Đọc truyện Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 160: Thu Phục Đá Phong Lôi Thần
Chỉ là giờ, nếu hắn tính dùng kế thả con tép bắp con tôm thì nhất định không thể quay đầu lại.
Thế nên, dù trong lòng Mục Long sốt ruột không thôi, nhưng bên ngoài lại chẳng lộ ra chút nào, vẫn bước nhanh về phía trước.
Nhưng mà, ngay khi hắn bước ra bước thứ chín thì bỗng nghe sau lưng truyền đến một tiếng: “Đợi đã!”
“Cắn câu!”, Mục Long nghe vậy, trong lòng tức thì vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh giả vờ như chẳng chút để ý xoay người lại, lạnh nhạt hỏi: “Còn có việc gì hả?”
Đá Phong Lôi Thần thấy vậy lập tức nhìn chằm chằm Mục Long bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Loài người kia, ngươi có cái thứ trong chén thật hả?”
“Đúng vậy, điều này cũng không cần thiết phải lừa ngươi.
Nói thật, ta muốn ký kết khế ước với ngươi là vì giờ ta chỉ là Bích Cung cảnh, lại có rất nhiều kẻ thù.
Mà lần này, ta lại muốn đi đến một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nếu có ngươi giúp thì vào lúc quan trọng cũng coi như có cách để bảo vệ tính mạng.
Ngoài ra, cũng không có ý gì nữa”, Mục Long quyết định thẳng thắn với nhau.
Đá Phong Lôi Thần nghe vậy, thấy trong mắt hắn toàn là sự chân thành, sau đó dùng một giọng điệu hết sức cảnh giác nói: “Xưa giờ, loài người các ngươi vốn gian xảo sẵn, ta mới không tin đâu.
Trừ khi, ngươi lấy thứ kia ra để ta nhìn một cái, ta mới tin”.
Mục Long nghe thấy thế, lắc đầu cười, rồi lấy ra một giọt Tam Quang Thánh Thủy, dùng chân nguyên bọc lại đưa cho nó nói: “Thứ này tặng cho ngươi vậy, coi như là quà quen biết nhau.
Còn chuyện ngươi có ký kết khế ước với ta hay không thì đó là quyền quyết định của ngươi”.
Đá Phong Lôi Thần sửng sốt, sau đó mặt mày có chút kích động, khó có thể tin nhìn Mục Long nói: “Loài người, ngươi tặng nó cho ta thật ư?”
“Ừ, dù sao ta cũng có rất nhiều, không tiếc một giọt ấy, tặng cho ngươi đó”.
Kế tiếp, Mục Long lại lấy ra mấy giọt nữa đưa cho Kim Bá Thiên nói: “Mập mạp, chẳng phải đệ tò mò ta đã bỏ gì vào nồi sao? Chính là Tam Quang Thánh Thủy này”.
“Đệ hãy cất đi, sau này dù bị thương nặng cỡ nào, nếu còn một hơi cuối cùng thì chỉ cần nuốt một giọt thôi cũng đủ để khôi phục ngay lập tức!”
“Trên đời này lại có thứ thần kỳ như vậy ư?”, Kim Bá Thiên nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, miệng há to đến nỗi có thể nhét vào một trái trứng gà.
Bất kể bị thương nặng thế nào, chỉ cần còn một hơi thì hoàn toàn có thể lập tức khôi phục…!
Kim Bá Thiên càng nghĩ càng kinh ngạc, rốt cuộc không nhịn được hít sâu một hơi cẩn thận cất nó đi.
Mục Long lại nói: “Giá trị của thứ này đủ để khiến cao thủ bên ngoài điên cuồng nên đệ phải nhớ kỹ, nếu chưa đến lúc nguy ngập thì tuyệt đối không thể lộ nó ra, không thì sẽ mang họa chết người đó!”
“Vâng!”, Kim Bá Thiên gật đầu đáp.
Trong khi cả hai đang nói chuyện, đá Phong Lôi Thần đã nuốt một giọt Tam Quang Thánh Thủy kia vào, mặt mày lộ ra vẻ hưởng thụ, dường như vẫn còn thèm thuồng.
Song, thấy Mục Long rộng rãi như vậy, nó bèn không kiềm được hỏi: “Loài người, ngươi có rất nhiều thứ này thật hả?”
“Có, rất nhiều, nhưng hình như cái này đâu liên quan gì đến ngươi”, Mục Long bình tĩnh nói.
Đá Phong Lôi Thần nghe vậy lập tức vui vẻ, dè dặt hỏi: “Vậy nếu ta đồng ý ký kết khế ước với ngươi thì ngươi có thể cho ta Tam Quang Thánh Thủy nữa không?”
“Khế ước có hai loại là khế ước chủ tớ và bình đẳng, ta muốn mượn sức mạnh của ngươi nên chỉ cần ký khế ước bình đẳng.
Sau khi hoàn thành khế ước thì chúng ta chính là bạn bè, mà đối với bạn bè, Mục Long ta cũng sẽ không keo kiệt!”
“Hơn nữa, ta có thể đồng ý với ngươi, đợi mai sau ta trở nên mạnh hơn thì không chỉ là Tam Quang Thánh Thủy mà hễ ta có được cái gì cũng sẽ có phần của ngươi”.
“Thiên địa linh vật như các ngươi vốn là tranh đoạt tạo hóa thiên địa để tồn tại.
Mà giờ tu luyện để hóa hình lại càng là việc làm trái ý trời, thiên tài địa bảo cần có để tu luyện cũng là con số cực kỳ khủng bố.
Thế nên, ký kết khế ước không những giúp ích cho ta, mà cũng là giúp cho ngươi!”
“Ngươi tên là Mục Long à? Ngươi nói rất đúng, một khi đã như vậy, ta đồng ý ký kết khế ước với ngươi.
Nhưng mong ngươi hãy nói chuyện giữ lời”.
“Mục Long ta đã nói, đương nhiên sẽ không đổi ý.
Huống chi, thứ chúng ta ký kết là khế ước bình đẳng.
Nếu ngươi phát hiện ta lừa ngươi thì có thể rời đi, chẳng phải sao?”, Mục Long cười nói.
Sau đó, hắn dựa theo cách mà Hoan Nhi đã dạy nặn máu ra, dùng ngón tay vẽ ra một đồ án cực kỳ thần bí và xa xưa trên không.
Đá Phong Lôi Thần cũng không giãy giụa, hút nó vào người.
Kể từ đó, khế ước giữa Mục Long và đá Phong Lôi Thần coi như đã hoàn thành.
Mục Long cũng giữ lời, lấy ra vài giọt Tam Quang Thánh Thủy đưa cho nó.
Cùng lúc đó, Mục Long vừa nghĩ, sức mạnh Phong Lôi trong đá Phong Lôi Thần lập tức chảy ồ ạt vào người hắn, rồi sau lưng hắn cũng biến ra hai cái cánh gió sét tỏa ra hai luồng ánh sáng xanh tím, nhoáng cái, hắn đã bay lên trời, cực kỳ nhanh.
Kim Bá Thiên thấy Mục Long lại mọc ra hai cánh như một con chim bay lượn trên trời mà hâm mộ không thôi.
Tuy hắn ta cũng từng bay, nhưng đều dựa vào cái nồi đen sau lưng, mà bình thường thì nó lại chẳng thèm để ý đến hắn ta.
Theo cách nói của đá Phong Lôi Thần thì nó vừa trải qua thiên kiếp, tuy căn nguyên đang dần khôi phục, nhưng vẫn trong giai đoạn suy yếu, cần phải có một số lượng lớn thiên tài địa bảo để bổ sung.
Thế nên, không thể cung cấp sức mạnh cho Mục Long trong thời gian dài được.
Chỉ ai có cảnh giới cao hơn Ngự Hồn cảnh mới có thể đạp gió bay lượn, đây là điều mà mọi người đều biết.
Nhưng giờ, Mục Long có đá Phong Lôi Thần nên đã mọc ra được hai cánh gió sét, cũng phá hủy thường thức ấy.
Hơn nữa, sức mạnh Phong Lôi có thể nói là nhanh nhất trên đời, ngay cả khi đá Phong Lôi Thần đang suy yếu, nhưng tốc độ ấy cũng bỏ xa Ngự Hồn cảnh.
“Đúng rồi, rốt cuộc thì ngươi tên là gì? Những thiên địa linh vật như ngươi, nếu lộ ra thì chắc chắn sẽ bị người khác ngấp nghé.
Giả sử mà rơi vào tay người khác thì sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu”, Mục Long thấy được sự huyền diệu của đá Phong Lôi Thần nên đương nhiên không dám lơ là.
Đá Phong Lôi Thần là một trong chín loại đá đặc biệt trên đời, giá trị của nó thì khỏi phải bàn rồi.
Nếu gặp người biết hàng, chắc chắn sẽ ra tay cướp đi.
“Mai sau ta đây chắc chắn sẽ trở thành thần linh, thế nên, ta tên là Thần Thạch…”, đá Phong Lôi Thần nghe vậy, có chút kiêu ngạo nói.
“Không được, tên này quá rêu rao, sẽ đưa tới rất nhiều rắc rối, ngươi đổi cái tên khác đi”, Mục Long dặn..