa phòng một lúc lâu vì cô đang bận tự đấu tranh nội tâm xem có nên bước vào hay không thì đột nhiên tiếng Kim Ngưu lại vang lên sau lưng cô.
“Em tìm tôi sao ?”
Song Tử giật cả mình, cô quay lại nhìn anh:
“Anh không có trong phòng sao ?”
Kim Ngưu lập lại câu hỏi vừa rồi:
“Em tìm tôi sao ?”
Song Tử bối rối định xoay người đi:
“À thật ra cũng không có gì”
Kim Ngưu kéo tay Song Tử, giọng anh vẫn dịu dàng:
“Vào phòng tôi đi”
Song Tử khá do dự nhưng cũng bước vào sau Kim Ngưu. Kim Ngưu ngồi trên ghế còn Song Tử thì ngồi đối diện anh. Song Tử lên tiếng:
“À tôi muốn đến vì chuyện của Dương Nhi”
Kim Ngưu nhíu mày nhìn Song Tử:
“Chuyện của Dương Nhi thì liên quan đến tôi sao ?”
Song Tử lắc đầu:
“Ý tôi không phải vậy nhưng tôi muốn nhờ anh khuyên Bảo Bình”
Kim Ngưu ngẩn người:
“Tại sao ?”
Song Tử thở dài:
“Dương Nhi chia tay Bảo Bình không phải vì lý do mà cậu ấy đã nói”
Kim Ngưu cắt lời Song Tử:
“Vậy còn nguyên do khác sao ?”
Song Tử gật đầu, cô cố nhìn sang hướng khác, lãng tránh ánh mắt của Song Tử:
“Do nữ thần chiến tranh, bà ấy đã đến tìm Dương Nhi, bà ấy bảo rằng mối quan hệ giữa cậu ấy và Bảo Bình sẽ khiến cho Bảo Bình mất hết tất cả”
Kim Ngưu nhếch môi:

“Một câu chuyện hoang đường đến vậy cũng có thể khiến Bạch Dương tin sao ?”
Song Tử thở hắt, giọng cô trầm xuống:
“Có lẽ anh vẫn chưa biết, từ nhỏ cậu ấy đã bị bỏ rơi bởi chính người mẹ ruột. Cậu ấy đã rất giận thậm chí hận bà ấy trong suốt ngần ấy thời gian … nhưng có lẽ tình mẫu tử thì không gì chia cắt được, chỉ một vài lời nói cũng có thể khiến Dương Nhi tin tưởng”
Kim Ngưu tỏ ra đã hiểu rõ mọi chuyện:
“Vậy ý em muốn tôi giúp thế nào ?”
Song Tử đan bàn tay vào nhau:
“Ý tôi là anh có thể nói vài lời với cậu ấy mong cậu ấy đừng giận Dương Nhi được không ?”
Kim Ngưu nhún vai:
“Tôi sẽ nói nhưng cậu ấy có chịu nghe hay không thì tôi không biết”
Song Tử lo ngại:
“Ý anh là sao ?”
Kim Ngưu cười hiền:
“Không gì đâu. Tôi tin là Bảo Bình cũng chẳng chịu chấp nhận lời chia tay ấy đâu”
Song Tử mỉm cười rồi gật đầu chào Kim Ngưu mà bước vội. Kim Ngưu đứng dậy, anh hắn giọng:
“Em không còn gì để nói với tôi sao ?”
Song Tử im lặng, cô không dám xoay người nhìn thẳng Kim Ngưu, cô sợ, sợ ánh mắt của anh vô cùng. Nó cứ như soi rọi cả trái tim cô vậy. Kim Ngưu lên tiếng:
“Hãy cho tôi biết đi, thật ra trong trái tim em, tôi là gì ?”
Song Tử vẫn im lặng. Cô thật sự rất yêu anh, yêu rất nhiều nhưng anh lại xem tất cả là một trò chơi. Tình yêu của anh và cô giống như một ván cờ. Còn điều gì có thể khiến cô tổn thương hơn nữa chứ.
“Là người tôi từng rất yêu”
Song Tử bước vôi. Nước mắt cô lại rơi rồi. Tại sao vậy chứ ? Cô có thể rất mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh nhưng sao ngay khi đứng trước anh, cô chẳng thể che giấu trái tim yếu mềm của mình, cô chẳng thể che giấu tình cảm này và chẳng thể che giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối kia.
Kim Ngưu kéo tay Song Tử, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, mặc cho những giọt nước mắt kia vẫn lăn dài trên má. Mất khá lâu, khi Song Tử gần như cảm thấy khó thở thì cô mới đẩy Kim ngưu ra khỏi mình. Ánh mắt cô nhìn anh không khỏi kinh ngạc. Thật ra anh rốt cuộc đang làm gì vậy ?
Kim Ngưu ôm chầm lấy Song Tử:
“Anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em, vì đã làm tổn thương em, vì không nghe em, không ở bên em. Anh xin lỗi vì tất cả. Đừng rời xa anh nữa, Song Nhi à”
Song Tử siết vòng tay ôm lấy Kim Ngưu, đầu cô gục lên vai anh, những giọt nước mắt kia vẫn chưa ngừng rơi:
“Em xin lỗi”
Kim Ngưu đẩy Song Tử ra, tay anh lau nhẹ những giọt nước mắt còn đọng trên má cô:
“Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi”
Song Tử lại định xin lỗi thì Kim Ngưu đã lấy ngón tay mình đặt trên môi Song Tử:
“Đừng nói gì cả. Tất cả là lỗi của anh mà”
Anh xin lỗi, đây là lần duy nhất mà anh khiến em khóc vì sự tổn thương
Sẽ chẳng còn lần nào nữa. Anh hứa đấy, Song Nhi à !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.