Yêu tinh tình yêu

Chương 17


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 17

Chương 17:
Chuyến bay Lang Trung về Thành Đô là chuyến bay sớm, tôi nghĩ mình lấy tư cách gì để tiễn anh ấy cũng đều rất ngượng vì thế hơn sáu giờ tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên giường, thời gian máy bay cất cánh đang đến gần, cho đến khi điện thoại của anh ấy không gọi đến nữa tôi mới bắt đầu thấy muốn đi tiễn.
Nhiễm Địch chắc sẽ không ra sân bay. Cô ấy vốn không phải là người hay dậy sớm.
Loáng cái đã là ngày mùng bẩy tháng tám rồi, Tuyên Nhụy vẫn chưa có tin gì.
Tôi để xõa tóc dưới lầu mua sữa lên, cũng không nóng lên tôi uống từng ngụm lớn một cách tham lam vô cùng.
Tôi tưởng tượng cảnh Vương Âu mang bầu, nghĩ đến những lúc cô ấy cười, lúc cô ấy cáu. Không biết vì sao, tôi lại nhớ đến Thạch Duệ, khi đó, Thạch Duệ đã nói rất nghiêm túc là anh ấy muốn có một đứac on trai, giống anh ta lúc còn nhỏ. Tôi hỏi vì sao, anh ta nói: “Bố anh từ bé chẳng đánh anh, anh cảm thấy rất tiếc, anh phải tìm lại điều đó ở con trai anh”.
Cả ngày ngoài uống sữa ra, tôi chỉ nấu một bát mỳ, tôi đã tận hưởng một ngày nghỉ hoàn chỉnh duy nhất từ nhiều ngày nay trong những suy nghĩ lung tung rối loạn.
Tôi không phải là người phụ nữ quá tin vào ngày may mắn hay con số may mắn, cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu con số may mắn của cung Xử nữ là số nào, thời trung học đọc tiểu thuyết thì là số ba, đều đại học là sáu, sau khi tốt nghiệp tôi không đọc sách nữa, chỉ tìm trên mạng, sự thay đổi vị trí các chòm sao thì mỗi tháng con số may mắn lại có những biến đổi.
Tôi vẫn chưa an ủi bản thân, không biết chính xác là con số nào thì chứng tỏ chỗ nào cũng là con số may mắn.
Lật ngược vấn đề, nói chung không chừng ở đâu cũng đều là con số không may mắn.
Trước khi đi ngủ, tôi thường hạ quyết tâm với bản thân mình: Quách Doanh, Quách Doanh, từ hôm nay, con số may mắn của ngươi sẽ là tám…
Ngày mùng bảy tháng tám qua đi, tiếp đến là ngày mùng tám tháng tám.
Bốn giờ mười bảy phút sáng ngày mùng tám tháng tám, tôi đang cuộn tròn trong cái chăn chiên đến toát mồ hôi thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi ngái ngủ hé tấm rèm cửa sổ, nhìn vào không gian mờ mờ sáng, khoác thêm cái áo ngủ, bước ra phía cửa, nhìn qua mắt thần lại chỉ thấy có chỏm đầu của một người đang đứng tựa ở ngoài, tóc tai rối bời.
Tuyên Nhụy, chắc hẳn là Tuyên Nhụy. Đã hơn hai tuần trôi qua rồi, chắc chắn là Tuyên Nhụy quay về.
Cũng chỉ có cô ta mới chẳng chào hỏi gì đã chạy đến chỗ tôi thế này.
Tôi vui mừng mở cửa, cười nói: “Tuyên Nhụy, cậu…” Lời tôi nói đông cứng trên miệng.
Đó là Thang Ninh.
Ánh mắt cậu ta đờ đẫn nhìn tôi, một tay cầm cái túi lớn không rõ màu gì, tay kia chống vào bên sườn, run run như bị cơn co giật. Bộ dạng của cậu ta lúc đấy rất đáng sợ, hoàn toàn không còn biết suy nghĩ gì nữa, không hay biết gì nữa.
Tôi nắm lấy tay cậu ta, hơi hoảng hồn gọi: “Thang Ninh, Thang Ninh”. Tôi ngó xuống cầu thang qua cánh tay của cậu ta: “Tuyên Nhụy đâu? Cô ấy đâu? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy vì sao không đi cùng anh?”
Mặt Thang Ninh lúc đó thoáng hiện chút khác thường, có sự biến đổi tình cảm rất kỳ lạ, cậu ta nhìn tôi, rõ ràng là nhìn tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy ánh mắt của cậu ta. Không phải. Đó là đôi mắt đầy phấn khích, đôi mắt của con thú.
“Thang Ninh…” tôi chỉ kịp kêu một tiếng, cửa đã bị cậu ta lấy chân đạp đánh rầm một tiếng.

Cái túi nặng của cậu ta quăng vào chân tôi, đau lắm nhưng tôi không kêu nổi. Đôi môi khô khốc của Thang Ninh giống như cái hang tối, cắn chặt vào miệng tôi.
Cơ thể cậu ta có cái mùi để lâu xa lạ. Đó là cái mùi lâu ngày không tắm. Đó là cái mùi ngồi tàu mấy chục tiếng đồng hồ. Đó là cái mùi của cát, bụi bặm, bẩn thỉu kết hợp lại. Đấy là cái mùi của người đàn ông rất nguyên thủy, thô mộc.
Nếu không đi giầy cao thì tôi chỉ đứng đến cằm cậu ta, tôi thấy mình giống như con thỏ hoảng sợ trước nanh vuốt của con sói.
Cậu ta không chút thương xót đẩy tôi đến trước cửa phòng ngủ, sau đó nắm lấy vai tôi, quăng tôi lên giường. Rồi người cậu ta giống như một quả núi đổ ụp lên người tôi.
Thạch Duệ trong trí nhớ của tôi khác thế này biết bao nhiêu. Tôi không thể giẫy giụa được, cũng không thể kháng cự, đành chịu để Thang Ninh điên cuồng làm nhục mình. Tôi chẳng phẫn nộ, cũng chẳng tuyệt vọng, giống như chúng tôi vẫn sống như thế này từ xưa đến nay.
Có phải là do Thạch Duệ xa cách tôi đã quá lâu? Tôi đã kìm nén mình trong thời gian quá lâu bỗng nhiên cơ thể như sống lại dưới những hành động điên cuồng của Thang Ninh. Thang Ninh cắn lên mặt tôi, lên cổ tôi, tôi liền cắn lại lên mặt cậu ta, lên cổ cậu ta, cậu ta giật tóc tôi, tôi cũng giật tóc cậu ta.
Chúng tôi không giống như hai người yêu nhau mà giống như hai con thú hoang.
Cậu ta là con thú hoang, cũng là một cỗ máy làm không biết mệt, đến khi tôi kiệt sức không biết gì nữa thì cậu ta vẫn tiếp tục việc chiếm hữu và cắn xé của mình.
Khi tôi tỉnh lại, Thang Ninh nằm cuộn tròn trong lòng tôi, mặt đầy vết tích của vết cào, vết cắn, hàng lông mi dài óng ánh mấy giọt nước, không biết là mồ hôi, nước mắt hay là thứ chất yêu đương của chúng tôi. Tôi không nên tỉnh táo như thế, nhưng tôi hình như cũng không nên có những thứ tình cảm nào khác.
Thang Ninh bẩn thỉu mà khuôn mặt vẫn đẹp trai thế, giống như Thạch Duệ, đường nét rõ ràng, hai người họ đều cùng điềm tĩnh, cùng thuần chất, yên phận giống như viên đá cẩm thạch trắng tinh đã được mài giũa, họ cùng có vẻ trẻ con như nhau.
Tôi luồn mấy ngón tay vuốt ve mái tóc của cậu ta. Không, cái này thì không giống Thạch Duệ, tóc của Thạch Duệ mượt mà, còn tóc của Thang Ninh thì cứng.
Thang Ninh đang ngủ say bỗng mở to mắt, thẹn thùng, ánh mắt trong veo như mắt của chú cừu con, chớp chớp liên hồi, nhút nhát nhìn tôi.
Tôi mỉm cười vỗ vào đầu cậu ta, giọng nói hiền hòa: “Ngủ thêm một chút nữa đi”.
Cậu ta nghe lời như một đứa trẻ, yên tâm và có phần xấu hổ cúi đầu xuống, rúc vào lòng tôi.
Tôi là mẹ của cậu ta. Tôi biết, cậu ta và Thạch Duệ giống nhau, dù có một mẹ là đủ rồi. Nhưng ngoài làm mẹ cậu ta, tôi còn có thể làm gì nữa đây?
Cái mà tôi không nghĩ đến thì lại đang nghĩ đến, bèn yên lặng ôm Thang Ninh.
Thang Ninh như nói mê: “Quách Doanh”.
Tôi mỉm cười hỏi: “Ừm?”
Thang Ninh im lặng mấy giây, rồi nói rất chắc chắn: “Tôi không yêu cô”.
Tôi vỗ vỗ vào đầu cậu ta, bình tĩnh nói: “Ngoan nào, ngủ đi”.
Hai giờ mười bốn phút chiều, Thang Ninh nằm bò trên mép giường, buồn bã nhìn tôi.

Tôi hút thuốc và ho, tay vẫn lật giở một quyển tạp chí tiếng Anh.
Thang Ninh nắm tay tôi, vừa lúc tôi với cốc nước, bàn tay cậu ta nắm vào khoảng không, cứng đơ, rụt rè nói: “Cô đang giận tôi à?”
Tôi nói: “Không”. Thực sự là tôi không giận cậu ta nhưng không biết vì sao nghe giống như là đang rất giận vậy.
Thang Ninh vùi mặt vào gối, thở dài thườn thượt.
Lúc sáng nay khi mở cửa, tôi hỏi cậu ta Tuyên Nhụy đâu, giờ thì không muốn hỏi nữa. Tôi cảm thấy mình đã mất đi sự hiếu kỳ với tất cả mọi việc, chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Ba giờ mười một phút chiều, Thang Ninh đang tắm trong nhà vệ sinh, tôi thấy đói, nhưng không muốn ăn cơm, bèn gọi điện thoại xuống ưcả hàng dưới nhà đặt hai suất mỳ vằn thắn.
Ba giờ mười ba phút chiều, Thang Ninh vẫn đang tắm trong nhà vệ sinh, tôi gọi điện xem khi nào họ mang lên, cửa hàng nói sẽ nấu xong ngay.
Ba giờ mười chín phút chiều, Thang Ninh vẫn đang tắm trong nhà vệ sinh, tôi gọi điện hỏi hai suất mỳ vằn thắn tôi vừa đặt bao giờ mang lên, cửa hàng nói người hầu bàn vừa đi thu tiền ở chỗ khác, ngay khi về sẽ mang lên cho tôi.
Ba giờ hai mươi mốt phút chiều, Thang Ninh tắt nước, nhưng vẫn trong nhà vệ sinh, thì chuông cửa kêu.
Tôi ra mở cửa, cười nói: “Anh chậm chạp thật đấy, lâu vậy liệu có thể ăn được nữa không…”
Khi định thần lại, tôi thực sự sững sờ.
Thạch Duệ mặc một cái áo phông màu xanh nhạt, tay trái đặt lên khung cửa, tay phải cầm chùm chìa khóa, nụ cười làm hiện ra hai lúm đồng tiền, con mắt đen nhánh thành đường vòng cung rất đẹp, anh ta cứ nhìn tôi như thế, không nói gì.
Đúng là Thạch Dụê. Thực sự là Thạch Duệ nhỏ hơn tôi hai năm mười một ngày đây. Thực sự là Thạch Duệ đã rời xa tôi bốn trăm lẻ sáu ngày đây.
Tôi đứng đó chết lặng vì kinh ngạc, mấy đồng xu đang cầm trong tay rơi xuống đất kêu leng keng.
Thạch Duệ khom người, nhặt từng đồng từng đồng, rồi đứng thẳng lên nói: “Từ khi nào em trở nên lãng phí thế này? Bà quản gia”.
Bà quản gia. Thạch Duệ đang vờ trách cứ tôi, Thạch Duệ đang xỏ xiên cái kiểu cách tiết kiệm của tôi, Thạch Duệ đang bỏ từng đồng vào cái hộp nhỏ sau cánh cửa dưới ánh mắt đăm đăm của tôi…
Chân tay tôi như đóng băng cứng ngắc, đôi môi nhỏ bé đang từ từ mím lại, mím chặt, cắn chặt.
Còn, còn Thạch Duệ đang bê cái hộp không quay đầu nhìn lại.
Tôi giấu hết những cảm xúc của mình đi, sau đó lãnh đạm nói: “Từ sau khi anh đi”.

Thạch Duệ không cười, nhìn tôi chăm chú nói: “Em nói về chuyện trước đây bốn trăm lẻ bảy ngày ư?”
Tôi gượng gạo nói: “Bốn trăm lẻ sáu ngày”.
Thạch Duệ nói: “Năm nay là năm nhuận”.
Anh ta đưa tay ra nghịch tóc bên tai tôi, giọng có chút trách cứ: “Tóc sao cắt ngắn thế này?”
Khi ngón tay anh ta chạm vào tóc, lưng tôi vốn đang cứng đờ liền mềm lại. Tôi nhìn Thạch Duệ, thấy những nét trẻ con trên khuôn mặt anh giờ đã bị thay thế bởi vẻ kiên nhẫn, trên môi đã có phần chân râu.
Tôi và Thạch Duệ, cứ như thế, một người trong cửa, một người ngoài cửa, tay anh ta vẫn đặt trên tóc tôi, mắt tôi thì nhìn thẳng vào trái tim anh. Đúng lúc Thạch Duệ định dang tay ôm tôi, thì đằng sau lưng tôi, một tiếng “kẹt”, Thang Ninh quấn cái khăn tắm ngang hông xuất hiện trước cửa phòng vệ sinh.
Tôi tin là Thạch Duệ cũng giống như tôi, khi đó nếu Thang Ninh có làm rớt hạt nước xuống thảm dù nhẹ đến đâu, thì trong tai chúng tôi nghe thấy vẫn tiếng rất to.
Thạch Duệ nhìn Thang Ninh chiều cao tương đương, xấp xỉ tuổi mình, thần thái tướng mạo tương tự giống mình.
Thang Ninh cũng nhìn lại.
Tôi chết cứng ở đó, trong lòng gào lên rằng: Không, không phải như thế, không thể như thế này. Thạch Duệ, Duệ của em, là anh rời bỏ em, sau khi anh rời bỏ em em chưa yêu ai khác, chưa có ai, Duệ ơi!
Thạch Duệ không nhìn Thang Ninh nữa, mắt nhìn lên trên cửa, nói: “Quách Doanh…” Những lời sau đó bị kìm nén lại. Anh ta khẽ khàng lắc đầu nhìn tôi nói: “Anh thay xe mới, tiện qua đây, muốn lên nói cho em biết”.
Tôi không biết nói gì.
Thạch Duệ cười: “Xe POLO mắt to là loại xe tốt, nhưng hơi bị nữ tính quá, chỉ có điều lúc đó anh không biết. Sau này anh rất hối hận là đã có một cái xe như thế, và hôm qua anh mới nghĩ ra, cái xe đó không hợp với anh, nên hôm nay anh đổi xe. Thực sự là không có chuyện gì khác cả, anh chỉ muốn đến nói với em một tiếng…”
Anh ngẩng đầu hỏi Thang Ninh: “Anh tên gì?”
Thang Ninh nói: “Thang Ninh”.
Thạch Duệ cúi đầu cười, rồi ngẩng đầu nói với cậu ta: “Tôi tên Thạch Duệ, thạch ở chữ hòn đá, còn duệ ở trong từ sáng suốt, mẹ tôi nói chỉ cần có nguyên nhân đá cứng cũng sẽ có lúc trở nên thông minh”.
Thang Ninh cười: “Anh và Quách Doanh giống nhau, cùng ở cung Xử nữ phải không?”
Thạch Duệ cười tự giễu mình: “Những tác phẩm của Vương Gia Vệ[26] thấy nhiều rồi”.
[26] Đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc.
Nói xong, Thạch Dụê liếc đôi mắt đen nhìn tôi, nói: “Không có gì, chỉ là muốn em xem cái xe mới một chút…”
Thạch Duệ đi được một lúc lâu Thang Ninh mới đóng cửa, cậu ta nâng cằm tôi lên, thái độ không giống của một đứa trẻ nữa, nói: “Cô yêu anh ấy không? Cô còn yêu anh ấy không?”
Tôi gật đầu.
Thang Ninh nói: “Anh ấy cũng yêu cô”.
Tôi gật đầu.

Thang Ninh nói: “Xin lỗi”.
Tôi cười: “Có liên quan gì đến anh?”
Chỉ có tôi mới biết, mọi việc không nên như thế này.
Cái ngày Thạch Duệ quay lưng lại với tình yêu của chúng tôi, tôi yêu anh ta, không thể hận nổi anh ta, chỉ là hồi tưởng lại những chuyện cũ để yêu anh ta mà thôi. Tôi hình dung ra không biết bao nhiêu lần cảnh chúng tôi gặp lại nhau, nghĩ đến nhiều nhất là cảnh anh ta kéo một cô gái trẻ trung nghênh ngang đi qua thành phố, rồi va phải tôi khi đó đang cầm vô số túi ni lông, mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù, và anh ta quay đầu đi vờ như không quen biết.
Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi tin là anh ta rời xa tôi vì thực sự không yêu tôi chứ không phải vì nguyên nhân tôi lớn tuổi hơn, thì trái tim tôi sẽ nguội lạnh.
Nhưng tôi không có cơ hội ấy, ông trời không cho trái tim tôi được chết. Đến hôm nay, ông trời lại bắt chính tôi tự hủy hoại chút hy vọng cuối cùng của mình. Anh ta yêu tôi nhưng lại phát hiện ra tôi có người đàn ông mới. Tất cả những chuyện này, tôi sai ở chỗ nào đây? Giận Thang Ninh ư? Tôi cũng không giận nổi, dù rằng tôi không yêu cậu ta.
Thang Ninh không hút thuốc nữa, tôi đi cọ sạch cái gạt tàn thuốc lá của mình, cậu ta nói phải về nhà, bàn chút chuyện với bố.
Sau khi Thang Ninh đi, tôi nằm đờ đẫn trên giường, chờ hoàng hôn đến.
Điện thoại di động đổ chuông, một số máy xa lạ.
Tôi nhận điện.
Là Tuyên Nhụy.
Tiếng cô ta nghe rất vui mừng và thỏa mãn: “Quách Doanh, tớ đang ở Thành đô, cậu tới đây đi”.
Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Tuyên Nhụy cười phóng túng, thoải mái: “Tám giờ tối nay có chuyến bay, đã đặt vé cho cậu xong rồi, cậu còn hai tiếng nữa, mau thu xếp hành lý đi”.
Tôi nói: “Mình phải xin nghỉ đã, ngày mai là ngày mình làm ca sớm…”
Tuyên Nhụy nói: “Lục Thành, cái tổ chim sẻ ấy có gì đáng để cậu lưu luyến? Năm nay là năm bản mệnh, ra ngoài mà bay nhảy”.
Tôi bỗng nhiên thấy không còn ủ rũ gì nữa, nói: “Tuyên Nhụy, cậu phải đi đón mình đấy”.
Tuyên Nhụy cười nôn ruột: “Tuyên Nhụy không đi đón thì ai đi đây? Đầu đất”.
Giữa Thang Ninh và Tuyên Nhụy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thành Đô, cái thành phố tôi chỉ hiểu biết lờ mờ này, cuối cùng đã giấu bí mật gì của cô ta?
Niềm vui của Tuyên Nhụy rốt cuộc là do đâu?
Đó là tất cả những câu hỏi của tôi trong phút cuối cùng ở sân bay Lục Thành.
Trong âm thanh chào đón khách của lái xe taxi tại sân bay, tôi nhìn thấy Tuyên Nhụy trong chiếc váy dài trắng nổi bật lên như con hạc giữa bầy gà đang vẫy tay với tôi, nụ cười rạng rỡ giống như vị thiên sứ, như cây hoa bách hợp kiêu hãnh lay động trong gió xuân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.