Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 78: Hẹn Hò Chốn Công Sở
Hải Lam vẫn ngồi trên đùi Tô Uyển Nhi không chịu xuống.
Cô vô tình thấy trên màn hình điện thoại của chị có hình một cô gái phương tây, bổng ngồi bật dậy .
Tô Uyển Nhi : Em sao vậy ???
Hải Lam : Nhi đang xem hình ai ???
Vừa nói cô vừa nhéo vào eo cô ấy.
Tô Uyển Nhi thật sự có oan mà không thể oan hơn, chỉ là vừa rồi cô đnag xem địa điểm du lịch thì có hình của các du khách ở đó mai nói chuyện nên màn hình cảm ứng tự chạm vào thôi mà.
Sự tiến bộ của khoa học đôi khi cũng rất hại người nha !!!
Tô Uyển Nhi vừa xoa xoa eo vừa giải thích ” Oan cho tui, đây là hình trên mạng thôi, tôi đang xem những nơi đẹp nhất để đưa em đi du lịch thôi đa”.
Hải Lam nghi hoặc ” Thiệt ? “
Tô Uyển Nhi : Không tin em xem.
Hải Lam cầm lấy điện thoại bấm xem, sau đó nhìn Tô Uyển Nhi nở nụ cười xin lỗi ” Em…
Tô Uyển Nhi : Tui thiệt không ngờ cô 3 lại ghen tới vậy đó nghen.
Hải Lam lại nằm xuống vai cô nũng nịu nói ” Em ghen với Nhi thôi, ai bảo Nhi có quá nhiều tình cũ mần chi.
Em thì chỉ có mình Nhi, Nhi nói xem em sao có thể không ghen cho được.
Tô Uyển Nhi : Được được, nhưng từ nay về sau tui chỉ có mình em thôi.
Vì vậy không được ghen nữa, em nhéo tui thật đâu nha !!!
Hải Lam : Đáng đời .
Nói xong cô hôn môi Tô Uyển Nhi một cái xem như bồi thường.
Tô Uyển Nhi ngửi được hương thơm tươi mát kia lòng dạ nóng hừng hực lên, thật muốn hung hăng đè em dưới thân ngay lập tức, nhưng cô cũng suy nghĩ thật kỹ bản thân cô là bác sĩ cũng biết rõ mấy chuyện đó chỉ nên làm 3 lần một tuần thôi.
Nếu quá chế độ thân thể khó bảo tồn mà.
Hơn nữa Hải Lam sẽ không cho cô tùy ý như vậy, lần trước ở toilet là do cô áp chế thôi chứ thêm lần nữa chắc hẳn cô sẽ bị cấm cubg cả tháng mất.
Cô nuốt nước bọt tỏ vẻ thèm thuồng.
Hải Lam nhìn ánh mắt cộng thêm động tác kia liền hiểu ý đồ của con người xấu xa này.
Cô bóp bóp mặt chị cảnh cáo ” Tô Uyển Nhi đây là văn phòng, không cho phép chị mần bậy “.
Tô Uyển Nhi cười gian xảo ” Vậy về nhà là muốn mần gì mần, đúng không ?
Thêm một cái nhéo yêu nữa vào eo cô, Tô Uyển Nhi hít mạnh thật sâu không dám phản kháng.
Cô đã cảm nhận được sâu sắc nổi đau ngọt ngào của ba cô.
Hải Lam xỉ ngón tay trỏ vào đầu cô ” Cái đầu này tối ngày chỉ toàn những cái ý nghĩ tầm bậy không thôi “.
Cô cười ôm em vào ngực ” Chỉ xấu xa với em thôi đa “.
Hải Lam cười ngọt ngào trong lòng cô rồi như nhớ ra chuyện gì đó nói với cô ” À, hôm trước em đã gặp được người mà Nhi muốn tìm đó đa “.
Tô Uyển Nhi thắc mắc ” Là ai ?”
Em cười lấy túi xách trên bàn cần ra ví tiền, lấy từ trong đó một tấm tiền để trước mặt Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi chớp chớp mắt khó hiểu.
Hải Lam bật cười hôn lên đôi mắt đó nhẹ giọng nói ” Nhìn xem người trên đó chẳng phải Nguyễn Ái quốc mà Nhi luôn tìm kiếm khi ở nhà em sao ??? “.
Tô Uyển Nhi chợt nhớ ra kiến thức lủng lổ của mình mà bật cười, em lại còn đem nó ra trêu cô đúng là cần sửa lại rồi mà.
Cô nhẹ nhàng cù loét khiến Hải Lam cười khanh khách không thôi, em sợ nhất là nhột.
Hải Lam : Nhột quá đa, tha cho em đi.
Tô Uyển Nhi : Cho em còn dám chọc quê tui nữa không …
Hải Lam nằm cười trên vai cô xin tha, quần áo chỉnh tề cũng bị nhăn không ít.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, thư ký Hải Lam mang theo một bó hoa to đùng đi vào.
Nhìn thấy 2 người liền ngẩn ngơ không kịp phản ứng.
Tô Uyển Nhi vội kéo Hải Lam chôn trong ngực mình, lúc 2 người đùa giỡn 2 nút áo trên cùng của em đã bị mở ra cô không muốn để người ngoài nhìn thấy.
Tô Uyển Nhi : Có chuyện gì ???
Thư ký : Giám, Giám đốc.
Có hoa của Giám đốc Minh tặng chị.
Cô thư ký lắp bắp trả lời.
Cô không biết cô gái đang ôm giám đốc Lam là ai nhưng gương mặt xinh đẹp vừa rồi còn cười ngọt ngào với giám đốc khi quay sang nhìn cô lại lạnh lùng xuống.
Mà ánh mắt đó cũng thật giống Tổng giám của cá cô làm cô sợ hãi không thôi.
Tô Uyển Nhi : Tại sao không gõ cửa ???
Thư ký : Em quên mất.
Hải Lam lúc này đã chỉnh sửa lại trang phục của mình cũng cài lại nút áo cho Tô Uyển Nhi vuốt vuốt cổ áo cho chị.
Sau đó ung dung rời khỏi người Tô Uyển Nhi quay sang đối diện thư ký.
Hải Lam : Được rồi em để trên bàn trà đi, còn nữa lần sau nhớ gõ cửa.
Thư ký : Dạ .
Sau đó cô xanh mặt ra ngoài, đóng cửa phòng cẩn thận.
Hải Lam : Nhi mần chi hun dữ vậy đa.
Tô Uyển Nhi cầm cầm bó hoa lên xem, ánh mắt liết xéo xem bó hoa lẫn người tặng hoa như kẻ thù.
Tô Uyển Nhi : Ai biểu cô ta làm người giao hoa giúp tình địch của tui mần chi.
Tui nghĩ mình nên thị uy một chút.
Hải Lam bước đến cầm bó hoa trên tay cô đặt xuống bàn dùng hai tay ôm eo cô ” Nhưng em vẫn chưa nhận hoa từ Nhi “.
Tô Uyển Nhi : Em đã có được bông hoa xinh đẹp nhất là tui rồi còn gì, đúng hong Mình !!!..