Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 43: Tết Xưa
Ra đến chợ đã thấy tấp nập người buôn bán đủ mọi loại hàng đông đúc và nhiều mặt hàng hơn ngày thường.
Mọi người đi đến cửa hiệu bán vải lớn nhất chợ , ông chủ vội chạy ra đón.
Ông ta đương nhiên biết mấy người trước mặt là cậu 2 với cô 3 con ông hội đồng, họ là mối lớn của cửa tiệm ông.
Ông chủ : Ây da, cậu 2 và cô 3 đến thiệt là vinh hạnh cho tiệm tui đó đa.
Hong biết cô cậu muốn mua vải hay may đồ ?
Hải Lam : Tui muốn mua vài sắp vải, ông chủ cứ để chúng tui tự nhiên được rồi.
Ông chủ : Được được, cô 3 tự nhiên.
Mua xong vải mọi người cùng ra chợ dạo một vòng, lúc đầu đi cùng Cao Văn Tô Uyển Nhi thiệt không có hứng thú nhưng có Hải Lam thì khác, rất vui nha !
Bưởi : Cô Nhi coi bộ thích gê đa, bộ cô chưa đi chợ tết lần nào hả cô ?
Tô Uyển Nhi : Ừ, tui chưa từng được đi nên rất tò mò đó đa.
Bưởi : Vậy lúc trước tết cô Nhi mần gì ?
Tô Uyển Nhi phát hiện thằng Bưởi luôn có thật nhiều câu hỏi.
Rất tám nha !!!
Cao Văn : Cô Nhi của em sống ở Tây nên hong có tết truyền thống đâu.
Lúc đó chắc cổ ở vũ trường đó đa.
Tô Uyển Nhi trừng mắt nhìn Cao Văn.
[ Tao không mượn mày khai báo nha ].
Về đến nhà cũng đã đến trưa, vừa vào cửa Hải Lam đã được người làm nói ông hội đồng kêu cô đến thư phòng của ông để viết câu đối.
Hải Lam học viết thư pháp từ năm 10 tuổi, nét chữ cô viết rất có hồn đầy mạnh mẽ.
Kể từ năm cô 13 tuổi thì mọi năm đến tết câu đối trong nhà ông hội đồng đều để cô viết.
Sau khi cô viết xong ông liền sai gia nhân đem dán khắp nhà.
………
Hôm nay là 30 tết theo tập tục tối nay sẽ có lễ hội thả thuyền ở bến sông.
Ở thời này thì nước ta chưa có pháo hoa việc thả thuyền là tiết mục thú vị nhất.
Giống như lễ hội hoa đăng để tìm ý trung nhân của Trung Quốc, lễ thả thuyền cũng nhằm mục đích đó.
Sang sớm khi vừa ra khỏi phòng đi vào sân Tô Uyển Nhi đã thấy Hải Lam ngồi ở đình nghỉ mát.
Nhưng lần này trên tay em còn có thêm cây đà Tỳ Bà, tay em nhẹ khẩy tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên.
Tô Uyển Nhi đã quen nghe tiếng piano hoặc đàn vĩ cầm.
Đây là lần đầu cô nghe được tiếng đàn Tỳ Bà lại là do Hải Lam đánh âm thanh càng thêm ngọt.
Sau một lúc thì khúc nhạc cũng hoàn tất lúc này Tô Uyển Nhi mới hoàn hồn.
Em đàn thì hay viết thư pháp giỏi, người lại mềm còn thơm cô cảm thấy bệnh si mê của cô đã hết thuốc chữa.
Đột nhiên vai cô bị vỗ một cái thật mạnh.
Cao Văn : Hoàn hồn ….
Tô Uyển Nhi : Mày mà vỗ thêm vài cái n ữalà hồn tao đi luôn.
Cao Văn : Đi đâu, về năm 2020 à ?!
Tô Uyển Nhi : Ừ.
Cao Văn : Chỉ sợ thân xác về đó nhưng tâm hồn thì ở đây.
Tối nay có lễ hội thả thuyền cầu nguyện nghe nói rất đông vui.
Có muốn đi không ?
Tô Uyển Nhi : Tại sao không ?!!!
Cao Văn : Đúng, nên đi.
Vì cậu Sang và Cậu Hải sáng nay đã sang mời Hải Lam cùng đi.
Tô Uyển Nhi : Ừ, cũng may lần này John không về cùng Thắng .
Trời vừa chập tối Sang và Hải đã đến chờ sẳn.
Lần này do bến sông khá gần nên mọi người chỉ đi bộ.
Hải Lam hôm nay mặc chiếc áo dài hồng phấn trên áo có thêu hoa sen trắng và lá sen màu xanh rất nền nã.
Khuôn mặt nhẹ trang điểm trông em đẹp như từ tranh vẽ bước ra.
Khi vừa ra cổng đã khiến dân tình mê mẩn, Sang và Hải thì há hốc mồm.
Họ si mê ra vô vội chạy đến khen tắm tắt.
Tô Uyển Nhi : Cao Văn, thấy 2 thằng đó tự nhiên tao nhớ đến lúc ở hiện đại cũng có một đám ông vò vẻ ưa bu quanh vậy.
Cao Văn : Cũng may mày chưa bị ong đốt.
Trên đường đi có rất đông người trai gái già trẻ có đủ.
Ai cũng đổ xô ra chợ hoa tặng bến tàu.
Lũ trẻ con chạy rượt đuổi nhau la ó rất náo nhiệt.
2 người kia cứ kè kè Hải Lam làm Tô Uyển Nhi thật chướng mắt.
Cô cố tình lôi kéo Cao Văn đi nhanh hơn chen giữa họ.
Cao Văn : Mận em chuẩn bị thuyền giấy để thả hết chưa ?
Mận : Dạ cậu, mấy hôm trước em và cô 3 đã ngồi sếp thuyền chuẩn bị hết rồi.
Thằng Bưởi đang ôm kìa cậu.
Cao Văn quay lại nhìn thằng Bưởi xách trên tay 1 cái túi lớn nhưng nhìn cũng không nặng lắm, teong đó toàn là thuyền giấy.
Cậu Hải cũng nhanh nhẹn lên tiếng ” Tui cũng đã sai người chuẩn rồi đó đa”.
Ra đến bến tàu đã có đông nghẹt người.
Tô Uyển Nhi không an tâm để Hải Lam đi một mình với 2 tên kia, bài học lần trước đã khiến cô nhớ đời rồi.
Cô vội đi đến đứng cạnh em, âm thầm theo sát bảo vệ em
Hải Lam không quay đầu nhưng đã nghe được mùi hương quen thuộc của người kia.
Cô biết cô ấy vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cô, chỉ có điều vẫn luôn trốn tránh cô.
Mận : Cô 3 thuyền nhà mình ở đây nè cô.
Con Mận chỉHải Lam chiếc thuyền c ủanhà hội đồng Niên , Hải Lam đi xuống thuyền nhỏ , mọi người cũng tranh thủ đi theo.
Hải Lam cầm từng chiếc thuyền giấy đủ màu sắc từ từ thả xuống sông, chỉ sau một thời gian ngân trên mặt sông đã đầy ấp những chiếc thuyền con con.
Ở thời này chỉ có đèn dầu còn chưa có đèn cầy nên không có vụ để đèn cầy vào thuyền như thời hiện đại.
Con kênh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ tầm 10m.
Hai bên là ruộng lúa đang chính, người đi chơi xuân ai cũng cầm theo cái đen lồng trông rất đẹp mặt.
Cảnh cứ như thơ.
Hải Lam thả xong liền chắp tay rồi nhắm mắt cầu nguyện.
Tô Uyển Nhi thấy vậy cũng làm theo, cô không biết em nguyện cầu gì nhưng cô thì cầu mong em một đời yên vui.
Hải Lam cầu nguyện xong mở mắt nhìn thấy Tô Uyển Nhi cũng đang cầu nguyện.
Liệu cô ấy có biết điều cô mong ước chỉ là được ở cạnh cô ấy hay không .
Sau đó chiếc thuyền thả nhẹ đi dọc sông.
Gió xuân thật mát mẻ.
Cậu Hải : Cô Lam vừa rồi cầu nguyện gì vậy đa ?
Cậu Sang cười khinh khỉnh ” Cậu Hải không biết nói ra sẽ mất linh sao ?! “.
Cậu Hải : Tui thì không sợ đâu đa, vì điều tui cầu nguyện mấy năm nay chỉ có một thôi đa.
Cậu Sang : Thật trùng hợp, tui cũng vậy đó đa.
Không cần hắn nói Tô Uyển Nhi cũng biết cả 2 người họ muốn gì.
Hải Lam chỉ cười cười , điều họ cầu nguyện cô cũng không để tâm.
Cậu Sang : Sáng mai tui sang đưa cô Lam đi chùa cầu phước đầu năm nhé !
Cậu Hải : Tui cũng đưa cô Lam đi nhé !
Cao Văn và Tô Uyển Nhi nhìn nhau [ 2 cha nội này cưa gái cũng có tâm phết hen ].
Hải Lam : 2 cậu có lòng, sáng mai tui sẽ đi cùng anh 2 và má của tui rồi đa.
2 người đành ngậm ngùi nhưng không bỏ cuộc.
Định bụng sẽ đến chùa chờ sẵn..