Yêu tinh tình yêu

Chương 15


Bạn đang đọc Yêu tinh tình yêu: Chương 15

Chương 15:
Ở cùng Nhiễm Địch, khó có ai mà cử chỉ hành động được thoải mái, tự do, có cái gì đó lạnh lẽo, cô đơn tỏa ra từ con người cô ấy, cô ấy có thể ngồi cạnh bạn nhưng lại khiến bạn cảm thấy xa vời không thể hiểu được những cảm xúc của cô ấy, cô ấy có thể thân thiết nồng ấm đấy, tươi cười niềm nở đấy, nhưng lại khiến bạn cảm thấy như mình đang ngưỡng mộ người không hề chú ý đến mình.
Cho dù đã chơi với nhau mười năm, nhưng thời gian cũng không thể làm tôi thấy có cảm giác gì đó khác với mọi người.
Nhiễm Địch và Tuyên Nhụy có rất nhiều điểm khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng cũng có nhiều điểm khác nhau hoàn toàn. Tuyên Nhụy là người mà dù cho có ngồi nơi thô thiển, sơ sài thế nào cũng làm cho nơi đó tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhưng Nhiễm Địch, dù có ngồi ở nơi mỹ lệ, thanh nhã mấy đi nữa cũng khiến nơi ấy trở nên thô thiển, nghèo nàn. Tôi cũng không rõ là tôi thích loại nào hơn.
Nhiễm Địch thích đến những nơi mà chỉ một số ít người mới có thể lui tới ở Lục Thành, đã nhiều lần tôi nghĩ rằng, cô ấy thực sự thuộc về nơi này. Nhiễm Địch xuất hiện trong phòng khách lúc nào cũng như đang thấy áy náy băn khoăn điều gì, chỉ có trong trường hợp mọi người đều chú ý đến cô thì cô ấy mới thư thái, mới tươi cười, rạng rỡ.
“Đạm Bộc” đã trở thành nơi dễ tìm Nhiễm Địch nhất.
Lần này, khi chúng tôi đang ngồi bên hồ, một người đàn ông rất phong độ bước tới, cười và nói: “Cô Nhiễm Địch, xin chào”.
Nhiễm Địch tay trái tựa vào thành ghế, tay phải nhẹ nhàng để trên tai, lười nhác chớp mắt nhìn người đối diện: “Vị nào thế?”
Tôi nhận ra anh ta là ông chủ của một công ty đứng cười nói chuyện trò rôm rả với Nhiễm Địch trong bữa tiệc chiêu đãi do đoàn khảo sát tổ chức mười mấy ngày trước, không đừng được phải quay sang nhìn Nhiễm Địch, không thể tin nổi một người có trí nhớ tốt như Nhiễm Địch lại có thể quên nhanh đến vậy.
Nhưng biểu cảm của Nhiễm Địch rõ ràng xa lạ, không phải giả vờ.
Người đàn ông đó không mếch lòng, cũng không xét nét, ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, cười nói: “Cô Nhiễm Địch hôm nay muốn chơi trò gì vậy? Hy vọng tôi có thể góp phần để giúp vui cho cô hết mức có thể”.
Nhiễm Địch hứng thú nhìn sang anh ta, sau một hồi ngắm nghía mới kéo dài giọng nói: “Thế à?”
Người đàn ông đó quả thực đã không nuốt lời, từ ăn đến chơi, từ phòng thẩm mỹ đến phòng tập thể thao, anh ta sắp đặt chu đáo tỉ mỉ thời gian biểu. Nhiễm Địch cầm tờ giấy lên xem, chẳng nói gì lại để xuống.
Quy cách của “Đạm Bộc” là chơi một lần hoặc chơi nhiều lần rồi cuối cùng mới thanh toán, nhưng khi đưa ra thời gian sắp xếp các hạng mục thì phải trả trước tiền, vì vậy người đàn ông đó lấy thẻ tín dụng ra.
Nhiễm Địch đột nhiên mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
Hai người chúng tôi không hiểu cô ấy có ý gì, cứ nhìn cô ấy, không rõ vì sao lại thế.
Nhiễm Địch cười nói: “Trừ khi đi việc công, hay tiếp đài vì công chuyện làm ăn, còn thì trai gái ve vãn tán tỉnh nhau, đa phần là lấy việc người nam trả tiền để khơi gợi chuyện tình dục trăng hoa, cách thức trả tiền thường cho thấy tâm tư của người đàn ông và thái độ của anh ta đối với người con gái”.
Cô ấy nhấp một ngụm thanh trà, lạnh nhạt nói: “Cách tự nhiên nhất để khơi gợi chuyện tình cảm là cầm tờ hóa đơn lên tính toán, thứ đến là cầm thẻ tín dụng, cho dù thẻ tiết kiệm liên ngân hàng, hay VISA. Người đàn ông nếu muốn dùng cách thức trả tiền để thể hiện tình yêu, hay đơn thuần là muốn khoe của, đều không thể dùng thẻ tín dụng, vì sẽ không ai biết là anh ta đã chi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, tương lai sẽ có bao nhiêu, cách này là để dành cho những người nghèo, xem phong thái, thực là không mấy khoáng đạt, phần lớn để lừa những cô gái không có đầu óc mà lại còn thích làm đầu óc u mê”.
Người đàn ông đó vẫn cười, nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng, vì rốt cuộc với tiếng tăm của anh ta ở Lục Thành thì những lời nói này thực quá cay nghiệt.
Nhiễm Địch không buồn nhìn anh ta, nói: “Tốt hơn một chút là có một ví tiền lớn, bên trong xếp tiền ngay ngắn và sạch sẽ, khi lấy ra thì rút từng tờ từng tờ một hoặc dứt khoát đưa cho người phục vụ”.
Người đàn ông đó cười, hơi đắc ý: “Nếu giống hôm nay, phải tiêu quá mười nghìn tệ, thì ví tiền nào có thể đựng nổi số tiền dày cộp như thế?”
Nhiễm Địch lạnh lùng đứng lên, phủi cái váy và tiến đến ngồi xuống bên bàn, mặt tỉnh bơ, nói giọng châm biếm: “Vì thế phần lớn trường hợp anh muốn yêu, tốt nhất nên có cổ phần”.
Người đàn ông đó đờ người ra.
Lúc này tôi mới biết, ở “Đạm Bộc”, Thiên Hồng cũng có cổ phần.
Tôi cầm túi xách, nhìn người đàn ông đó vừa có chút thông cảm, vừa để anh ta bớt cáu giận, đến ngồi cạnh Nhiễm Địch.
Tư thế ngồi duyên dáng của Nhiễm Địch như chưa hề thay đổi.

Hôm đó Nhiễm Địch phải thu những tiết mục hàng đầu, Nhất Phong, người đã nhận được những phản ứng nhiệt tình của độc giả nhờ đưa các nam thanh nữ tú lên báo đang phải làm các tiết mục điểm nóng trong một tuần với nội dung vạch trần sự thật, anh ta có nhiệm vụ cứng rồi nên không đi được, nhờ tôi đi cùng Nhiễm Địch đến trường quay.
Từ xưa đến nay tôi thường không có hứng thú với truyền hình, nhưng Nhất Phong đã nhiều lần giúp tôi khiến tôi không cách nào từ chối được, đành cùng Nhiễm Địch đến đài truyền hình.
Chương trình phải làm tuần này là tiết mục của một tay ca sĩ khá nổi tiếng hát trong quán rượu, tôi đã nhìn thấy anh ta biểu diễn một lần, ngoại hình giống Trần Quán Hi, giọng hát thì giống Sa Bảo Lượng. Người thứ nhất thì bảo đảm hình ảnh của anh ta, người thứ hai bảo đảm địa vị thực lực của anh ta. Nhiễm Địch giới thiệu qua, tôi thấy tên anh ta hết sức đặc biệt. Luật Tiểu Quỳ.
Người họ Luật khá hiếm, tôi hỏi Nhiễm Địch đây là tên thật hay là nghệ danh.
Nhiễm Địch nói: “Người họ Nhiễm cũng không nhiều, cạnh cậu chẳng phải cũng có một người đấy ư?”
Khi lên sân khấu, Nhiễm Địch tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh chói lòa, cằm hơi hếch lên, sóng mắt đung đưa tuyệt đẹp, tư thái phong nhã, thoải mái, làm rung động trái tim từng người ở đó, bao gồm cả những nhân viên của đài truyền hình.
Ngồi cạnh tôi là cô bé thực tập sinh vẫn thường thay Nhiễm Địch chủ trì các tiết mục, ánh mắt đầy sự hâm mộ và tôn sùng Nhiễm Địch, không kìm nổi thốt lên với tôi rằng: “Em đã xem chị ấy thu các tiết mục nhiều lần, nhưng mỗi lần xem vẫn cứ ngơ ngẩn cả người”.
Những người hơi biết nghề một chút đều hiểu, việc thu bất kể tiết mục nào ở đài truyền hình cũng đều là ghép nối các đoạn cần thiết lại với nhau, ở trường quay có người chuyên trách điều tiết không khí, chỉ huy không khí, tất cả đều coi là bình thường, vì thế người trong ti vi thì cười nghiêng cười ngả, còn người trước ti vi thì bứt rứt, bồn chồn.
Từ trước đến nay tôi chưa từng được xem người chủ trì nào giống như Nhiễm Địch, đứng ở trên khán đài tự do thoải mái, khuấy động làm thay đổi tình cảm của người xem, say sưa mê mải, mồ hôi đầm đìa, nói liền một mạch, mỗi người ở trường quay đều nhập tâm hoàn toàn, bổ sung thêm ống kính mà thiếu vẫn cứ thiếu, tiết mục dài bốn mươi lăm phút chỉ mất một tiếng rưỡi đồng hồ đã được duyệt xong toàn bộ.
Nhiễm Địch bỏ micro xuống đi ra khỏi ánh đèn, nụ cười nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trầm buồn như một cái bóng phảng phất hơi sương lạnh lẽo, mấy người đứng xem định đến chào cô ấy, nhưng thấy thế nên thôi.
Lúc cô ấy cởi bỏ đôi khuyên tai, tôi hỏi: “Cậu không chào ai hay sao?”
Nhiễm Địch cười nhạt, nói: “Đối với người không quan trọng, mình không có lấy một phút”.
Đến khi cô ấy tẩy trang xong cùng tôi đi ra bãi đỗ xe, thấy một người đàn ông cao to, phong thái duyên dáng đang đứng dựa vào xe của cô ấy. Người đàn ông đó cười gọi: “Nhiễm Địch”.
Chính là Luật Tiểu Quỳ khi nãy vừa phối hợp ăn ý với Nhiễm Địch trong trường quay.
Lúm đồng tiền của anh ta thật làm mê lòng người, khi ánh mắt chạm nhau, tôi bỗng thấy Thạch Duệ đang cười với mình.
Nhiễm Địch như quên hẳn câu chuyện rôm rả với anh ta lúc nãy, nói: “Anh đứng chắn trước xe của tôi làm gì thế?”
Tiểu Quỳ nói: “Anh muốn mời em đi đâu đó ngồi chơi”.
Mặt Nhiễm Địch dửng dưng: “Lý do gì thế?”
Tiểu Quỳ nói: “Lý do? Có rất nhiều lý do, em xinh đẹp, em duyên dáng, em thông minh, em…”
Nhiễm Địch lạnh nhạt cắt lời: “Tôi muốn nói tôi có lý do gì mà phải nhận lời đi chơi với anh”.
Câu nói này làm nụ cười trên mặt Tiểu Quỳ tắt ngấm, anh ta không ngờ Nhiễm Địch lại có một câu trả lời thẳng thừng như vậy, nhưng anh ta không từ bỏ, nói tiếp: “Anh muốn được hiểu thêm về em thôi mà”.
Nhiễm Địch nói: “Đó là lý do của anh, chứ không phải của tôi”.
Tiểu Quỳ không cười nổi nữa, cũng không còn khí thế như lúc trong trường quay, xấu hổ như một đứa bé con, giọng nói đầy vẻ van lơn: “Nhiễm Địch, anh chỉ muốn…”
Nhiễm Địch hơi mất kiên nhẫn: “Đừng có chắn trước cửa xe như vậy nữa, tôi còn có việc”.
Tiểu Quỳ tránh người, hơi lúng túng xen chút tức giận: “Nhiễm Địch”.

Nhiễm Địch không trả lời, cũng chẳng nhìn anh ta, cô ấy mở cửa xe, vứt túi vào ghế phụ lái.
Tiểu Quỳ giữ cánh cửa xe lại, nắm lấy tay áo Nhiễm Địch nói: “Nhiễm Địch, anh thật sự muốn nói chuyện với em”.
Nhiễm Địch trợn mắt nhìn anh ta rất lâu, sau đó nói: “Cái váy này tôi đặt may ở bên Ý, nếu làm hỏng nó, dựa vào thu nhập của anh thì trong hai năm không ăn uống gì mới trả đủ đấy”.
Câu nói này khiến Tiểu Quỳ bỏ tay ra, sắc mặt anh ta trông rất khó coi, đôi mắt như muốn tóe lửa, hay như bị đóng băng lại, nhìn Nhiễm Địch bằng vẻ phức tạp, cuối cùng, khuôn mặt đẹp của anh ta lấy lại được vẻ tự kiêu. Anh ta bỏ tay ra, rít một câu qua kẽ răng: “Nhiễm Địch…”
Đằng sau còn rất nhiều điều, nhưng Tiểu Quỳ không nói nữa. Anh ta hung hãn đóng sầm cánh cửa xe, sải từng bước dài về phía cửa lớn, xách cây đàn ghi ta của mình lên, giơ cao quá đầu rồi đập mạnh vào cánh cửa vỡ choang một tiếng, đi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Những câu nói của Nhiễm Địch ngay cả tôi cũng còn thấy khó nghe, tôi trách cứ cô ấy: “Nhiễm Địch, cậu quá đáng thế”.
Nhiễm Địch đang ngồi ghế trên, quay đầu lại, tôi thấy ở khóe miệng cô ấy tháp thoáng một nụ cười như khen ngợi: “Anh ta sẽ trở thành một người đàn ông tốt và khá là hay đấy, không biết tương lai hạnh phúc sẽ thuộc về cô nào”.
Tôi ngạc nhiên hết sức: “Nhiễm Địch”.
Nhiễm Địch nói: “Nơi này đề cử bao nhiêu ca sĩ, đa phần là loại không có chí tiến thủ, chỉ ca hát chơi bời, chộp giật, chỉ có thể hát cả đời ở quán bar, quán rượu, việc giới thiệu lăng xê họ chẳng qua chỉ là do yêu cầu của tiết mục mà thôi, mình chẳng coi bất cứ ai trong bọn họ ra gì. Chỉ có Luật Tiểu Quỳ này, anh ta không hút thuốc lá, không uống rượu, không chích thuốc, không bao gái, chỉ có hát và hát thôi, nghị lực và khả năng trời cho đều thuộc bậc đại thừa, chỉ có anh ta mới có thể thành công thực sự từ những tiết mục này”.
Nhiễm Địch là một người con gái cực kỳ kiêu ngạo, từ xưa đến nay chưa từng đề cao ai. Tôi hiểu cô ấy, vì thế tôi càng không thể lý giải nổi: “Nhiễm Địch, cậu đã coi trọng anh ta như thế, vì sao chỉ đi chơi một ngày với anh ta cũng từ chối?”
Nhiễm Địch mỉm cười nói: “Quách Doanh, đánh giá một người là tốt, và cùng anh ta tiêu phí thời gian là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh ta vốn đã không liên quan gì đến cuộc sống của mình, thì việc đi hay không đi có gì khác nhau? Nếu đã thấy rõ mục đích của anh ta là theo đuổi mình, hà tất phải cho anh ta một cơ hội để cành mẹ đẻ cành con như thế?”
Tôi im lặng.
Nhiễm Địch nói: “Mình đưa cậu về”.
Cho dù Nhiễm Địch là tiên nữ hay là yêu tinh thì tôi cũng thấy thích khả năng đoán định của cô ấy, nhưng lại không thể học tập được.
Trước lời mời của một người đàn ông mà mình đánh giá tốt, sau khi đã nhìn rõ sự việc có bao nhiêu cô gái có thể kìm lòng để từ chối? Trong những nguyên tắc mà Tuyên Nhụy đã từng tuyên bố, cũng nên có thêm điều này, đã không thể, thì việc gì phải gây thêm cho người ta sự hiểu lầm.
Lục Thành vào mùa hè chịu ảnh hưởng của khí hậu biển, nên có khi trời đang nắng chang chang bỗng đổ mưa như trút nước. Mà đã mưa thì cho dù có đi ô hay mặc áo mưa cũng không thể che cho khỏi ướt được. Khi chúng tôi ra khỏi Đài truyền hình, thì gặp đúng thời tiết như vậy.
Xe đi đến chỗ đoạn cắt giữa đường Trung Sơn và đường Giải Phóng, Nhiễm Địch đột nhiên chau mày, đánh lái rẽ ngoặt vào con đường nhỏ, sau đó vòng trở lại con đường chúng tôi vừa đi qua.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Nhiễm Địch nói: “Cậu nhìn nhà chờ xe buýt phía trước xem”.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy phía trước rất đông người đang xúm lại trú mưa dưới mái hiên của nhà chờ xe buýt hỏi: “Có người quen của cậu à?”
Nhiễm Địch không trả lời, cô ấy cho xe dừng lại bên cạnh bãi chờ xe buýt, hạ cửa kính xuống, nói với một cô bé trong số đó: “Lên xe đi”.
Cô bé kia mặc quần áo đắt tiền, dáng người thanh tú, mặt trang điểm nhẹ nhàng, tay cầm một tập tài liệu, đang đứng ngẩn người ra, nghe thấy Nhiễm Địch nói, quay nhìn xung quanh, sau đó nhìn Nhiễm Địch đầy cảnh giác.
Nhiễm Địch thở dài, bỏ giấy chứng minh hành nghề của mình trong cặp mở ra đưa cho cô ta xem: “Tôi là Nhiễm Địch làm ở Đài truyền hình, chương trình đang tìm vị khách mời đặc biệt, cô lên xe đi”.
Mọi người bỗng xôn xao lên, cô bé đó hơi chần chừ nhưng hứng thú, tôi mở cửa xe, cô bé chỉ thấy có hai người phụ nữ chúng tôi, thì không do dự chút nào nữa, ngồi vào trong.
Nhiễm Địch đóng cửa kính, không quay đầu lại hỏi: “Cô làm ở chỗ nào? Tôi sẽ đưa cô đến chỗ đó trước, sau đó mới nói đến chuyện chương trình”.

Cô bé đó hất những giọt nước trên mái tóc, ngượng ngùng nói: “Em đến đưa tài liệu cho giám đốc ở quảng trường Thế Kỷ”.
Nhiễm Địch và tôi ngồi trong phòng khách của một tòa nhà lớn ở quảng trường thế kỷ, cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Cậu có biết là trong thế giới này có những cô gái nào dễ bị dụ dỗ nhất không?”
Tôi nói: “Rất nhiều, người có tính lẳng lơ, người thấy tiền là mắt sáng ra, hoặc người chưa biết cuộc đời thế nào… vô vàn”.
Nhiễm Địch mồm ngậm một viên kẹo dẻo, mỉm cười nói: “Loại lẳng lơ thì coi như là không dụ dỗ cũng cứ đeo dính với bọn đàn ông, thấy tiền mắt sáng lên thì nhiều lắm, không thể quy thành một loại được, nhưng có một chỗ cậu sai chính là những đứa không biết cuộc đời là gì. Thực ra những đứa chưa biết cuộc đời là gì lại không dễ bị đàn ông dụ dỗ…”
Tôi nói: “Theo cậu thì loại nào dễ bị dụ dỗ nhất?”
Nhiễm Địch nói: “Giống như cô bé này, mặc đồ đắt tiền nhưng lại đi xe buýt hoặc taxi”.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Việc này nói lên điều gì? Ai nói là mặc đồ đắt tiền thì không thể đi xe buýt hay taxi chứ?”
Nhiễm Địch cười nói: “Tiếp xúc với môi trường danh lợi, quen thấy quần là áo lượt, mà bản thân lại không nằm trong số đó, đó là những người có khả năng chống lại những cám dỗ thấp nhất, một khi cánh cửa bước tới tiền bạc đã mở rộng cho cô ta, thì cô ta sẽ không còn tính đến hậu quả nữa, sẽ vui vẻ dấn bước vào”.
Lúc đó tôi bỗng thấy cảnh giác: “Nhiễm Địch, có thật là Đài truyền hình cần chọn khách mời không?”
Nhiễm Địch nhìn tôi cười: “Đài truyền hình cần khách mời mà lại phải tìm ngoài đường thế à?”
Tôi nói: “Thế rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nhiễm Địch vẫn cười: “Mình chỉ không nhẫn tâm để một cô gái như thế bị cuộc đời này vùi dập, cô ta có thể đường hoàng bước vào cuộc sống vốn dĩ là của cô ta, tuổi trẻ, sắc đẹp, lại thêm được mình hỗ trợ, những cái này sẽ là tấm giấy thông hành cho cô ta không phải sợ cái gì nữa, cứ thẳng tiến không bị ai cản đường”.
Tôi nói: “Cậu dựa vào cái gì mà lại xuất hiện với tư cách người cứu giúp thế giới, dựa vào cái gì mà định thay đổi cuộc sống của cô bé đó?”
Nhiễm Địch lạnh lùng nói: “Quách Doanh, cậu không việc gì phải kích động như vậy, nếu cô ta không đi theo hướng ấy, thì dù mình có như thế nào cô ta cũng sẽ không chấp nhận, còn nếu cô ấy đi theo, thì mình muốn giúp cô ấy không phải đi đường vòng, cách làm này không thể nào phê phán được”.
Tôi chẳng còn lời nào phản bác.
Lúc này, cô bé tên Trương Dao đang từ cầu thang máy bước ra, mỉm cười đến bên chúng tôi.
Nhiễm Địch đứng lên, cười nói: “Chúng ta đi đến Lệ Đô uống chén trà rồi tiện thể nói chuyện luôn”.
Cô bé này có vẻ hay vào những hàng ăn theo phong cách Tây, nên mọi quy cách như góc đặt dao dĩa cô ta đều biết, tư thế ngồi trên ghế cũng duyên dáng đến nỗi không thể bắt bẻ gì được, nhưng vừa nhìn là biết cô ta không phải sống cuộc sống như thế, mà có được chỉ là do luyện tập.
Trương Dao biết tôi cũng là người trong giới truyền thông, ít nhiều hơi gò bó, nói: “Những người làm tin tức có vẻ rất thần bí”.
Nhiễm Địch chẳng giữ phép tắc gì cả, lười nhác ngồi tựa vào ghế sôpha, ngón tay đặt trên môi, chăm chú nhìn Trương Dao, sau đó nói: “Tối nay có một bữa tiệc nhỏ, chỉ là bạn bè trong nhóm tổ chức thôi, nếu em có thời gian, thì chị sẽ dẫn em theo, cho quen dần đi”. Trương Dao kinh ngạc: “Party ạ? Em chưa trang điểm mà, sợ không kịp mất?”
Nhiễm Địch cười cười, đưa cái túi xách nhỏ của mình cho cô bé: “Trừ màu môi, còn em muốn dùng cái gì thì dùng”.
Trương Dao lấy các đồ trang điểm mà Nhiễm Địch mang theo. Tôi thấy đây toàn là những nhãn hiệu khiến cô bé phải kinh ngạc. Tôi nhìn Nhiễm Địch trừng trừng, biểu lộ thái độ không tán đồng. Nhiễm Địch không cả nhìn tôi, nhưng bàn tay mềm mại vỗ nhè nhẹ trên vai tôi.
Tối hôm đó, Nhiễm Địch dẫn Trương Dao đến “Đạm Bộc”, đó là hoạt động định kỳ tổ chức cho hội viên VIP, không coi là buổi vũ hội, những người đến đây chỉ là đi thư giãn.
Nhiễm Địch gọi Trương Dao là cô bạn nhỏ một cách tự nhiên, hai người họ giống như hai con bướm duyên dáng, bay lượn sặc sỡ giữa mọi người.
Tôi ngồi ở một góc, nhìn Trương Dao lóng ngóng, ngượng ngập cẩn thận để có phong thái đẹp đẽ, thấy Nhiễm Địch vỗ vỗ lên vai con bé, thì thầm điều gì đấy, rồi nhìn thấy Trương Dao và một người đàn ông tuổi không còn trẻ nữa năm stay chuyện trò, tận sâu trong lòng cảm thấy xót xa.
Nhiễm Địch cầm chém rượu, đi đến chỗ tôi, ngồi xổm xuống ngước lên nhìn tôi: “Sao cậu không qua đằng kia tán chuyện?”
Tôi nói: “Nhiễm Địch à, cậu có biết là cậu giao chìa khóa của dục vọng vào tay cô bé ấy, cô ta chưa chắc đã mở được cánh cửa hạnh phúc đâu”.
Nhiễm Địch cười mà nói: “Mình đưa chìa khóa cho cô ta, việc mở được hay không không phải là việc của mình, sao mình phải lo lắng chứ?”
Tôi nói: “Cuộc sống của con bé ấy vốn đang bình lặng, sẽ dần dần từng bước một, rất có khả năng cậu sẽ phá hỏng thói quen sinh hoạt đã hình thành của cô ta, cậu có biết không? Một khi đã không đi vừa giầy thủy tinh, cô bé lọ lem cũng sẽ không thể còn giữ được tâm hồn như ngày xưa nữa, nỗi khổ đó cậu có biết không?”

Nhiễm Địch nói: “Mọi sự do trời định, thành bại của nhà binh đều không phải do con người quyết định, kẻ khôn ngoan thì sống, đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua, đó mới là chân lý”.
Tay tôi hơi run, nói: “Nhiễm Địch à, cậu làm như thế này, rốt cuộc là có mục đích gì, rốt cuộc là vì sao?”
Nhiễm Địch cười để lộ má lúm đồng tiền: “Để cô gái có tư chất trời cho này sẽ sống cuộc sống thuộc về cô ta”.
Tôi đã không thể kìm được sự phẫn nộ của bản thân, gằn giọng hỏi: “Cuộc sống như thế nào?” Tôi chỉ qua chỗ người đàn ông kia lúc đó đã ôm lấy vai Trương Dao, “Sống một cuộc sống như thế kia hay sao? Cuộc sống bị coi như thứ đồ chơi cho người ta à?”
Nhiễm Địch nói: “Một cuộc sống không phải lo nghĩ gì, sẽ vô cùng đẹp đẽ”.
Tôi nói: “Cậu nói ình biết đẹp đẽ như thế nào?”
Nhiễm Địch ngưng cười, nói: “Mình xin lấy lại câu vừa rồi, không phải vô cùng đẹp đẽ, mà là nếu không vô cùng đẹp đẽ thì cũng là thất bại thảm hại”.
Tôi gần như đã hét lên rằng: “Cậu đã biết có thể điều khiển cuộc sống của cô bé ấy lạc lối, vì sao cậu còn dẫn cô ấy vào chốn phồn hoa, son phấn này?”
Nụ cười cao quý và mê hồn người của Nhiễm Địch lại xuất hiện: “Vì chuyện cơm áo gạo tiền không phải lo nghĩ đến”.
Tôi thực không có gì để nói nữa, đau lòng nhìn Nhiễm Địch đang ngồi trước mặt tôi: “Nhiễm Địch, sao cậu lại trở nên như thế này?” Nói xong, tôi cũng không nhìn cô ấy, nhảy khỏi ghế, lao ra cửa.
Tôi không quay đầu lại, tôi biết, với tính cách luôn giữ gìn sự duyên dáng của mình, cô ấy sẽ không gọi tôi, cũng không đuổi theo tôi, thậm chí từ nay không liên lạc, cũng chẳng giải thích gì hết.
Ngày hôm sau, Nhiễm Địch lại gọi di động cho tôi, tôi đang nằm trên giường, thần người nhìn những con số nhấp nháy, nhưng không nhận điện.
Tôi thực sự rất đau lòng, rốt cuộc tôi không rõ vì sao, một người con gái đẹp như tiên nữ thế mà lại có những lý luận gọi là tình yêu hám lợi như vậy, bản thân Nhiễm Địch đã chọn lựa cuộc sống mà Tuyên Nhụy khinh ghét ấy tôi còn có thể hiểu được là vì Thiên Hồng thực sự có tình cảm với cô ấy, nhưng vì sao cô ấy lại phải thay người khác thậm chí còn giúp đỡ người khác chọn lựa một cuộc sống như thế chứ?
Cô ấy thực sự vẫn là người mà tôi cố chấp coi là tiên nữ chăng? Nếu cô ấy là yêu tinh, thì cô ấy là con yêu tinh sống thẳng thắn hay là con yêu tinh đáng phỉ nhổ mất trong số yêu tinh?
Một lát sau, có tin nhắn tới, giọng điệu vẫn đầy khí thế: “Lang Trung sẽ đến Lục thành trong hai tiếng nữa, mình qua đón cậu ra sân bay”.
Tôi cũng không muốn gặp Lang Trung, tôi thấy vô cùng lúng túng, tôi không biết sau một năm gặp lại người đàn ông đã từng thân thiết với mình như cá với nước ấy sẽ như thế nào? Và người đàn ông đó còn định ly hôn vì tôi. Nhưng tôi cũng rất hiếu kỳ không biết anh ấy đến Lục Thành là vì cái gì? Nếu là vì tôi, tại sao mà ngay cả một câu chào hỏi cũng không mà đã đến đây?
Quan trọng hơn là, tôi thực sự muốn xuất hiện trước mặt anh ấy thật thản nhiên, thản nhiên đối mặt với quá khứ, để không còn nghĩ ngợi vẩn vơ về cái đêm thân thiết đó, hy vọng có thể làm cho ay cũng không còn mộng tưởng về cái đêm ấy nữa.
Viết đến đây, lòng tôi hơi hổ thẹn vì đã không nghĩ đến Vương Âu đang bụng mang dạ chửa, đang đau lòng tuyệt vọng, không hiểu sẽ nghĩ thế nào về chuyến đi này của Lang Trung.
Chỗ tôi ở là nơi xa sân bay nhất, Nhiễm Địch qua đón tôi.
Nhiễm Địch từ xưa đến nay chưa từng xin lỗi, cô ấy không có thói quen xin lỗi, cũng không cần người khác phải xin lỗi.
Nhưng tôi cũng là một người từ xưa đến nay không thể giận người phụ nữ nào, tôi nói cho Nhiễm Địch biết nỗi khổ tâm của mình.
Nhiễm Địch như chẳng có vấn đề gì xảy ra, cười mỉm, nói một cách dửng dưng: “Người đàn ông đó không lấy lại được tuổi xuân, đã có gia đình rồi, nhưng thực sự là một người đàn ông tốt, đi cả trăm dặm đường mới chọn được một người như thế, cho dù là về thân thế gia đình hay phẩm chất, nếu Trương Dao thực sự có thể cặp với anh ta, thì đó là vận may của cô ta”.
Tôi thở dài nói: “Nhiễm Địch, cậu sao cứ cố chấp giữ ý kiến của mình thế?”
Nhiễm Địch mỉm cười nói: “Vì một người con gái tốt nên tìm một người đàn ông tử tế, chứ không phải là đợi đến khi bị một người đàn ông không tiền không đức lừa phỉnh để cho thương tích đầy mình, mới hối hận đã không làm ngay từ đầu”.
Tôi nói: “Cậu chẳng việc gì phải nóng vội như thế”.
Nhiễm Địch cười: “Nếu được sống cùng với người đàn ông trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời, thì cô ta sẽ đạt được tất cả, chính là trên cơ sở bảo đảm việc hưởng thụ, hấp thu được tinh hoa cuộc sống cả đời tích lũy ở người đàn ông, hơn là cô ta tự mài giũa để làm phong phú thêm cuộc sống mình, thì sẽ an toàn và nhanh gọn hơn nhiều chứ”.
Nói rồi, Nhiễm Địch lắc lắc đầu cười, nói tiếp: “Đúng rồi, nói những chuyện này với cậu, cậu chẳng hiểu gì cả, cậu thích những người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, đem những chất dinh dưỡng của mình để nuôi lớn anh ta, ở cậu bản tính người mẹ quá nhiều, đầy tình yêu thương con trẻ”.
Chuyến bay từ Thành Đô đến Lục Thành bị chậm năm phút.
Nhiễm Địch đứng ở cửa ra, sắc diện rất kỳ lạ, một lúc sau, cô ấy nói với tôi: “Cậu thử đoán xem Lang Trung đã ly dị chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.