[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Chương 55: Hơi ấm của Min YoonGi


Đọc truyện [YoonMin] Đại Ca … Tôi Yêu Anh! – Chương 55: Hơi ấm của Min YoonGi

(T-g: Thay vì gọi Jimin bằng cô thì mình sẽ gọi bằng cậu cho tềnh thú hơn:v)

Sáng hôm sau, vệt nắng của thành phố Seoul tia đến hai con người kia đang thong thả ngủ ngon lành, hắn ôm chầm lấy cậu sau nhiều giờ. Tia nắng vàng nhạt chiếu gọi gần hết góc giường, chiếu vào gã con trai đang ngủ kia. Vẫn không thể lay hắn dậy, còn Jimin thì đã thức tự lúc nào. Cậu nằm đó ngắm nhìn khuôn mặt hắn không biết đã bao lâu rồi nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt hao gầy kia của hắn trở nên bình yên, lòng cậu lại cảm thấy một phần nào dễ chịu lay. Cậu thích ngắm khuôn mặt bình yên lúc ngủ của hắn biết bao…Cậu có cảm giác, cậu muốn đem lại mọi hạnh phúc dành cho hắn. Hắn đã đau khổ nhiều rồi, giờ thì để cậu chăm sóc hắn hết quãng đời còn lại!. Điều đó, cậu muốn thực hiện cho hắn đã lâu rồi nhưng chưa thể, giờ đây cậu lại muốn thực hành nó càng nhanh càng tốt.

Jimin quay sang nhìn đồng hồ đã hiển thị hơn 8h sáng, hắn vẫn chưa chịu buông cậu ra. Không biết hắn có ngủ thật hay không, mà cậu mở vòng tay hắn ra thì hắn lại xiết chặt hơn nữa. Đã dùng sức gấp mấy lần cũng lực bất tòng tâm nên cậu cứ để yên cho hắn ôm. Mà cũng lâu rồi, cậu và hắn chưa có những phút giây bình yên, ít ồn ào như lúc này. Nên cậu đành ngắm gương mặt hắn tiếp.

Khuôn mặt thon dài với sóng mũi cao thẳng tắp, hàng lông mày thanh tú lâu lâu chau lại với nhau như thể hắn đang mơ một giấc mơ khủng khiếp nào đó. Lông mi của hắn vừa cong lại vừa dài, bờ môi mỏng vừa hồng lại vừa đỏ kia làm cậu muốn cắn một cái. Sao lúc ngủ mà hắn có thể câu dẫn đến thế cơ chứ?. Mà nghĩ cũng lạ, lúc trước hắn thích JungKook biết bao nhiêu, mà lại vô tình không biết là nghiệp duyên hay số trời mà đưa đẩy cậu trở thành người của hắn. Lắm lúc cậu lại nghỉ nếu không phải mình cản trở hai người họ, hai người họ sẽ yêu nhau hay sẽ không yêu nhau đây?. Nghỉ ngợi một hồi lâu, một giọng nói trầm trầm cất lên. Phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng lúc ấy.

– Em làm gì thẩn thơ vậy?

– …Ơ, anh tỉnh rồi ư?

Cậu ngây người quay sang nhìn hắn một cái, đôi mắt một mí đen láy của hắn đang nhìn chăm chăm vào cậu. Nhìn sâu đôi mắt đen thẳm ấy như một hố đen vũ trụ có thể hút cả thế giới này vào trong chứ đừng nói đến ăn trọn một con người nhỏ bé như cậu. Cậu thấy vậy nên đỏ mặt liếc sang chỗ khác, tránh ánh mắt của hắn. Hắn hỏi lại, tò mò vì khuôn mặt thần người của cậu lúc nãy nhìn rất buồn cười.

– Em nghĩ gì mà lúc nãy thẩn thơ vậy? Nghĩ đến thằng nào à?

– Không phải…chỉ là em đang nghĩ rằng, sao anh lại chọn JungKook…lúc trước anh yêu JungKook…_Cậu có chút bối rối.

Trong một giây sau khi lắng nghe và tiếp thu câu nói ấy, khuôn mặt hắn bí xị lại trở thành một màu đen u ám. Cậu thấy vậy nên im lặng, chỉ cười trừ một cái như kêu hắn quên lời câu nói vừa nãy đi. Hắn đáp.

– Sao em lại nghĩ như vậy?


– Bởi lúc trước anh từng yêu đắm đuối Kookie mà! Nếu không có em, vậy anh có yêu Kookie không?

Cậu lia mắt tới hắn, xem hắn có biểu hiện gì không. Vẫn là cái ánh mắt điềm tĩnh, bất cần đời ấy nhìn cậu. Đôi mắt không có hồn, lại không có niềm vui bên trong đó. Không biết đôi mắt ấy đã khóc bao nhiêu lần…

– Nếu anh yêu Kookie, anh luôn suy nghĩ rằng bằng mọi cách phải có được cậu ấy nhưng suy nghĩ ấy bị bóp nát khi có Taehyung xuất hiện! Trên đời này đâu phải cái gì chỉ cần cố gắng sẽ là của mình đâu! Quan trọng là, anh yêu họ, họ có yêu anh hay không! Anh thà để cho họ có được tình yêu họ mong muốn còn hơn ép họ phải sống với những thứ họ không muốn, nếu họ vui anh sẽ vui…nếu anh vui mà họ buồn, anh cũng sẽ không vui!

Giọng nói trầm ấm, đường mật của hắn gót vào tai cậu làm cậu có chút loạn nhịp. Cậu có thể hiểu được từng câu từng chữ hắn nói ra, hắn thật là vĩ đại. Hắn lại nói tiếp.

– Nếu như không có em thật, thì chắc anh nghĩ mình đã ở bên cạnh mẹ lâu lắm rồi!. Cuộc đời anh có em, đó là một phép màu! Em có nghĩ vậy không?

– Em nghĩ…đây là cách chúng ta yêu nhau, một chút sóng gió…một chút ồn ào, một chút náo nhiệt…tạo nên một tình yêu cháy bỏng!

– Em nghĩ vậy ư?_Hắn tròn mắt.

– Em nói đùa thôi…_Cậu bật cười.

Cậu lại cứ đùa hắn, hắn lại đáp.

– Vậy nếu anh trở về yêu JungKook, em có yêu anh không?


Ối chao, sao nghe câu nói đó cậu có một chút nghẹn ngào nơi đầu lưỡi và sâu tận bên trong tim thế nhỉ? Nhưng nếu điều đó trở thành sự thật thì chắc cậu sẽ không chịu nổi cơn sốc ấy đâu. Người cậu yêu là hắn, suốt đời vẫn là hắn không thể buông bỏ được. Cậu mới nói.

– Có, em sẽ yêu anh nồng nhiệt hơn vì em biết rằng…cho đi sẽ nhận lại gấp 100 lần!

– Vậy ư?_Hắn nở nụ cười trên môi.

Hắn lại nói tiếp.

– Nếu em nói vậy, thì anh thử yêu người khác xem sao!

Cái tên này, đùa giỡn quá mức. Cậu suýt bật khóc khi nghe câu nói nửa đùa nửa thật kia đây này. Cậu vội phòng má trông đang giận hắn, liếc hắn một cái.

– Thử xem! Xem tôi có giết anh không!

Hắn bật cười nhìn cậu, ôm cậu thật chặt hơn nữa không cho rời một khoảng cách nào hết. Lúc đó cả hai không mảnh quần áo đắp vào người, chỉ có tấm chăn để che. Thân thể hắn cọ sát vào người cậu làm cậu bất giác run lên một cái, như có dòng điện chích vào sóng lưng làm cậu rên khẽ một tiếng, cứ tưởng tiếng rên nhỏ chỉ mình cậu nghe thấy nhưng ai ngờ, sau khi vô tình tạo ra nó hắn lại nghe thấy. Khẽ hỏi.

– Bộ tối qua chưa làm em thỏa mãn sao mà sáng em lại…


– Không phải, là do da anh đụng vào da em! Nên em mới…là dòng điện…

Cậu trả lời một câu không đầu không đuôi, câu nói ngốc nghếch làm hắn không hiểu nhưng cũng có chút vui vui trong lòng. Là cậu đang ngại đấy, miệng cứ lắp bắp không thành tiếng. Hỏi một câu thì lại trở lời một nẻo, không giống cậu ngày thường. Nhẹ nhàng và điềm đạm, lại còn tinh anh. Giờ đây bé mèo con thông minh bỗng trở nên ngu muội vì một gã ác ma có sức hút mê hoặc mỗi khi nhìn vào đôi mắt hắn.

Thấy cậu đỏ ửng cả mặt nên hắn như muốn khóc, cậu lại lắp bắp.

– Em…em…anh đừng có hiểu lầm…Em không phải con người hư hỏng như vậy đâu!

– Em không hư hỏng vậy anh hư hỏng cố ý đụng vào người để làm em rên à?_Hắn cau mày chăm chọc.

– Anh đừng chọc em…Anh đáng ghét!_Jimin đánh vào ngực hắn mấy cái.

Mới sáng sớm chọc cậu, hắn đã cảm thấy phấn khích rồi. Hắn khẽ hôn nhẹ lên mái tóc hạt dẻ của cậu, cái hôn thật sâu như đã lâu rồi chưa được ngửi lại. Mùi thơm thoang thoảng làm hắn dễ chịu, tóc cậu lại mềm mại. Nhìn thật thích, không như tóc hắn vừa thô lại vừa yếu. Hắn mới nói.

– Anh có nên chăm sóc tóc không nhỉ?

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.

– Em nghĩ là nên, anh nhìn tóc anh xem kìa. Cắt cái kiểu gì mà dài ngắn thế kia, nhìn thật xấu xí…!_Cậu được nước thì lại càu nhàu hắn.

Hắn chống tay lên gối, suy nghĩ.

– Lúc đó anh đang muốn tự sát thì quan tâm cắt đẹp hay xấu gì chứ?


– Sao anh không cạo hết luôn đi!

……………………..Hắn im lặng, không biết nói gì…….

– Em nghĩ anh nên cắt theo kiểu hạt dẻ giống Park Seo-joon ấy!

Khi nói đến Park Seo-joon, cô lại mơ mộng ảo huyền. Nhớ lại khuôn mặt của một gã đàn ông khác rồi ghép mặt YoonGi vào kiểu tóc hạt dẻ. Hắn cau mày lại, mặt nhăn nhó không thích.

– Em kêu anh cắt giống tên đó, thà anh cạo đầu còn sướng hơn!

– Anh à, sao anh lại nói như vậy chứ? Oppa Seo-joon cân mọi kiểu tóc đó anh!

– Vậy à, để nữa anh kêu Taehyung kêu hắn cạo trọc nhé!_Hắn khiêu khích.

Vì cô biết, Taehyung là bạn thân của Seo-joon nên chỉ cần hắn nói như vậy với Taehyung một câu, chắc cậu ta sẽ điện cho Seo-joon mà chăm chọc mất. Cô ngồi dậy nhìn hắn, đanh đá đáp.

– Vậy anh định cắt kiểu gì?

– Từ từ em biết! Anh đẹp trai thì cắt kiểu gì mà chả đẹp!

Hắn lại tự luyến nữa rồi, cô bĩu môi một cái rồi đứng dậy nói to rồi bỏ ra ngoài mất tiêu.

– Vậy em xem thử có đẹp hơn Park Seo-joon không nhá!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.