Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 154: Kim Bá Thiên Tới


Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 154: Kim Bá Thiên Tới


fCũng không biết hắn ta đã gặp được cơ duyên gì trên đảo Phục Ma này mà giờ phút này, trên người Kim Bá Thiên lại quấn đầy xiềng xích màu đen vừa to vừa nặng, không ngừng tỏa ra khí tức xa xưa, cột chặt cái nồi đen lên lưng.
“Ta cũng không biết, sau khi tiến vào đảo Phục Ma, cũng chẳng biết đi vào nơi quái quỷ nào, kết quả lại bị cái nồi này úp lên người.

Giờ…”
“Haiz, thôi bỏ đi, đừng nói nó nữa.

Đại ca, ta không có đến trễ đó chứ?”, Kim Bá Thiên cười ngây ngô hỏi.
“Không có, chỉ là, cuối cùng thì đệ vẫn bị liên lụy vào…”, Mục Long cười khổ, không biết nên may mắn hay lo lắng.
Kim Bá Thiên nghe vậy, thoải mái cười nói: “Ta biết, lúc trước vì ta quá yếu, đại ca làm vậy là sợ ta gặp chuyện không may”.
“Có điều, giờ Kim Bá Thiên ta cũng là Bích Cung cảnh đỉnh phong, đã có tư cách sóng vai với đại ca.

Dù ta không được, nhưng cái nồi sau lưng ta chắc chắn sẽ được”.
Sau đó, hắn ta xoay người, nhìn đám người xung quanh đang gắt gao nhìn bên này, chậm rì rì nói: “Hôm nay, có Kim Bá Thiên ta ở đây thì các ngươi muốn đánh đại ca ta, không ngại hỏi…!cái nồi sau lưng ta trước đi”.
Lúc này, mọi người trong hội Đồ Long đều nhìn Kim Bá Thiên như nhìn một con quái vật.


Mọi thứ xảy ra ban nãy quả thật đã đảo lộn nỗi lòng của họ.
Hơn một trăm người đồng thời ra tay, cùng ngưng tụ chân nguyên thì đó phải khủng bố đến mức nào?
Nhưng lại bị cái tên Kim Bá Thiên rớt từ trên trời xuống kia trực tiếp đánh tan, hơn nữa, bản thân còn bình yên vô sự.
Mọi người vừa sợ vừa tức, không phải bỗng dưng nhảy ra một tên Kim Bá Thiên thì lúc này Mục Long đã chết không chỗ chôn rồi.

Mà tất cả đều bại do một tay của tên kia.
Song, Kim Bá Thiên lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt căm tức của mọi người, trái lại còn tiến lên trước mấy bước, mặt mày lộ ra vẻ khiêu khích nhìn họ, kiêu ngạo nói: “Các ngươi có vẻ rất tức giận nhỉ? Nói thật, thấy cái vẻ tức giận của các ngươi là ta lại không nhịn được muốn cười.

Nếu không phục thì có thể đến đánh ta, Kim Bá Thiên ta mà lui lại một bước thì không phải đàn ông…”
“Giết, đập bể cái nồi của tên mập mạp kia rồi băm hắn ta thành một đống thịt vụn cho ta!”
Kim Bá Thiên còn chưa nói xong, Giang Thiên Vũ đã không kiềm được cơn giận trong lòng, tràn ngập sát khí hét lên một tiếng.
Những người còn lại vốn đang ức chế, bị Kim Bá Thiên khiêu khích lập tức không thể nhịn được nữa, ánh mắt như phun lửa, nghe Giang Thiên Vũ ra lệnh tức thì bùng nổ.
Bọn họ chỉ có một suy nghĩ đó là nếu tên mập mạp kia nói hôm nay muốn đụng vào Mục Long thì phải hỏi cái nồi sau lưng hắn ta trước.

Vậy cứ đập bể cái nồi, băm hắn ta thành thịt vụn trước rồi nói sau.
“Giết!”
Theo tiếng hò hét của Giang Thiên Vũ, đám người lại bùng nổ, cả đám đều cầm đao vung kiếm xông tới.

Có điều, mục tiêu lần này lại không phải Mục Long, mà là Kim Bá Thiên.
Nhưng đối mặt với số người đông đảo như vậy, Kim Bá Thiên lại không hề lo sợ, mà chỉ thuận thế nằm sấp xuống đất.

Thoáng chốc, cái nồi to màu đen sau lưng lập tức úp xuống đất, cả người đều bị trùm bên trong giống như rùa lùi về mai, không chừa một chút khe hở nào.
Song mọi người đã đỏ mắt và nổi lên sát khí với Kim Bá Thiên.

Dù hắn ta có núp vào thì lại làm được gì?

Tức thì, đao kiếm bay múa, chân nguyên rền vang, hơn trăm người quay quanh cái nồi to kia, điên cuồng tấn công nó.
Có điều, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người hoảng sợ đến cùng cực.
Có người cầm một thanh trường kiếm linh khí trung phẩm chém mạnh lên cái nồi đen kia, cuối cùng kết quả lại hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của gã.
Cái nồi kia chỉ phát ra một tiếng vang trầm đục rồi vẫn không chút sứt mẻ, còn gã lại bị hất bay ra ngoài, cánh tay cầm kiếm cũng bị chấn cho không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đổ máu, cả nửa người cũng có chút tê dại.
Linh kiếm trung phẩm kia đủ để bổ đôi một ngọn núi, nhưng giờ lại kêu gào thảm thiết, rắc một tiếng, gãy.
Người bị như vậy lại không chỉ có một mình gã, đám người dẫn đầu quần ẩu Kim Bá Thiên đều kinh ngạc nhìn vũ khí bị gãy trong tay, lòng bàn tay đổ máu.
“Vũ khí của ta…”
Có người kêu rên, với họ một kiện linh khí phải quý giá cỡ nào chứ? Lúc trước, vô số người tham gia đuổi giết Mục Long cũng là vì ham hai kiện linh khí tuyệt phẩm trong tay hắn.
Nhưng giờ, Mục Long vẫn chưa giết được mà linh khí của họ đã gãy.

Điều này quả thật như là trực tiếp xẻo một thịt từ trên người họ.
Những người khác nhìn thấy cảnh ấy thì đều chấn động, đầu tiên là may mắn, sau đó thầm kiêng kỵ nhìn cái nồi đen kia, rồi lặng lẽ cất vũ khí trong tay đi.
Nếu có cao thủ Ngự Hồn cảnh thi triển linh khí thì sức mạnh của nó có thể chẻ đôi đất trời.

Tuy họ chính là Ngự Hồn cảnh, cũng khó có thể phát huy ra sức mạnh thật của nó.

Nhưng linh khí vẫn mãi là linh khí, xét về độ cứng thôi đã có thể chém sắt như chém bùn.
“Rốt cuộc thì cái nồi kia được làm bằng chất liệu gì vậy, sao lại kinh khủng như thế?”, đây là suy nghĩ chung của mọi người lúc này.

“Ta cũng không tin, chúng ta đông như vậy lại không làm gì được một cái nồi rách và tên mập mạp chết tiệt kia!”, có người hết sức đau lòng tức giận hét.
Song đúng lúc này, chỉ nghe thấy bên dưới cái nồi kia chợt vang lên một giọng nói vui sướng khi người gặp họa: “Xin lỗi nhé, các ngươi thật sự chẳng làm được gì nó đâu, không tin thì có thể thử”.
Câu này nghe kiểu gì cũng thấy ngứa răng, mọi người nghe vậy lại càng hận đến điên người.
“Mọi người cùng nhau vận chuyển chân nguyên đi, dù không phá nổi cái nồi này, cũng có thể trực tiếp đánh chết hắn ta!”
“Đúng vậy, ta phải trả thù cho linh khí của ta!”

Mọi người tức giận rống lên, cùng vận chuyển chân nguyên điên cuồng đập lên cái nồi.
Hơn một trăm người đồng loạt vận chuyển chân nguyên điên cuồng tấn công cái nồi kia, hình ảnh ấy có thể nói là cực kỳ đồ sộ.
Sự tấn công ấy diễn ra khoảng hơn 10 phút, cơn giận trong lòng họ mới dần nguôi ngoai.
Còn Mục Long lại chỉ đứng nhìn cảnh ấy mà chẳng lo lắng gì.
Hắn vô cùng hiểu biết Kim Bá Thiên, nếu không nắm chắc 100% thì hắn ta sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Cuối cùng, sau khi mọi người điên cuồng tấn công một hồi mới bắt đầu ngừng lại.
“Giờ, chắc hẳn tên mập chết tiệt kia đã bị chấn nát nhừ rồi nhỉ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.