[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 5048 - Phải làm sao để tìm thấy em ?


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 5048 – Phải làm sao để tìm thấy em ?

Chap 48: Phải làm sao để tìm thấy em ?
Thấy Dương Nhi cứ ngồi ngẩn ngơ một mình bên bờ sông Zodi, tay lại cứ cầm chặc viên đá mà Sư Tử đã nhặt ở vùng đất Gray Land, Nhân Mã bước tới ngồi cạnh Dương Nhi:
“Cậu làm gì ở đây suốt cả buổi vậy Dương Nhi ? Bảo Bình của cậu lo sốt vó đi tìm cậu khắp nơi kia kìa”
Dương Nhi quay sang Mã Nhi cười hiền:
“À không, tớ chỉ muốn ngồi đây yên tĩnh suy nghĩ vài chuyện thôi, có gì sao ?”
Nhân Mã bắt đầu tỏ ra lo lắng khi thái độ của Dương Nhi có vẻ không bình thường:
“Cậu làm sao vậy ? Cậu hình như không nghe tớ nói gì cả ? Đã xảy ra chuyện gì sao ?”
Bạch Dương lắc đầu, lảng tránh ánh mắt sang hướng khác:
“Không có gì, chắc là do tớ không để ý thôi mà”
Nhân Mã kéo Dương Nhi xoay về phía mình, gằn giọng:
“Nói tớ nghe xem”
Bạch Dương cười giã lã:
“Có chuyện gì đâu chứ, cậu cứ giỏi tưởng tượng thôi Mã Nhi à”
Nhân Mã vẫn giữ thái độ nghiêm trọng:
“Tớ không tin đâu, tớ nghĩ tớ không đoán sai, đã xảy ra chuyện gì đó, đúng chứ ? Có lẽ cũng liên quan đến hòn đá này phải không ?”
Bạch Dương đứng dậy, gắt giọng:
“Tớ đã nói là không có chuyện gì mà, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một vài chuyện, mọi người làm ơn đừng có đến làm phiền tớ được không ?”
Nhân Mã cũng không thua, cô cãi lại:
“Nhưng tớ nghĩ chuyện này chắc cũng không nhỏ nên mới có thể khiến cậu lo lắng như thế, vậy thì tại sao cậu còn cứ cố chấp muốn tự mình giải quyết mà không để mọi người cùng giải quyết chứ ? Cậu nghĩ rằng một mình cậu thì có thể sao ?”
Bạch Dương nổi nóng:
“Đúng, từ trước đến giờ tớ không giỏi bằng các cậu, không thông minh, không thấu đáo, lại nóng nảy cứ thích hành động theo cảm tính mà không chịu suy xét, vậy có được chưa ? Cậu đừng có suốt ngày cứ theo sau tớ hỏi có chuyện gì xảy ra không, cứ như cậu biết tất cả vậy. Làm ơn đi. Để tớ yên, không phải lúc nào điều cậu nghĩ cũng là đúng. Đừng gán ghép suy nghĩ của mình cho người khác”

Bạch Dương quay bước vội đi chẳng để ý đến Nhân Mã đang đứng lặng người ở đó. Bạch Dương thở dài không dám quay đầu lại nhìn, cô sợ mình sẽ mềm lòng mà kể cho Nhân Mã nghe, cô không muốn lại có thêm ai xảy ra chuyện nữa. Cho dù cô có không thể giải quyết được thì cô cũng không muốn để họ dính vào chuyện này.
“Xin lỗi Mã Nhi nhưng tớ không muốn cậu và mọi người dính vào chuyện này”
Còn Nhân Mã, cô đang đứng ngẩn người nhìn theo Dương Nhi, cô không ngờ rằng sự quan tâm của cô lại bị xem như một sự phiền phức cho người khác, chỉ là cô không muốn có quá nhiều chuyện rắc rối bám lấy Dương Nhi, cô không hề nghĩ rằng điều đó lại khiến Dương Nhi cảm thấy khó chịu và cau có đến vậy.
“Xin lỗi, tớ không biết rằng sự quan tâm của tớ lại khiến cậu cảm thấy khó chịu Dương Nhi à”
Nhân Mã từ lúc gặp Dương Nhi ở bờ sông trở về, thái độ thay đổi hẳn. Gương mặt lúc nào cũng cứ phảng phất nỗi buồn khó tả. Xử Nữ lo lắng hỏi han:
“Em không sao chứ ? Không vui vì chuyện gì sao ?”
Nhân Mã lắc đầu. Được vài giây, cô nghiêng đầu nhìn sang Xử Nữ:
“Có phải sự quan tâm của em khiến người khác khó chịu không ?”
Xử Nữ ân cần:
“Em làm sao vậy ? Có ai từ chối sự quan tâm của em sao ?”
Nhân Mã lắc đầu:
“Không nhưng hình như sự quan tâm của em khiến người khác cảm thấy khó chịu và người đó muốn ở một mình”
Xử Nữ cười hiền:
“Em đừng lo, có lẽ là họ chưa thật sự hiểu được ý tốt của em hoặc thật sự là họ đang muốn ở một mình, anh nghĩ họ cũng không cảm thấy khó chịu đối với sự quan tâm của em đâu”
Một ly nước đặt trước mặt Nhân Mã:
“Gì mà mặt cậu cứ bí xị vậy Mã Nhi ?”
Xử Nữ quay sang người vừa lấy cho Mã Nhi ly nước:
“Kết Nhi nói chuyện với Mã Nhi một lát đi, không hiểu ai dám làm cô ấy giận nữa”
Thấy Xử Nữ đi khỏi, Ma Kết mới quay sang Mã Nhi:
“Là chuyện liên quan đến Bạch Dương sao ?”

Nhân Mã trố mắt ngạc nhiên:
“Làm sao mà cậu biết được ?”
Ma Kết nhún vai:
“Không có gì là tớ không biết được, lúc nãy nhìn thấy Dương Nhi cau có bỏ lên phòng không nói không rằng, giờ thì gương mặt cậu lại bí xị thế này chỉ có một nguyên nhân một là giữa hai cậu xảy ra chuyện gì đó thôi”
Mã Nhi gật đầu:
“Tớ thấy cậu ấy cứ suy tư ngẫm nghĩ điều gì đó, hình như là có liên quan đến viên đá mà lần trước Sư Nhi tìm thấy ở vùng đất Gray Land, tớ sợ lại có chuyện gì xảy ra nên mới hỏi han, cậu ấy bảo rằng không có và còn tỏ thái độ rất khó chịu bảo tớ đừng làm phiền đến cậu ấy, đừng suốt ngày hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì”
Ma Kết cau mày suy nghĩ:
“Liên quan đến hòn đá kì lạ kia sao ? Thôi được rồi, tối nay cậu gọi cả Song Tử vào phòng của Sư Tử đợi tớ, tớ sẽ tìm hiểu xem Bạch Dương thật sự là đang cố che giấu điều gì rồi sang phòng các cậu ngay”
Thiên Yết và Song Ngư đang ngồi ở một bờ đá hướng ra sông Zodi. Thiên Yết thì cứ đưa ánh mắt xám tro lạnh lùng hướng về dòng sông còn Song Ngư thì cứ nhìn về đó với một nỗi buồn sâu thẳm.
“Cậu vẫn chưa quên được em gái tớ sao ?”
Song Ngư cười buồn:
“Quên sao ? Cậu nghĩ làm sao có thể chứ ?”
Thiên Yết chống hai tay ra sau:
“Chuyện đã xảy ra một thời gian, con bé thậm chí còn chưa biết được tình cảm của cậu và cũng chưa cho cậu câu trả lời cho đến trước lúc ra đi, cậu đừng đặt nặng lòng về tình cảm đó nữa, hãy quên em gái tớ đi và xem đó như một kí ức buồn mà chôn vùi vào quá khứ, hãy bước tiếp đến tương lai, biết đâu sẽ có một cô gái khác thay thế vị trí đó và giúp vết thương của cậu nguôi ngoai hơn”
Song Ngư thở dài:
“Tớ biết rõ điều đó, tớ cũng cố ép bản thân phải quên… nhưng tớ không thể, vết thương này, cả thời gian cũng không thể khiến nó lành lại”
Thiên Yết đập tay vào trán mình:
“Sao tớ lại có một thằng bạn si tình như cậu chứ ? Chẳng lẽ cậu cứ thế này dù con bé chẳng còn bên cạnh chúng ta nữa sao. Đừng cố chấp nữa Song Ngư, tất cả đã qua rồi, em gái tớ đã chết rồi, cậu hiểu không ?”
Song Ngư hét lên:

“Đừng ép tớ nữa, tớ không thể, tớ không thể quên cô ấy cậu hiểu chứ ?”
Ở một phía xa, một bóng hình mờ ảo tưởng chừng như thật đang hướng về Thiên Yết và Song Ngư, ánh mắt buồn sóng sánh nước:
“Em xin lỗi, đừng nhớ về em nữa”
Song Ngư dịu giọng lại:
“Tớ xin lỗi, hay cậu cứ về trước đi, tớ muốn ngồi đây một lát”
Thiên Yết phủi tay đứng dậy, ánh mắt cậu nhìn Song Ngư đầy thương cảm:
“Cậu ở đó một lát thôi, tớ về trước”
Em ước mình trở thành một cơn gió, để có thể một lần ôm lấy anh
Em ước mình trở thành một đám mây, để có thể che bóng mát cho anh
Em ước mình có thể ở bên cạnh anh nhưng điều đó là không thể
Dù sao thì, điều ước thì vẫn mãi là một điều ước, nó sẽ không có thật và cũng không trở thành sự thật
Song Ngư nhìn ra phía sông, khóe môi mấp máy:
“Anh nhớ em, nhớ rất nhiều”
Đôi mắt cô gái kia có lẽ cũng đã nhỏ lệ, giọt nước mắt rơi xuống tựa viên pha lê thanh khiết, trong suốt. Một giọt nước mắt không vương bụi trần, không vương chút thù hận, đau thương mà chỉ mang một tình yêu chân thành, tha thiết. Một ước vọng mong được ở bên cạnh người mình yêu, để chăm sóc và bảo vệ, rất nhỏ nhoi nhưng mãi không thành hiện thực.
“Em cũng rất nhớ anh, rất muốn ôm chặt lấy anh và hét lên rằng em nhớ anh, em thật sự yêu anh, yêu rất nhiều nhưng làm sao được khi em chỉ là một linh hồn thôi anh à. Em xin lỗi”
Một đại thiên thần uy phong như Song Ngư, đâu ai nghĩ rằng anh có thể khóc dù trong hoàn cảnh nào nhưng hôm nay, tại đây. Anh đã khóc. Khóc vì người con gái mình yêu mãi mãi chẳng thể quay về, chẳng thể được bên anh, được anh chăm sóc và được nghe anh nói rằng anh yêu người đó.
Song Ngư đứng dậy, anh tiến gần hơn về phía sông mà hét lên:
“Anh thật sự rất nhớ em. Phải làm sao anh mới có thể tìm thấy em ? Phải làm sao anh mới có thể được nhìn thấy em ? Nói cho anh biết đi, anh phải làm sao ? Phải làm sao đây, Giải Nhi à”
Song Ngư ngã khuỵu xuống đất, tay anh không ngừng đấm xuống đá đến nỗi cả bàn tay đều tươm máu đỏ. Giọt nước mắt rơi xuống hòa cùng dòng máu. Một tình cảnh đến mức động lòng trời xanh.
Bóng dáng cô gái kia mỗi lúc một gần hơn, mỗi lúc một rõ hơn. Cô đang đứng đó. Chỉ cách Song Ngư vài bước nhưng khoảng cách đó có lẽ cũng đã rất xa. Song Ngư đã không thể nhìn thấy cô dù họ đã rất gần.
Khoảng cách là gần ngay trước mắt, mắt có thể nhìn rõ, tay có thể chạm vào, chân có thể bước tới nhưng sao… vẫn còn là quá xa
Bóng dáng kia rất muốn hét lên để Song Ngư có thể nghe rằng cô đang ở đó, đang đứng đó, không cách xa anh, nhưng sao lại không thể. Có gì đó nghẹn ở cổ không thể nói thành lời.
Bóng dáng ấy chỉ đứng bên cạnh mà nhìn Song Ngư, tuyệt nhiên không chạm vào anh và cũng không gọi anh. Chỉ đứng yên ở đó, lẳng lặng nhìn anh trong hai hàng nước mắt ướt đẫm.
Kì tích liệu có xuất hiện để tình yêu của họ được trọn vẹn ? Câu trả lời thật sự là quá khó vì kì tích không phải là điều dễ dàng xảy đến.

Song Ngư áp đầu xuống tảng đá, tay cũng áp lên tảng đá, mắt nhắm nghiềm, hơi thở chậm rãi. Có lẽ anh cũng đã đuối sức.
Bóng dáng ấy rất muốn bước đến cạnh anh, lau những giọt mồ hôi trên trán anh, lau vết máu trên tay anh và băng bó nó lại thật cẩn thận. Đơn giản vậy thôi mà sao khó quá.
Đứng tần ngần một lúc lâu, bóng dáng kia rụt rè đặt bàn tay vô hình vô hữu của mình lên bàn tay anh, muốn chạm vào anh dù chỉ là một chút thôi.
Bỗng nhiên, một luồng khí sáng hòa nhập vào bóng dáng ấy tạo thành một con người đang đứng ở đó, bằng xương, bằng thịt, hiện hữu chứ không còn là một linh hồn vô hình.
Một lời nói thoảng đâu đó:
“Tình yêu của cô và anh ta thật sự đã động lòng trời, nhưng số mệnh của Cự Giải, quả thực đã tận, không thể tái sinh, đây là một cơ thể mới, linh hồn của cô có thể nương tựa vào cơ thể này mà sống xem như là cơ thể của mình.
Nhưng chớ có vội vui mừng, cơ thể mới được ban tặng là vì sức mạnh của tình yêu chân thành, nếu tình yêu đó không còn thì cơ thể của cô cũng không còn, linh hồn cũng sẽ biến mất và tan biến.
Bảy ngày, cô chỉ có bảy ngày để chứng minh tình yêu của mình. Cô có thể làm mọi cách để có thể chứng minh tình yêu đó nhưng không được nói với anh ta cô là ai nếu không thì cô cũng sẽ vĩnh viễn biến mất. Cô nhớ rõ chứ ?”
Cô gái ấy mỉm cười vui mừng với cơ thể mới, cô nhẹ nhàng lấy khăn tay băng sơ lại vết thương trên tay Song Ngư. Song Ngư choàng sực tỉnh, khẽ chớp mắt để mọi thứ có thể nhìn rõ hơn, anh hơi ngạc nhiên khi trước mặt mình có một cô gái lạ. Một cô gái có chút lạ lẫm nhưng lại rất thân quen.
Song Ngư chống tay còn lại để có thể mà đứng lên:
“Cô là ai ?”
Cô gái sững người, miệng đã phát thành lời nhưng đã vội ngưng lại:
“Em là C..”
“Cô có thể làm mọi cách để có thể giúp tình yêu đó tiếp tục nhưng không được nói với anh ta cô là ai nếu không cô cũng sẽ vĩnh viễn biến mất”
“Em là Thiên Giải”
Song Ngư khẽ chớp mắt rồi nhìn kĩ hơn cô gái trước mặt, cô gái ấy có gương mặt hao hao với Cự Giải nhưng so với Cự Giải mạnh mẽ và lạnh lùng của anh thì cô gái này ôn nhu hơn rất nhiều. Có lẽ vì nhớ cô nên anh mới có cảm giác rằng cô gái này rất giống cô.
Song Ngư nhìn xuống vết thương ở tay mình được băng khá cẩn thận dù chỉ băng bằng một chiếc khăn tay, anh vẫn có cảm giác giống với cách mà Cự Giải đã từng băng cho anh lúc trước.
“Sao cô lại ở đây ?”
Cô gái nhìn Song Ngư với ánh mắt chua xót. Hình như anh ấy không nhận ra cô, thái độ cũng khá lạnh lùng, giống như ngày đầu họ gặp nhau vậy.
“Em… em đến để tìm anh Thiên Yết, không ngờ lại gặp anh nằm ở đây, tay lại bị thương nên em băng nó lại giúp anh”
Song Ngư gật đầu:
“À… uhm để tôi dẫn cô đến gặp Thiên Yết”
Song Ngư hoàn toàn không nhận ra Cự Giải dù đã ngay trước mặt. Liệu chỉ trong vòng bảy ngày, Cự Giải có thể chứng minh tình yêu của mình hay lại sẽ phải bị tan biến mãi mãi ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.