Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 153: Nồi Đen Từ Trên Trời Giáng Xuống


Bạn đang đọc Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long – Chương 153: Nồi Đen Từ Trên Trời Giáng Xuống


Thấy vậy, thần sắc của Mục Long lập tức cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.

“Bọn chúng cuối cùng đã phản ứng được rồi sao?”
Trước đó, hắn bị đám đông vây sát mà không chết, ngược lại còn giết chết trăm người chính là dựa vào biện pháp lấy thương đổi mạng, bởi vì hắn có Tam Quang Thánh Thủy, bất luận có thương nặng thế nào đều có thể hồi phục nhanh chóng.

Nhưng hiện tại nếu như một trăm người liên thủ đánh một kích thì lực lượng khủng bố cỡ đó đủ để giết chết hắn trong nháy mắt, cho dù có Tam Quang Thánh Thủy cũng không thể cải tử hồi sinh được.

“Làm thế nào đây?”, ánh mắt Mục Long lạnh lùng, bởi vì hắn phát hiện hắn vẫn đang nằm trong vòng vây, đối diện với hơn một trăm người bao vây thế này, hắn căn bản không thể xông ra.

Đệ tử còn lại của hội Đồ Long đã nghe thấy đề xuất của hai người Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện thì bắt đầu vận chuyển chân nguyên, hội tụ lại một chỗ muốn oanh sát hắn.

Đám đệ tử này đều giơ một tay lên trời, chân khí toàn thân từ bàn tay tuôn trào ra, hướng về phía chính giữa, hội tụ lại chính giữa đỉnh đầu Mục Long.

Lực chân nguyên của hơn một trăm người tựa như từng đạo xiềng xích phong tỏa không gian xung quanh, cuối cùng lực lượng hội tụ mà thành tràn ngập khí tức hủy diệt và cuồng bạo khiến người ta thấy phải biến sắc.

Gió mây đất trời phảng phất cũng bị lực lượng lôi kéo làm dấy lên từng trận cuồng phong, thổi quét từ bốn phương tám hướng mà tới.

Cuồng phong phấp bới, cát bay đá chạy.

Ở dưới dao động lực lượng cuồng bạo cỡ này, bầu trời trên đầu tựa hồ cũng trở nên u ám hơn, mà chỗ lực lượng ngưng tụ kia lại càng lúc càng dồi dào, tựa như một cỗ mặt trời nóng rực sắp rơi xuống từ cửu thiên, hủy diệt tất cả vậy.


Nếu như lực lượng của hơn 100 người này được dẫn dắt nện xuống thì đến một ngọn núi cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, trừ khi là Ngự Hồn cảnh có thể thôi động thần hồn, ngưng tụ ra linh khí thiên địa trong một ý niệm, bằng không căn bản không thể chống cự.

Mục Long nhìn lên trên đỉnh đầu, lực lượng chân nguyên tràn ngập sự khủng bố này, hư không đã hoàn toàn bị phong tỏa, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ dứt khoát, điên cuồng.

“Xem ra, đây mới là thời khắc liều mạng thật sự, nếu như các ngươi muốn bức giết ta, vậy thì bất luận sống hay chết, ta cũng sẽ phải khiến các ngươi trả giá!”
Trong lúc tự lẩm bẩm, hắn trực tiếp rút ra hai giọt Tam Quang Thánh Thủy, nuốt vào trong miệng, một trận lực lượng dồi dào lập tức sản sinh trong người hắn, tràn ngập trong từng thớ thịt.

Hai giọt Tam Quang Thánh Thủy, việc này tương đương với cùng một lúc nuốt hai mươi vạn viên Huyền Linh đan, mức độ nồng hậu không cần nói cũng biết.

Thân thể của Mục long vượt xa đồng cấp, có chút dấu hiệu rạn nứt, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Đứng trước sống chết hắn không có bất cứ nắm chắc nào, cũng không biết kết cục cuối cùng ra sao, chỉ biết tìm mọi cách để bạo phát ra lực lượng mạnh nhất của mình, liều chết một phen.

“Giết hắn!”
Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, dưới sự dẫn dắt của Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, lực chân nguyên của hơn trăm người này chớp mắt đã tập hợp đến một mức độ cực kỳ khủng bố.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của mọi người, hướng về vị trí Mục Long đang đứng, ầm ầm nện xuống.

Cảm giác mà cảnh tượng này mang lại cho người ta chỉ có một, đó là trời sắp sập!
Trong phạm vi hơn mười dặm, rất nhiều người đều cảm nhận được dao động lực lượng khủng bố này, ai nấy đều tỏ ra kiêng dè.

Cùng lúc đó, tại một ngọn núi cao cách xa, hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang yên lặng đứng đó, chính là Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đã bị Mục Long khuyên rời đi trước đấy.

“Ta có chút hối hận, có lẽ trước đó chúng ta không nên nghe hắn nói rời đi mà phải lựa chọn ở lại”, Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm cảnh tượng phía xa, sắc mặt trầm trọng, hắn ta biết cho dù Mục Long có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể chống chọi với lực lượng cỡ này.

Cho dù là Yêu Hủy trước đó đã ngưng tụ ra hư đan đối mặt với lực lượng cỡ này cũng chỉ đành chịu một kích tất sát mà thôi.

“Huynh sợ chết không?”, Mặc Linh Lung nhếch miệng nói, im lặng một lát rồi như đưa ra quyết định gì đó, hỏi Sở Tùy Duyên.

“Cùng chung chí hướng, có chết trăm lần! cũng không hối hận!”, Sở Tùy Duyên nhìn về phía xa, ánh mắt kiên định.

Vẻ mặt vốn không màng danh lợi của hắn ta, vào khoảnh khắc này lại bộc lộ tài năng, bộ dạng giống như năm đó dựa vào chính mình tung hoành ngoại môn, ghi danh vào vị trí đầu bảng Sơn Hà vậy.

“Vậy chúng ta đi báo thù cho hắn!”

“Được!”, Sở Tùy Duyên gật đầu thật mạnh, nhấc bước chân lên chuẩn bị quay lại chiến trường.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của hắn ta đột nhiên kiềm lại.

“Mau nhìn, đó là cái gì?”, thị lực của Bích Cung cảnh cực kỳ khiếp người, Sở Tùy Duyên chỉ về phương hướng nơi Mục Long đang ở, ánh mắt chấn động.

Mặc Linh Lung nghe vậy cũng nhìn về bầu trời chiến trường cách đó không xa theo hướng này, lộ ra thần sắc khiếp sợ.

“Đó rốt cuộc là thứ gì! “
!.

Lúc này, mọi người vẫn đang dẫn dắt lực chân nguyên đánh về phía Mục Long, Mục Long sắp bị trực tiếp đánh chết rồi.

Nhưng, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng gầm như xé rách cổ họng.

“Đừng mơ đả thương lão đại nhà ta!”
Trong chớp mắt chỉ thấy một vật từ trên trời hạ xuống, nặng nề va chạm lên lực chân nguyên đủ để hủy diệt tất cả này.

Ầm ầm!
Tiếng nổ phát ra như trời long đất lở, khoảnh khắc này, đất trời phảng phất như một mảng hỗn độn, mất đi tất cả màu sắc.

Lực chân nguyên đủ để nghiền nát núi non đó vào lúc này lại trực tiếp sụp đổ, tan thành mây khói.

Ầm!
Lại thêm một tiếng nổ nữa, tựa hồ như tiếng thiên thạch va chạm vậy, cả mặt đất đều bị lay động, từng tảng cự thạch dưới đất bị chấn cho rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.


Đến khi bụi bặm lắng xuống, cảnh tượng trước mắt càng khiến người ta khiếp đảm hơn, cảm giác cực kỳ không thể tin nổi.

Đó là một thứ tròn trịa đen thùi lùi, liếc mắt nhìn một cái liền cảm giác vô cùng nặng nề, ngay sau đó thứ này đã động đậy.

Vù vù!
Vào tích tắc được nâng lên, mọi người mới phát giác đây chính là một cái nồi đen lớn, trước đó rơi úp xuống đất, chẳng trách mà không thể nhận ra.

Nhưng đây chắc chắn không phải là một cái nồi đen bình thường, bởi vì nó từ trên trời giáng xuống, hơn nưa còn đánh tan chân nguyên của hơn trăm người.

Ngoài ra, bên dưới cái nồi đen này còn có một người, từ trên cao rơi xuống mà vẫn bình an vô sự.

Khi nhìn rõ người này, Mục Long lập tức tỏ ra vui mừng.

“Tên mập, ngươi đây là! “, Mục Long có vẻ không hiểu.

Người này chính là Kim Bá Thiên.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.