Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 157: Chỉ Biết Ăn!


Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 157: Chỉ Biết Ăn!


“Ta nhớ hướng kia hình như là nơi này!”, Kim Bá Thiên nhìn kỹ bản đồ, cuối cùng vươn tay chỉ vào một nơi.

Đó rõ ràng là khu vực thần bí được đánh màu đen trên bản đồ.
“Quả nhiên như ta đoán, mới vừa tiến vào đảo Phục Ma đã rơi xuống nơi này, cũng không biết nên nói đệ may mắn hay xui xẻo nữa”.
“Đệ có biết khu vực màu đen kia là chỗ sâu nhất cũng là cấm địa cực kỳ nguy hiểm trên đảo Phục Ma không? Nhiều thế hệ đệ tử tham gia thí luyện cũng chẳng dám bước chân vào đấy, không phải đệ phúc lớn mạng lớn, gặp được cái nồi này thì có lẽ đã chết trong đó rồi”, Mục Long cười khổ nói.
“Đáng sợ như vậy sao? Nói thế thì đệ mập cũng có phúc của mập, chỉ là, e rằng không quay trở lại chỗ kia được, không thì chúng ta còn có thể nhặt chút xương cốt hầm canh uống…”, Kim Bá Thiên nói xong, lại bắt đầu chảy nước miếng.
Mục Long thấy vậy, tức thì cười mắng: “Đệ đấy, đúng là đi đâu cũng không quên ăn.

Có điều, đệ có biết lần này chúng ta phải đi đâu không?”, trên mặt Mục Long lộ ra vẻ bí hiểm.
“Đừng nói là…”, Kim Bá Thiên vừa nghe vậy lập tức có chút kích động, chỉ chỉ khu vực màu đen trên bản đồ nhìn hắn.

Mục Long vừa nghe, đang định gật đầu lại bị câu nói kế tiếp của Kim Bá Thiên làm cho cạn lời.
“Hóa ra đại ca cũng mong ngóng cái canh xương hầm kia, ta nói mà, huynh đã nói với ta trên đảo Phục Ma có đồ ăn ngon nên chắc chắn là huynh đã biết sớm rồi đúng không? Có điều, đại ca ra ngựa thì không gì là không làm được.

Lần này, chúng ta chắc chắn có thể tìm được cái hang động kia, sau đó tìm nhiều xương cốt chút, hầm một nồi bự, uống ba ngày ba đêm…”, gương mặt Kim Bá Thiên hiện ra vẻ nhộn nhạo, ánh mắt cũng trở nên mê ly, còn liên tục chép miệng.
Mục Long thấy vậy, sắc mặt lập tức đen thui, không kiềm được gõ đầu hắn ta: “Uống con khỉ, ta đến đó là vì Tượng Vương tiền bối đã nói cho ta một bí mật, đệ cho rằng ta chỉ biết nhớ đến đồ ăn như đệ chắc…”
Sau đó, Mục Long thấy Kim Bá Thiên nhìn mình với ánh mặt đầy u oán, tức thì chịu thua, lẩm bẩm: “Đương nhiên, nếu có thể tìm được đám xương cốt kia thì hầm một nồi nếm thử cũng khá tốt…”
Hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng lên đường đi đến khu vực màu đen sâu trong đảo Phục Ma.
Chẳng qua, cái tên Kim Bá Thiên vẫn chẳng thể sửa được cái thói ham ăn ham uống của mình, đi đến đâu ăn đến đó, cho hắn ta Huyền Linh đan cũng không chịu, cứ nhất định phải thể hiện tài nấu nướng cho Mục Long ăn.
Mục Long cũng bất lực, vừa hay lúc trước đã giết một con yêu Hủy.
Bởi vì con Hủy kia chỉ ngưng tụ được một viên hư đan, sau khi chết đã biến mất nên hắn không thể lấy được yêu đan.

Cái sừng của nó cũng đã đưa cho Mặc Linh Lung, chỉ còn lại thịt.
Yêu thú như này thịt đều tràn ngập huyết khí và linh khí, Mục Long cũng tham gia giết nó nên cũng nhận được một phần.

Lúc này, vừa hay có thể lấy ra dùng.
Vốn dĩ, Kim Bá Thiên định dùng cái nồi sau lưng để nấu, nhưng cái nồi kia lại hoàn toàn làm lơ hắn ta.

May mà Kim Bá Thiên chính là một cái nhà bếp di động nên đều có đầy đủ đồ dùng nhà bếp và gia vị.

Buổi trưa, mặt trời chói chang, hai người bắt bếp lên bên cạnh một đống đá, hầm một nồi thịt, cũng bỏ thêm rất nhiều linh dược bên trong.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm đã bay ra khắp nơi, khoảnh khắc mở nắp nồi ra, tinh hoa của thịt yêu Hủy và nước hầm tươi ngon đã hòa quyện vào nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, xộc thẳng vào mũi làm người ta vô cùng muốn ăn, không nhịn được húp xì xụp.
Tuy Kim Bá Thiên thích ăn, lại chưa bao giờ ăn qua thịt của yêu thú bán bộ Ngự Hồn cảnh, làm hắn ta thèm chảy nước miếng.
“Hay là, ta nếm thử trước xem có chín không nhé”, Kim Bá Thiên nói xong định giành ăn trước.
“Đợi đã, còn phải hầm thêm chút nữa”, Mục Long nói xong bèn lấy ra hai giọt Tam Quang Thánh Thủy bỏ vào nồi.
Khoảnh khắc khi Tam Quang Thánh Thủy được bỏ vào nồi, tinh khí cuồn cuộn lập tức tản ra, linh khí trong nồi thoáng chốc đậm đặc hơn mấy lần, trực tiếp hóa thành từng luồng sương mù màu trắng phóng lên cao.
“Cái này…!đại ca thả cái gì vào nồi vậy?”, Kim Bá Thiên thấy vậy hoảng sợ.
Nhưng Mục Long lại chẳng kịp giải thích vội nói: “Mau hấp thụ đi, sương mù kia cực kỳ có lợi cho tu hành đó”, hắn nói xong, há miệng hút lấy, phệ chủng trong người điên cuồng vận chuyển, hơn một nửa sương mù đều bị nuốt vào bụng.
Kim Bá Thiên nghe vậy cũng đoán được chắc là Mục Long đã bỏ thứ tốt vào trong nên không cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng hấp thu sương mù.
Sau một lát, hai người nhìn về phía thịt và linh dược trong nồi thấy nó càng ngon miệng hơn, bên trong còn hơi hơi bóng bẩy như món ăn trân quý của thần tiên, hoàn toàn chẳng giống đồ ăn dưới thế tục.
Vừa mở miệng cắn một miếng, bỗng cảm thấy linh khí bắn ra từ trong miếng thịt quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cả khoang miệng đầy ngập vị tươi ngon, ngon không thể tả, hóa thành nước canh chảy xuống họng, khí huyết cả người chợt bốc lên, vừa ngon vừa bổ.
Nước canh ấy đầy ắp tinh hoa, Mục Long lấy ra cái chén đá tìm được lúc trước, múc một chén to, vừa ăn thịt vừa húp canh, cực kỳ thỏa mãn.

Song, ngay khi Mục Long thả chén xuống, há miệng gặp thịt thì bỗng thấy bên cạnh nhoáng lên một bóng hình rồi biến mất.
Hắn nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện gì, tưởng mình hoa mắt, nhưng chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng động lạ.
“Rắc” một tiếng, Mục Long nghe thấy thì hoảng sợ, lại nhìn về phía cái chén đá thì lập tức trợn to hai mắt.
Chỉ thấy mép chén xuất hiện một cái lỗ, trông như bị trực tiếp cắn bể.

Phải biết rằng, cái chén đá này từng đập cho linh kiếm tuyệt phẩm của Sở Tùy Duyên nứt ra một cái khe đó.
“Cái này…!rốt cuộc là sao?”, Mục Long nhìn xung quanh, phát hiện trên đống đá lởm chởm ngoài hắn và Kim Bá Thiên ra thì không còn sinh vật nào khác.
“Hay là ban nãy…!thật sự không phải ảo giác?”
Mục Long thầm giật mình, lập tức hỏi: “Mập mạp, ban nãy đệ có thấy cái gì không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.