Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 42: Ở Lại Hay Rời Đi
Sau khi từ An Giang về thấm thoát cũng đã 1 tháng trôi qua, mọi thứ đã đi vào quỷ đạo, nhà hội đồng Niên cũng không còn đông khách khứa.
Thắng và John đã trở về Sài Thành tiếp tục việc học, Sang và Hải cũng về lại nhà mình.
Nhịp sống nhẹ nhàng yên ả như mọi khi.
Lúc này Tô Uyển Nhi và Cao Văn đang nằm ở 2 cái võng sau nhà.
Chân thì đun đưa miệng thì nhai nhai đồ ăn.
Cao Văn : 10 ngày nữa là Tết rồi đó đa.
Lần đầu được ăn tết xưa thật háo hức.
Tô Uyển Nhi : Hong biết cậu 2 Ân háo hức việc gì đa ?
Cao Văn : Tô Uyển Nhi…
Tô Uyển Nhi : Sao, hay mày muốn tao gọi Cao Văn .
Cao Văn : Ừ, lâu tồi không ai gọi cái tên đó.
Nhưng tao vẫn thích khi nghe Thư Thư gọi là Văn Văn.
Tô Uyển Nhi : Ôi mèn đét ơi, 2 đứa mày thật mắc ói.
Văn Văn Thư Thư ….!A thì ra tên 2 người hợp đến vậy Văn Thư.
Cao Văn : Thư Thư làm việc thì nghiêm túc , nói chuyện ngọt ngào đáng tin.
Nếu tao là đàn ông cũng muốn cưới em ấy.
Tô Uyển Nhi : Thì mày đang là đờn ông đó đa.
Cao Văn : Vậy tao cưới xuyên thế kỷ à ???!!!
Tô Uyển Nhi : Nếu cứ ở đây cuối cùng mày cũng phải cưới.
Cao Văn : Tô Uyển Nhi
Tô Uyển Nhi : Gì đây ba, mỗi lần mày kêu đầy đủ họ tên tao là không có chuyện gì tốt đẹp.
Cao Văn đột nhiên ngồi dậy nắm lấy 2 tay của Tô Uyển Nhi tha thiết nói ” Lấy tao nha, giúp tao đi “.
Tô Uyển Nhi bật cười ha hả lấy tay sờ lên mặt Cao Văn từ từ nói ” KHÔNG ĐỜI NÀO “.
Sau đó vương người ngồi dậy ” Cao văn, tao định qua tết sẽ rời đi.
Chúng ta là bạn thân hơn 20 năm rồi tao cũng không đành xa mày, đi cùng tao không ? “
Cao Văn im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
Tô Uyển Nhi : Cả tháng này Hải Lam đã không để ý gì đến tao rồi, tao nghỉ chỉ cần tao rời đi qua một thời gian nữa em ấy sẽ quên tao thôi.
Mày và gia đình này vốn không thân thít cũng không cần vướng bận.
Cô xoay người vỗ vô vài Cao Văn ” Đi thôi “.
Cao Văn : Mày nói cũng đúng, tao cũng không phải con cái họ.
Đợi tao sắp xếp xong mọi chuyện chúng ta sẽ đi vẫy vùng thiên hạ.
[ Nghe cứ như tung hoành thiên hạ phim cổ trang vậy ba ].
…….
Không khí tết truyền thống ngày càng gần, ở thời này người dân làm lụng vất vả cả năm chỉ mong đến tết.
Dù không sung túc như nhà Bá hộ hay hội đồng nhưng cũng ăn mặc tươm tất trang trí nhà cửa bày biện cúng kiến đón xuân về.
Nhà hội đồng đương nhiên cực kì bận rộn, người ăn kẻ ở chạy xuôi ngược chuẩn bị đồ ăn, giặt giũ chăn mền, quét dọn trong ngoài.
Do diện tích nhà khá lớn nên chuyện dọn dẹp cũng mất tầm mấy ngày.
Mận : Nay mình đi chợ mua gì vậy cô 3, sao hong để tụi em đi mua cô căn dặn là được rồi đa.
Hải Lam : Cô ra chợ lựa vài sắp vải cho thợ may của nhà may quần áo mới.
Cô muốn tự tay lựa mới an tâm.
Mận : Vậy con kêu thằng Bưởi theo để phụ xách đồ nhen cô.
Hải Lam : Ừm.
Vì quá nhàm chán nên Tô Uyển Nhi đã lôi kéo Cao Văn đi ra chợ xem náo nhiệt thế nào.
Các cô sống ở thời hiện đại thì tết đã không còn vui nữa, mọi thứ chỉ cần bật app lên là đều được mang đến tận nhà.
Nhà cô cũng rất giàu có nên mọi thức đều được người làm lo cô không cần nhúng tay.
Hơn nữa cô cũng không có ở nhà để nhúng .
Cao Văn : Không phải muốn ra coi chợ tết ra sao sao.
Ngồi trên cầu làm gì ?
Cao Văn thật khó hiểu, rõ ràng nó muốn ra coi người ta buôn bán ra tới thì lại kéo cô ngồi trên cầu khỉ xem ghe thuyền.
Cô không có biết bơi nha.
Tô Uyển Nhi : Sợ hả, yên tâm tao bơi giỏi lắm không để mày có chuyện đâu.
Mà tao kêu mày học bơi biết bao nhiêu lần rồi vẫn cứng đầu không nghe.
Cao Văn : Không thích.
Tô Uyển Nhi chợt nãy ra ý xấu trêu chọc bạn.
Cô lung lay tay vịn cầu để chọc Cao Văn, Cao Văn lúc này tay chân run rẩy la toán lên ” Tô Uyển Nhi mày điên hả ?”.
Tô Uyển Nhi : Nước rất nha cậu 2 !!!
Đúng lúc Hải Lam, Mận và Bưởi đi ngang thằng Bưởi thấy vội chạy ra ” Cậu 2, cô Nhi chơi trò gì vui vậy đa ? “
Cao Văn : Vui cái đầu mày.
Mau kéo cậu lên.
Tô Uyển Nhi : Đúng đó mau kéo cậu 2 em lên đi đa.
Sợ chết cẩu rồi.
Sau khi hoàn hồn Cao Văn định bay đến dần cho Tô Uyển Nhi một trận thì thấy Hải Lam đứng phía sau.
Cao Văn : Hải Lam em đi chợ hả đa ?
Tô Uyển Nhi lúc này mới biết Hải Lam đang đứng sau mình cô vội quay đầu lại.
Hai người chạm phải ánh mắt nhau.
Hải Lam : Em đi chợ mua ít đồ.
Cả tháng này cô cố tình không để ý Tô Uyển Nhi, cô sợ sợ mình không kiềm được, sợ mình sẽ mất đi sự tôn nghiêm cuối cùng mà cầu xin người kia ở lại.
Cao Văn : Vậy đa, anh và cô Nhi cũng muốn đi chợ.
Vậy đi cùng nhau ngen.
[ Chỉ có Hải Lam mới trừng trị được con bạn thân vô tâm vô phế quản của mình, dại gì mà không trả thù nó ]..