Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 159: Dụ Dỗ


Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 159: Dụ Dỗ


Đá Phong Lôi Thần nghe vậy lập tức nổi giận, cả giận nói: “Hừ, loài người ngu ngốc, ngươi dám nói bổn đại thần khoác lác? Ta đường đường là Thần Thạch, sẽ là loại nói khoác sao? Còn nữa, thứ mà bổn đại thần nhìn trúng thì mong ngươi đừng có dùng miệng liếm”.
“Ồ, vậy hả?”, Mục Long nghe thấy thế, trở tay lấy thần kích Như Ý ra bổ thẳng về phía đá Phong Lôi Thần: “Có giỏi thì ngươi đừng chạy!”
Đá Phong Lôi Thần thấy vậy, thoải mái né khỏi đòn tấn công của Mục Long, thở dài nói: “Haiz, thanh niên bây giờ chẳng biết yêu trẻ kính già gì cả, đã thế còn hay nóng tính, may mà gặp phải bậc tiền bối rộng lượng như ta, mới không tức giận, không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi rồi!”
“Loài người, bổn đại thần nhân từ như thế nên sẽ tha thứ cho ngươi, lẽ nào, ngươi không thấy cảm động sao? Nếu ngươi cảm động thì cũng khỏi cần nói ra, chỉ cần tặng chén cho ta là được”.
Mục Long nghe thế, không kiềm được đập thêm một phát, tuy không đánh trúng, nhưng cũng đã đủ để cho thấy thái độ của hắn.
“Ta không cảm động, hoàn toàn chẳng cảm động một xíu nào.

Ta chỉ muốn hỏi hòn đá thúi hoắc nhà ngươi là có dám đứng im hay không?”
“Chỉ mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã trở nên trơ tráo như vậy rồi!”

“Có điều, ta cũng nhận ra có vẻ ngươi rất muốn có được cái chén đá này?”, Mục Long lắc lắc cái chén đá trong tay hỏi đá Phong Lôi Thần.
“Ừ, đúng vậy, người ngay không làm việc mờ ám, loài người kia, bổn đại thần nhìn trúng cái chén đá ấy của ngươi đó, nói thật, ta muốn dùng nó làm chuyện lớn, việc này liên quan đến sự an toàn của thế giới nên…”
“Nên ta hẳn là dâng cái chén đá này cho ngươi làm chuyện lớn, hành động ấy chính là có công ơn đời đời, đủ để ghi tên vào sử sách đúng không?”, Mục Long cười nói.
“Đúng thế, không ngờ ngươi lại tự mình hiểu lấy được như thế, bổn đại thần cảm thấy rất vui, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy”, đá Phong Lôi Thần cười.
Song, Mục Long đã nhìn thấu tất cả, cười nói: “Bịa tiếp đi, để ta xem ngươi có thể bịa ra cái gì.

Chẳng phải ngươi chỉ muốn ăn cái chén đá này của ta thôi sao? Cần phải giả thần giả quỷ như vậy à?”
“Hay là, ngươi cảm thấy trong đầu ta cũng toàn là cục đá như ngươi?”, Mục Long nói xong, hết sức khinh bỉ nhìn nó, đá Phong Lôi Thần này chắc chắn không phải cục đá đứng đắn gì.
Kim Bá Thiên ở bên cạnh nghe vậy, tức thì không nhịn được phun ra một ngụm canh, vỗ bụng, cười lăn lộn trên mặt đất: “Phụt…!ha ha ha, không được, vừa ăn no, đừng kể chuyện hài thế chứ…”
“Không được cười, tên mập mạp kia, ngươi câm miệng cho bổn đại thần!”
“Bổn đại thần chính là thần tiên, ăn mây uống gió, sao lại có thể ăn đồ vật của thế gian?”
“Nếu không phải ăn thì sao ngươi lại cắn cái chén đá của ta mẻ một miếng?”, Mục Long thấy cục đá như vậy, không khỏi nhớ đến câu cục đá dưới hầm cầu, vừa hôi vừa cứng.
“Đó là…!đó là đầu của bổn đại thần quá cứng, chạm bể”, đá Phong Lôi Thần cãi cọ.
“Thế còn dấu răng kia…!hay là ngươi định nói với ta rằng trên đầu mình mọc răng? Vậy đưa ta xem được không?”, Mục Long có bằng chứng, không sợ nó cãi.
“Cái này…”, cuối cùng đá Phong Lôi Thần cũng cứng họng, dứt khoát thừa nhận luôn: “Đúng vậy, bổn đại thần muốn ăn cái chén kia đó.

Nếu ngươi đưa nó cho bổn đại thần, đợi mai sau bổn đại thần luyện được thần công rồi đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, làm ngươi đi ngang trong khu vực này”.
“Bảo vệ thì thôi, nếu ngươi cứ tiếp tục miệng đầy lời nói dối lừa ta, ta dám chắc, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy cái chén này nữa.


Không tin thì ngươi có thể thử xem”, Mục Long biết rất rõ giá trị của cái chén kia, dù sao cũng là thứ từng đựng Tam Quang Thánh Thủy.
“Được rồi, loài người kia, ngươi thắng, nói xem ngươi muốn thế nào mới đưa cái chén ấy cho bổn đại thần?”, đá Phong Lôi Thần trừng Mục Long cả nửa ngày, phát hiện nó hoàn toàn không thể lừa được tên nhóc loài người tinh ranh như quỷ trước mặt.
“Cái này đơn giản thôi, chỉ cần ngươi ký kết khế ước với ta, từ nay về sau nghe theo lệnh ta thì ta sẽ đưa cái chén này cho ngươi”, Mục Long nói ra suy nghĩ trong lòng.
Ký kết khế ước, đây là một cách có từ xưa mà trước đó Hoan Nhi đã nói cho hắn biết, chỉ cần hai bên ký kết khí huyết thì sẽ có khả năng kết nối với nhau và mượn được sức mạnh của đá Phong Lôi Thần.
Không ngờ đá Phong Lôi Thần nghe vậy lại không kiềm được cười ha hả: “Loài người kia, ngươi cũng buồn cười ghê, chỉ dựa vào một cái chén đá bình thường mà cũng muốn làm bổn đại thần ký kết khế ước với ngươi? Điều đó là không có khả năng!”
“Có điều, nếu ngươi đưa chén đá cho ta, bổn đại thần có thể suy xét ra tay giúp đỡ ngươi vào lúc quan trọng, sao?”, đá Phong Lôi Thần nói xong, con ngươi đảo qua đảo lại, hiển nhiên là cực kỳ ranh ma.
“Chén đá bình thường? Ha, một trong số chín loại đá đặc biệt trên đời này như ngươi mà lại nhìn trúng một cái chén đá bình thường sao? Ngươi cho rằng đầu ta toàn là đá chắc?”
“Nói thật, ta chẳng những có chén đá này, mà còn có thứ trong nó nữa cơ.

Vốn dĩ, ta còn định đợi ngươi ký kết khế ước với ta xong sẽ đưa cho ngươi một chút.


Giờ xem ra, chỉ là ta tự mình đa tình thôi…”
“Mập mạp, chúng ta đi thôi!”, Mục Long gọi một tiếng, không chút do dự xoay người rời đi.
Hắn đang cược, cược lý do đá Phong Lôi Thần cứ muốn có cái chén đá này là vì trong chén có dính khí tức của Tam Quang Thánh Thủy, so với cái chén thì đây mới là thứ hiếm có trên đời.
“Được!”
Kim Bá Thiên nghe vậy, lập tức ngồi bật dậy, đứng lên chọc ghẹo: “Cục đá…!à không đúng, Thần Thạch, có duyên gặp lại”.
Một bước, hai bước, ba bước…!Mục Long bước ra khoảng bảy tám bước vẫn không thấy đá Phong Lôi Thần mở miệng, trong lòng không khỏi sốt ruột.
“Lẽ nào ta đoán sai rồi, nó là cục đá nên cũng chỉ nhìn trúng độ cứng của cái chén kia chứ không phải Tam Quang Thánh Thủy?”
Mục Long nghĩ đến đây bỗng hơi hối hận, cái chén đá này chỉ là một cái chén cơm hơi to một chút trong tay hắn mà thôi.
Mặc dù không thể thu phục được nó thì đưa cái chén này cho đá Phong Lôi Thần và đổi lấy cơ hội ra tay giúp đỡ của nó, cũng không thiệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.