Yêu Phải Tổ Tiên

Chương 123: Không Thể Cưỡng Cầu


Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 123: Không Thể Cưỡng Cầu


Ngô Thanh Nhu : Thầy và chị cứ nói chuyện.

Hải Lam đến giờ tiết chiều rồi, chúng ta về thôi.
Hải Lam liếc nhìn Tô Uyển Nhi một cái rồi chào hỏi mọi người đi theo Ngô Thanh Nhu.

Cô nghĩ nếu cứ để bình lặng như thế này Nhi sẽ không bao giờ nhận ra lỗ hổng giữa 2 người, cô đành để Ngô Thanh Nhu là chất kết dính vậy.
Sau khi 2 người họ rời đi Hạ Yên và Nguyễn Chính Cần nhìn nhau ngầm hiểu [ Tô Uyển Nhi chuyến này nguy to rồi ].

Vốn dĩ 2 người cũng định đi nhường lại không gian riêng tư cho họ nhưng Tô Uyển Nhi đã ngăn họ lại ” 2 người ngồi đi, em nói chuyện nhanh thôi].
Trước giờ cô là người không thích day dưa chuyện cũ nên sẽ giải quyết ngắn gọn, dù điều đó làm tổn thương người đối diện.

Cô chậm rãi nhìn Hyun từ từ mở miệng ” Hyun tình cảm bao năm của anh em rất cảm kích, nhưng em cũng muốn anh hiểu tình cả mà thứ không thể hoàn thiện khi ta đơn phương từ một phía”.
Hyun : Vậy tại sao em chấp nhận đứng sau anh ta ?
Tay anh chỉ vào Nguyễn Chính Cần..

Tô Uyển Nhi hít sâu một hơi nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra là thêm một phần kiên định cùng quyết tuyệt.

Nhưng cô chưa kịp nói thì đã bị giọng nói chân thành cắt ngang ” Nếu vậy anh có thể theo đuổi em một lần nữa không ? “
Nguyễn Chính Cần và Hạ Yên bật cười, cười không ngừng được.

Anh ta đúng là điên rồi làm gì có ai chia tay 10 năm rồi còn quay lại muốn theo dõi một lần nữa.


Tô Uyển Nhi một lần nữa hít sâu cố gắng kiềm tính tình.

Đúng là đàn ông Hàn vừa yếu đuối lại còn lằng nhằng cô sắp không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Tô Uyển Nhi : Em thật không muốn buông ra lời tafn6.

Tình cảm anh dành cho em, em trân trọng.

Nhưng em cũng mong anh hiểu rõ tình cảm của mình.

Đừng để sự ngây ngô của tuổi đôi mươi làm ngộ nhận đến bây giờ.
Cô nói nhiều như vậy không biết anh hiểu gì không ? Thôi kệ coi như cô đã nói rõ món nợ này rồi đi.

Còn muốn ra sao cô không chịu trách nhiệm.

Cô còn phải đối phó tình địch khó nhằn nữa.
Hyun : Anh không ngộ nhận…
Anh ta còn đang muốn nói tiếp thì đã bị Tô Uyển Nhi dơ tay ra vẻ dừng .Cô nói tiếp ” Đủ rồi, em đã có người mình yêu.

Em cũng mong anh tìm được người thật sự yêu anh”.
Nói xong không đợi ai kịp phản ứng cô đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Cô hiện tại rất muốn gặp Hải Lam, cả 2 cô tội gì phải làm khổ nhau.

Yêu ra yêu, không yêu thì dứt khoát.

Cô tuyệt không cho phép ai chen chân vào giữa 2 người.
Hạ Yên và Nguyễn Chính Cần cũng đứng dậy trao cho Hyun một ánh mắt đồng cảm.

Đành chịu thôi, tình cảm không thể cưỡng cầu.
0………0
Bên này Hải Lam cũng khá rắc rối, Ngô Thanh Nhu không đưa cô về trường như đã nói mà đưa cô đến công viên ở bờ sông.

Hai người ngồi ở một băng đá gần bến tàu, thật mát mẻ cũng thật giống với Vĩnh Long quê cô.
Mất một hồi lâu lúc Hải Lam cảm thấy không đủ kiên nhẫn thì Ngô Thanh Nhu mới chậm rãi lên tiếng ” Hải Lam “.
Hải Lam : Vâng…
Ngô Thanh Nhu quay sang mặt đối mặt với Hải Lam ” Cảm giác rung động vì một người là như thế nào ? “.
Hải Lam nghe hỏi vậy thì có hơi giật mình.

Cô nhớ lại lúc mình vừa gặp Nhi, cảm giác nắm tay lần đầu, lần đầu đỏ mặt tim đập thình thịch.

Có lẽ đó là rung động vì chỉ với một mình Nhi cô mới có loại cảm giác chưa từng có với ai như vậy.

Cô nhớ lại những năm tháng yên bình đó môi bất giác mỉm cười.

Ngô Thanh Nhu nhìn thấy mà ngớ ngẩn, không phải là Hải Lam chưa từng cười với cô nhưng nụ cười đ ómang vẽ xa cách lịch sự.

Còn nụ cười của em ấy bây giờ mới xuất phát từ nội tâm.
cô hiểu nó không dành cho mình.

Nhưng cô vẫn kiên nhẫn mà chờ đợi, mất vài phút suy tư Hải Lam mới thoát ra cảnh tượng trong quá khứ, cô quay đầu nhìn Ngô Thanh Nhu từ từ đáp ” Có lẽ là cảm giác tim đập thình thịch”.
Ngô Thanh Nhu nghe vậy liền kiểm tra lại lòng mình, quả thật là đang đập loạn nhịp.

Ngô Thanh Nhu : Vậy em…!Đã từng ?
Hải Lam nhìn ra hướng bờ sông.

Nó lớn hơn so với con sông ở quê cô rất nhiều, cũng có sóng đánh rất mạnh và liên tục.

Khác với sự êm đềm của con sông quê.

Nếu cô mà lỡ lọt xuống đây chắc chỉ nó nước trôi mất xác.
Hải Lam không trả lời mà hỏi ngược lại ” Còn chị thì sao ?”
Ngô Thanh Nhu chăm chú nhìn cô ánh mắt không che đậy sự ái mộ ” Trước đây chưa từng.

Nhưng hiện tại đã có “.
Hải Lam cười cười.

Mần sao mà cô không nhìn ra được ánh mắt lẫn sự nhu tình kia.

Cô không biết mình có phải mang số đào hoa hay không khi lần lượt có nhiều người thương mình như vậy
Hải Lam : Người đó thật may mắn…
Ngô Thanh Nhu nắm lấy tay Hải Lam ” Chị thấy ai được em thương mới là người may mắn nhất “.
Hải Lam nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Ngô Thanh Nhu.


Đây không phải lần đầu chị ấy nắm tay khi không được cô cho phép.
Ngô Thanh Nhu vẫn không để ý hành động đó tiếp tục nói ” Em có thể cho chị làm người may mắn đó được không ?”
Hải Lam khẽ thờ dài, nhìn về phía sông.

Một lúc lâu sau mới đáp lời ” Em là người khi đã thương một ai là sẽ nhận định người đó suốt đời.

Em chưa từng có ý định cũng chưa từng nghĩ mình có thể yêu một người khác.

Chị Nhu, tình cảm của chị em cảm kích.

Nhưng em xin lỗi em không thể đáp lại “.
Ngô Thanh Nhu : Chị nghĩ tình cảm là do cảm xúc trái tim.

Chị tin nếu em cho chị cơ hội chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng.
Nhìn Hải Lam im lặng cô tiếp tục nói ” Hơn nữa em và cô ta cũng chưa có ràng buộc gì.

Cho chị cơ hội cũng không phải là làm trái luân thường đạo lý.

Suốt quãng đường về nhà Hải Lam vẫn im lặng.

Cô nghĩ bây giờ cô nói thêm cũng không lọt tai chị ấy, còn người cô thương cũng không biết bây giờ đang ở nơi nào rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.