Đọc truyện Yêu Thầm Là Chuyện Một Người – Chương 76: Xứng Đôi
Chiếc xe Maserati vẫn đang chạy trên cầu dài bắc ngang từ thành phố Hứa Tô qua đảo Bạch Hải, tài xế chú tâm lái xe, Đới Khải cầm máy tính bảng đọc báo kinh tế nhàn hạ, Lý Thẩm lôi đống tài liệu của dự án Bạch Hải ra xem xét, thư ký Kim ngồi ở ghế lái phó cảm thấy không khí này không đúng chút nào
Chính là cảm giác kì lạ có chút ngượng ngượng bao quanh không khí trong xe, nghĩ tới nghĩ lui nhìn qua nhìn lại gương chiếu hậu rồi lại lắc đầu cho rằng bản thân nghĩ nhiều
Đi đến một khách sạn theo phong cách phương tây cổ điển chiếc xe mới dần dừng lại, có rất nhiều người dân tập trung đông đúc ở đó.
Vệ sĩ đã sắp hàng, trên bàn là hợp đồng được mở ra sẵn với chiếc bút bên cạnh.
Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng
Đới Khải và Lý Thẩm lần lươt mở cửa bước ra, người dân quay lưng lại nhìn về phía xe bắt đầu mất trận tự.
Một số người thỏa hiệp chỉ bàn luận cái gì đó, có người lại kích động vì sự xuất hiện của chủ tịch tập đoàn
“Chủ tịch Thịnh Thế xuất hiện rồi”
Chỉnh lại cà vạt và phủi thẳng chiếc áo vest đắt tiền, Đới Khải lạnh lùng tao nhã bước tới chỗ đông người, Lý Thẩm cũng theo sau với tinh thần thoải mái và tự tin nhất mặc dù đây là dự án quan trọng đầu tiên mà cô can thiệp
Thư Ký Kim đi trước dẹp loạn mở đường cho hai người đi về phía bàn đặt hợp đồng thì có người hô lớn lên với hành động quá khích: “Tôi không chấp nhận dỡ bỏ làng chài”
Lý Thẩm giật mình quay lại vì có cảm giác có thứ gì đó lao về phía mình không ngờ rằng Đới Khải ôm lấy vai cô đẩy qua một bên lấy thân mình to lớn che cho cô, vài quả trứng gà, sỏi đá bay tới vỡ dính lên bộ vest đắt tiền của Đới Khải
Anh chau mày nhưng không để ý nhiều như vậy chỉ quan tâm đến Lý Thẩm: “Không sao chứ?”
Lý Thẩm đứng như trời trồng nhìn vệt máu nhỏ chảy từ vành tai của Đới Khải xuống, hồi lâu mới định thần lắc đầu đưa đôi tay run rẩy lên vành tai của anh: “Anh chảy máu rồi”
Sự việc xảy ra trong nháy mắt, bảo vệ dưới sự huy động của thư ký Kim đã nhanh chóng khống chế 3 người quá khích lúc nãy lại, người dân cũng hoảng loạn ngăn cản vệ sĩ đàn áp 3 người kia.
Một mớ hoãn loạn Đới Khải nói không sao rồi cầm tay Lý Thẩm kéo lên phía thềm cao của khách sạn giọng nói đầy uy lực, khuôn mặt lạnh tanh vang lên khiến tất cả mọi người trong giây lát im phăng phắc hướng về nơi âm thanh phát ra
“Trật tự”
Đợi mọi người thật sự bình tĩnh trở lại anh mới lên tiếng nói tiếp, giọng nói giờ đây trở nên trầm xuống đủ cho mọi người nghe được, ngữ điệu sắc bén lời lẽ đầy thuyết phục: “Tôi biết mọi người đân làng chài ở đây đều đang rất lo lắng tương lai mình và gia đình sẽ đi đâu làm gì để kiếm sống khi công việc kiếm tiền nuôi gia đình trước đây là đánh bắt cá.
Tôi thân là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế hôm nay có mặt ở đây chính là vì muốn cho mọi người một câu trả lời thích đáng nhất.
Tất cả những lo lắng của mọi người, Thịnh Thế sẽ luôn lắng nghe và giúp mọi người an bài, tôi lấy danh nghĩa chủ tịch hội đồng quản trị, CEO của công ty đảm bảo”
Bọn họ bắt đầu gật đầu xì xào với nhau điều gì đó, Đới Khải nhìn sang Lý Thẩm, cô gật đầu hiểu ý rồi lên tiếng tiếp lời anh: “Người dân làng chài đảo Bạch Hải thân mến, tôi là giám đốc phòng pháp lý của Thịnh Thế, luật sư Lý Thẩm”
Kính cẩn cúi người chào hỏi mọi người, phong thái tao nhã của Lý Thẩm khiến tất cả mọi người đều im lặng chú ý đến cô
“Chắc hẳn mọi người cũng đã biết bộ văn hóa đã đưa cá voi trắng vào danh sách bảo vệ và việc các vị đánh bắt sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Còn chúng tôi lại muốn cải tạo hòn đảo này thành khu du lịch sinh thái nhưng truyền thống ở làng chai rất phong phú và thích hợp làm du lịch nên đương nhiên việc dỡ bỏ làng chài chỉ là 30% lấn chiếm vùng cần làm resort vậy nên làng chài không hề mất đi, nếu các vị đã yêu thương mảnh đất này đến thế thì hoan nghênh trở về bất cứ lúc nào.
Thay vì để nó mai một theo thời gian thì để chúng tôi cải tạo phát triển đưa hòn đảo xinh đẹp này đến với nhiều người không phải tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, ngoài đền bù, Thịnh Thế sẽ giúp mọi người di dời đến nơi ở mới cũng như sự trở lại của người làng chài ven biển sẽ hoàn toàn miễn phí và được sử dụng gói ưu đãi của khu resot cao cấp.
Việc của mọi người chỉ cần kí vào hợp đồng và chờ ngày nhận tiền” Đới Khải gật đầu tiếp lời
Lý Thẩm mỉm cười nhìn biểu hiện gần như đã bị thuyết phục của người dân: “Nghe nói còn chưa đến 2 tuần nữa sẽ xuất hiện mưa sao băng, ở hòn đảo Bạch Hải có thể nhìn thấy dễ dàng nhất nên chúng tôi quyết định sẽ tiến hành dỡ bỏ một số khu vực sau khi có mưa sao băng, khách sạn này đã có tuổi đời rất lâu nhưng doanh thu không còn được như trước.
Thế nhưng theo như ý nguyện của ông chủ và sau nhiều lần bàn bạc thì chúng tôi quyết định cũng sẽ không dỡ bỏ mà cải tạo để đón khách du lịch đến đây ngắm mưa sao băng, xem xét doanh thu trong 2 tháng sắp tới mới quyết định có nên dỡ bỏ hay không”
Ông chủ khách sạn Lores từ trong đám đông cũng khập khiễng đi lên khuyên nhủ mọi người: “Sự xuất hiện của chủ tịch và luật sư Lý cũng xem như cho chúng ta thấy thành ý của họ.
Tôi thấy chúng ta đừng làm khó nhau nữa, phúc lợi Thịnh Thế cho chúng ta nhiều như vậy cả đời này cũng không mơ có được đâu.
Mọi người mỗi người một bản kí đi xong chuyện liền nhẹ nhõm hơn thôi”
Lão Từ cũng xem như là người có máu mặt, ông ta lúc trước đấu tranh gay gắt vì khách sạn như vậy lần này lại nói thế khiến mọi người phần nào cũng thấy có lý.
Tất cả đều ngả hẳn về phía Thịnh Thế, mỗi người nối tiếp nhau kí vào hợp đồng
Lý Thẩm quay sang mỉm cười với Đới Khải, trong giây phút ấy anh lại mất đi khả năng kiềm chế mỉm cười với cô, cả hai nhìn nhau tươi cười rồi lại nhân ra không đúng bất giác tách ra trầm mặc không nói gì
Ba người đàn ông lúc nãy cố ý làm thương Lý Thẩm và Đới Khải nhân lúc đám đông đang ùa về phía bàn kí tên vào hợp đồng bọn họ cũng nhanh kí tên rồi tính chuồn khỏi.
Thư ký Kim ra hiệu, vệ sĩ nhanh chóng chặn đường không để họ tẩu thoát
Một trong ba người họ la lên hướng sự chú ý của mọi người về phía mình: “ Thịnh Thế tính lật lọng sao, thấy chúng tôi kí vào bản thỏa thuận rồi muốn làm gì hả, đánh chúng tôi à”
Người dân lại một phen hỗn loạn, trưởng làng bước lên nói với thư ký Kim: “Các cậu làm vậy là có ý gì, chẳng phải chúng tôi đã thỏa thuận kí tên rồi hay sao?”
Đới Khải bấy giờ khoanh tay lên ngực buông ra sải bước đi xuống dưới chỗ vị trưởng làng giải thích: “Trưởng làng, Thịnh Thế trước giờ trắng đen rõ ràng, ba người họ có hành động quá khích làm tổn thưởng đến nhân viên của tôi nên cần phải xử lý theo pháp luật.
Mọi người yên tâm, trong bản hợp đồng mọi phúc lợi của người dân làng chài đều được pháp luật công nhận chúng tôi tuyệt đối không nuốt lời” rồi quay qua vệ sĩ ra lệnh “Đưa đi…”
Mọi chuyện xem như giải quyết được phân nửa, người dân đều tản về nhà của mình, thư ký Kim giải quyết công vụ trở về trước, còn Đới Khải và Lý Thẩm bị Lão Từ một mực giữ lại khách sạn ăn tiệc mừng khiến hai người họ không thể từ chối đành miễn cưỡng tham gia
“Nào Đới tổng, luật sư Ly, lão Từ tôi thay mặt nhân viên khách sạn uống ly này cảm tạ hai vị đã cho Lores có cơ hội làm lại, còn cử người đến đây giúp chúng tôi thay đổi chiến lược kinh doanh, thật sự quá cảm kích” Lão Từ ngà ngà say chân đứng không vững, ngồi dậy nâng chén lên về phía Lý Thẩm và Đới Khải
Đới Khải miệng lưỡi vô tình lạnh lùng: “Vì lợi ích Thịnh Thế cả thôi, nếu các người không thể đưa doanh thu lên mức ổn định, Lores bị dỡ bỏ là điều sớm muộn”
Một câu nói vu vơ vô tình khiến nhân viên ngồi xung quanh chiếc bàn lớn ngơ ngác nhìn nhau, thái độ vị chủ tịch này có phải là lật mặt nhanh quá rồi không?
Lý Thẩm thúc nhẹ lên tay Đới Khải nhau mày rồi nhấc ly rượu vang đứng lên đáp lại lão Từ: “Ông chủ Từ, lần này là chúng tôi cảm ơn ông mới đúng nên việc kí tên mới nhanh chóng giải quyết như vậy.
Còn lời của chủ tịch ông cũng đừng quá để bụng mà nản chí.
Chỉ cần Lores phát triển trở lại, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện dỡ bỏ ở đây”
Nói mấy lời này mà Lý Thẩm có chút thấp thỏm trong lòng, Đới Khải trợn mắt nhìn Lý Thẩm khó tin.
Vốn dĩ sau lời khuyên của cô, anh chỉ muốn thỏa hiệp để việc kí tên diễn ra suôn sẻ hơn chứ không có ý định sẽ duy trì khách sạn này
Xem như là lời trấn an nhân viên của khách sạn đi, có khi khách sạn thực sự có thể vực dậy cũng nên.
Mọi người cụng ly cụng chén chúc mừng, bữa tiệc sau đó cũng nhanh chóng tàn, màn đêm cũng đã buông xuống cả hòn đảo
Nhìn thấy Đới Khải ngồi ở bàn nghỉ ngoài trời, Lý Thẩm liền đi tới quầy tiếp tân nói nhỏ với nhân viên lễ tân: “Tiểu Giả, chỗ em có đồ sơ cứu không?”
“Dạ có ạ, chị đợi em xíu nhé!” Tiểu Giả mỉm cười đi đáp
Cô gọi với: “Lấy chị một tấm mền với nhé!”
Không lâu sau thì Tiểu Giả đưa cho cô hộp sơ cứu và tấm mền cho cô: “Chủ tịch thật có phúc, hai người thật sự rất xứng đôi, nhất định phải hạnh phúc nhé”
Lý Thẩm cứng người gượng cười đáp: “Không như em nghĩ đâu” rồi nhận lấy đồ và đi ra ngoài chỗ Đới Khải
Đặt hôm sơ cứu lên bàn, cô giúp anh khoác chiếc mền lên, Đới Khải hơi giật mình ngước lên nhìn Lý Thẩm
“Trời sang thu buổi đêm lạnh, anh mặc mỗi chiếc áo sơ mi như vậy sẽ dễ ốm, còn nữa tôi giúp anh xử lý về thương”
Đới Khải không lên tiếng, rất ngoan ngoãn cầm lấy góc mền và xích người lại gần cho cô dễ xử lí vết thương.
Lý Thẩm mở hộp ra lấy que bông thấm nước sát trùng giúp anh làm sạch vết thương ở sau vành tai
Dù anh không lên tiếng nhưng vết thương sâu như vậy còn rửa bằng nước sát trùng thì cô biết chẳng hẳn là rất rất đau.
Cô thổi nhẹ lên tai anh nhưng không biết rằng đó là điểm nhạy cảm nhất của con người.
Theo phản xạ Đới Khải bắt tay nắm chặt cánh tay đang giúp anh xử lí vết thương khiến Lý Thẩm giật mình
Không hiểu sao, có lẽ là do không khí đêm khiến con người mụ mị mà cả hai đều mất đi khả năng khống chế bản thân.
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một hơi thở, Đới Khải tự từ tiến tới gần hơn môi Lý Thẩm, tay vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.
Lý Thẩm cũng vì vậy mà dần dần nhắm lấy đôi mặt
Ngay khi hai đôi môi gần như đặt lên nhau thì chuông điện thoại của Đới Khải kéo cô về hiện thực, Lý Thẩm mở mắt nghiêng mặt sang một bên tránh nụ hôn của Đới Khải
“Anh nghe điện thoại đi!”
Đới Khải tức giận đứng dậy rút điện thoại ra khỏi túi quần không quên chửi bậy một tiếng “Khỉ thật” rồi mới nhấc máy
“Gì cơ, tôi về ngay” Nhận được cuộc gọi báo cáo của thư ký Kim, Đới Khải chau mày khiến Lý Thẩm cũng không khỏi lo lắng
Cúp điện thoại, không đợi Lý Thẩm hỏi Đới Khải liền bắt lấy áo khoác vắt trên ghế lên: “Về thôi, tập đoàn có việc”
-Thiên Di-