Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 4745 – Thế chiến kết thúc nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc
Chap 45: Thế chiến kết thúc nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.
Hắc Ma tức giận rời khỏi vùng đất Gray Land nhưng vẫn chưa thể tha thứ, vẫn chưa thể để tất cả lại kết thúc như vậy. Hắn ta nhất định sẽ quay trở lại với một âm mưu lớn.
Tại ngọn đồi Zodi …
Một ngôi mộ vừa được lập. Hình ảnh cô gái trẻ mỉm cười càng thắt lòng những người đang có mặt. Mỗi người đặt lên ngôi mộ ấy một cành hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thanh khiết của cô gái trẻ ấy rồi lại lặng lẽ đứng nhìn ngôi mộ.
Ma Kết cố nén nước mắt mở lời như đang nói với chính cô gái đang nằm dưới ngôi mộ kia:
“Giải Nhi à, cậu có đang nhìn thấy không ? Tất cả đã kết thúc rồi, thế chiến kết thúc rồi, không còn ai phải đắm mình trong biển máu nữa. Nếu được nhìn thấy, chắc hẳn cậu sẽ rất vui phải không ?”
Phải, tớ đang rất vui, thật sự rất vui. Vui vì thế chiến đã kết thúc, vui vì con người không phải chìm trong biển máu và vui vì các cậu đã tìm lại yêu thương của mình
Bạch Dương ngồi phịch xuống đất, tay lau nhẹ tấm ảnh trên ngôi mộ:
“Giải Nhi à, tớ ước mình có thể nghe được giọng nói của cậu một lần nữa, có thể nhìn thấy cậu một lần nữa”
Nhân Mã dìu lấy Dương Nhi, mắt vẫn nhìn về tấm ảnh:
“Đừng vậy mà Dương Nhi. Chẳng phải Giải Nhi từng nói cậu ấy rất ghét nhìn thấy chúng ta khóc sao ?”
Phải đó, tớ rất ghét thấy mọi người khóc, lại còn khóc vì tớ … đừng khóc nữa Dương Nhi. Hãy mạnh mẽ lên. Tớ không còn được bên cạnh các cậu nhưng tớ sẽ dõi theo các cậu mọi nơi
Trời lất phất mưa. Cả ông trời cũng đang xót thương hay sao ? Nhưng những giọt nước mắt chẳng thể khiến người con gái ấy sống lại. Sự sống đã chấm dứt.
Bảo Bình lên tiếng:
“Mưa rồi, chúng ta nên quay về, đừng để thêm bất cứ ai bị bệnh”
Song Tử thẫn thờ:
“Nhưng tớ muốn ở lại đây”
Nhân Mã:
“Tớ cũng vậy”
Xử Nữ gằn giọng:
“Chúng ta phải về thôi, lúc khác các cậu vẫn có thể ra thăm Giải Nhi”
Bạch Dương vẫn ngoan cố, vẫn ngồi im tại ngôi mộ, tựa đầu lên ngôi mộ, để mặc cho nước mưa cứ rơi lên người.
Nhân Mã lo lắng:
“Dương Nhi à, vết thương ở tay cậu vẫn còn đang rỉ máu, đừng để nước mưa thấm vào, đừng tự hành hạ mình nữa”
Song Tử và Nhân Mã đỡ Bạch Dương ngồi dậy, ánh mắt Dương Nhi đờ đẫn, dường như không có sức lực:
“Tớ … nhớ cậu ấy”
Dương Nhi ngất lịm đi trong vòng tay của Nhân Mã và Song Tử. Bảo Bình vội bế cô ấy quay về ngôi nhà Zodi. Mọi người cũng nhanh chóng đi theo.
Kim Ngưu xoay sang nhìn Song Ngư vẫn còn đứng đó:
“Cậu còn đứng đây sao ?”
Song Ngư trả lời, mắt vẫn nhìn vào ngôi mộ:
“Tớ muốn ở đây, một lát nữa thôi”
Kim Ngưu chần chừ:
“Nhưng…”
Song Ngư thổi một luồng khí trắng, luồng khí ấy như che chắn cho anh khỏi cơn mưa kia.
Kim Ngưu gật đầu:
“Uhm, vậy thì một lát thôi Song Ngư”
Đợi mọi người đi khỏi, Song Ngư mới ngồi xuống cạnh ngôi mộ, tay lau nhẹ đi những vết nước bẩn bị mưa bắn lên tấm ảnh, giọng anh trầm ấm:
“Ngày em đi em đã không cho tôi nói những gì tôi giấu trong trái tim mình. Đến giờ gặp lại thì … dù em có nghe được hay không thì tôi vẫn muốn được nói. Tôi yêu em, Giải Nhi. Yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên.
Từ lần đó, tôi không hiểu sao tôi không thể kéo hình ảnh của em ra khỏi đầu mình. Tôi cứ muốn được nhìn thấy em. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy yêu em nhiều hơn và không muốn rời xa em. Tôi đã muốn dùng tình cảm của mình để níu giữ em lại không để em đi … nhưng sau cùng em cũng vẫn bỏ rơi tôi.
Em có biết tôi đau khổ, khó chịu đến thế nào không ? Chẳng được nghe giọng nói của em, chẳng được nhìn thấy em, chẳng được ở bên em. Tôi thật sự … thật sự rất nhớ em”
Song Ngư nằm tựa đầu lên ngôi mộ, mắt anh nhắm nghiềm. Trên gương mặt anh lúc này phải chăng là nước mắt anh đang rơi ?
Em đã hiểu, đã nhìn thấy và đã biết tất cả. Chỉ là em đang cố trốn tránh tình cảm đó, em không muốn anh phải vướng bận vì em. Em cũng yêu anh, rất yêu nhưng chỉ là em không thể nói ra được. Đến giờ thì, em không còn có thể nhận được tình cảm của anh nữa. Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều và … yêu anh rất nhiều Song Ngư à
Song Ngư đột nhiên mở mắt, anh ngồi dậy, cố nhìn kĩ xung quanh, chắn chắc anh vừa nghe thấy giọng Cự Giải. Nhưng rồi anh lại tự khiến mình thất vọng. Xung quanh ngoài anh thì chẳng còn ai cả, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích.
“Đó là ảo giác sao. Anh nhớ em đến điên rồi … Giải Nhi à”
Em xin lỗi
Bảo Bình đã bế Dương Nhi vào giường bệnh để Nhân Mã và Song Tử săn sóc cho cô. Nhìn cô thế này mà anh chẳng thể làm gì được. Lòng anh đau như ai cắt.
“Em sẽ không sao đâu, phải không ?”
Song Tử và Nhân Mã đã nhanh chóng thay băng ở cánh tay cho Dương Nhi, nhưng cô ấy hiện giờ lại đang sốt cao. Vừa thấy Nhân Mã bước ra, Bảo Bình đã chặn ngay lại:
“Cô ấy … cô ấy không sao chứ ?”
Nhân Mã đẩy Bảo Bình ra phía ngoài:
“Dương Nhi ổn rồi, tớ đã thay băng cho cậu ấy còn Song Nhi thì đã tiêm thuốc hạ sốt, cậu ấy ngủ một chút sẽ không sao đâu”
Bảo Bình ngước đầu nhìn vào trong:
“Tớ muốn vào đó”
Song Tử lên tiếng:
“Cậu vào đi nhưng đừng làm ổn, cậu ấy chỉ vừa ngủ thôi”
Bảo Bình gật đầu, anh đi nhẹ nhàng vào trong cố không gây tiếng động dù là nhỏ nhất.
Bảo Bình ngồi bên giường Dương Nhi, cứ ngắm nhìn cô khi ngủ. Anh rất khó chịu, tại sao cô lại chia tay với anh chứ ?
Dù đã cố gạt hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí nhưng anh không thể, anh nhớ cô da diết. Cô giống như cánh hoa bồ công anh mỏng manh, còn anh sẽ là tất cả để bảo vệ cô, sẽ là cơn gió trong lành đưa cô đi khắp nơi, sẽ là mặt đất để đón lấy cô và sẽ là ánh nắng dịu dàng sưởi ấm cho cô.
“Dương Nhi à, anh không hiểu vì sao em chia tay, nhưng anh sẽ không chấp nhận đâu”
Anh lấy bàn tay Dương Nhi đan vào bàn tay mình, anh sợ cô ấy lạnh, anh muốn được sưởi ấm cho cô ấy… cả đời.
Nhân Mã và Song Tử đang đứng ở hành lang, ngoài phòng Dương Nhi.
Nhân Mã nghiêng đầu hỏi Song Tử:
“Sao cậu lại muốn để Bảo Bình vào trong ? Chẳng phải…”
Song Tử cười ẩn ý:
“Tớ hiểu Dương Nhi, dù cậu ấy có nói thế nào thì… trong thâm tâm cậu ấy còn yêu Bảo Bình, rất nhiều”
Nhân Mã gật đầu:
“Cậu hiểu Dương Nhi đến vậy thì sao không tự hiểu cho trái tim mình ?”
Song Tử xoay đầu nhìn Nhân Mã:
“Ý cậu là gì đây ?”
Nhân Mã nhìn ra trời. Những cánh hoa bồ công anh đang bay. Cô đưa tay đón lấy nó rồi xoay sang Song Tử, cô thả cánh hoa vào lòng bàn tay Song Nhi, gập những ngón tay lại và bảo:
“Cậu cũng còn yêu Kim Ngưu rất nhiều sao còn cố tỏ ra lạnh lùng với cậu ấy ? Tình yêu dù có lúc rất mãnh liệt nhưng nếu cậu không biết nắm bắt nó, nó cũng sẽ giống cánh hoa bồ công anh này, đã bay đi mất, cậu sẽ không còn có thể tìm lại nữa”
Nhân Mã mở những ngón tay của Song Tử, cánh hoa lại bay giữa bầu trời, xa tít.
Song Tử im lặng, mắt vẫn dõi theo cánh hoa kia. Còn Nhân Mã, cô mỉm cười bước đi vì cô hiểu rằng Song Nhi đã biết bản thân phải nên làm gì.
“Cậu biết nói người khác vậy tại sao bản thân cậu không chịu nghe Xử Nữ giải thích vậy Mã Nhi ?”
Nhân Mã đi lang thang khắp nơi, cô cũng không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ là đi vậy thôi.
Bất chợt cô dừng lại. Hai ánh mắt tìm lại nhau.
Nhân Mã định quay đầu bước đi nhưng Xử Nữ đã nhanh chóng níu lấy tay cô:
“Đừng tránh mặt anh nữa, nghe anh giải thích đi”
Nhân Mã khoác tay Xử Nữ:
“Giải thích điều gì nữa chứ ? Chẳng phải tất cả đã quá rõ ràng sao ? Anh vẫn chưa quên được Y Tâm”
Xử Nữ thở dài:
“Tất cả không như em đã nghĩ đâu, cả bản thân anh cũng lầm. Cô ấy không còn là một thiên thần của ánh sáng mà đã trở thành một thuộc hạ của Hắc Ma, chính hắn ta yêu cầu cô ấy làm vậy để chia rẽ chúng ta”
Nhân Mã ngỡ ngàng, bấy lâu tất cả chỉ là hiểu lầm, bản thân cô đã sai.
Xử Nữ xoay người Nhân Mã đối diện mình, anh ôm chầm lấy cô, đầu gục lên vai cô:
“Đừng giận anh nữa, trái tim anh đau lắm rồi. Anh đã rất nhớ em, Mã Nhi”
Nhân Mã thấy trái tim mình như ấm lại, cô rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc.
“Thế chiến đã kết thúc nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc đâu, Hắc Ma vẫn sẽ còn quay lại”