Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 7: Việc Làm Mới
“Reng! Reng”
_Về thôi – nó kéo tay Thảo với Hân.
_À, khi nãy cậu đi lên đó có sao k° z? – Hân hỏi
_Tớ có bị mất miếng da nào đâu, bình thường mà – nó nhún vai
_Bình thường – Thảo và Hân đồng thanh, ngạc nhiên.
_Chẳng lẽ vào đó là phải bị lấy tiết canh à – nó ngây thơ hỏi
_Chỉ sợ không lấy cái đó mà lấy cái khác mới ghê? – Thảo nói
_ Hắn bị biến thái hả? – nó tò mò
_Không phải như bà nghĩ đâu, mất cái khác là mạng ấy – Hân nói
_Mạng hả? Sao ghê z ? Ối giời, mình động trúng ổ kiến lửa à – nó nói.
______
Về phòng, nó thay đồ ra lấy xe đạp đi làm. Quên mất cả việc lúc sáng.
“Két”
Xe nó thắng gấp.
_Tên nào mà ngu như heo vậy. Tự tử mà ra đứng trước đầu xe ta sao mà chết được chứ – nó bô lô cái miệng xong rồi ngước lên nhìn.
_Á, Hội trưởng Lâm,chào – nó cười cười
_Cô đi đâu vậy?- hắn lạnh lùng
_À,đi làm chứ đi đâu – mắt long lanh
_Không nhớ bây giờ đi đâu à?
_Hả? Đi đâu ,- nó ngây thơ vô số tội. Hắn thấy nó vậy thì tức xém ối máu.
_Hừ – hắn hừ một cái, vài vạch đen xuất hiện trên trán bắt đầu xuất hiện.
_A, nhớ rồi. Anh bảo tôi đi xin việc chứ gì ? – nó gác chống xe.
_Ừ, đi thôi – hắn kéo nó lên xe hắn.
_Ơi, còn xe tôi lỡ để đó bị ai ăn cắp rồi sao – nó nói.
_Ai mà ngu đến nỗi ăn cắp xe cô để về tốn tiền sửa à – hắn nói.
_Khoan đã – nó gỡ tay hắn đi lại chiếc xe.
“Xe hư, ăn cướp đừng lấy mắc công tốn tiền đi sửa mà hông ai mua. Thân gửi mấy anh ăn cướp”
Nó viết rồi dán lên. Làm hắn đứng đó ngu ngơ ngác nhìn nó.
_Haha…- hắn nhìn rồi ôm bụng cười ngoặt ngẽo làm nhỏ quê 1 cục to chà bá luôn, mà không nhận ra nụ cười đấy của hắn bây giờ thật rất rất đẹp.
Nó bực dọc bước lên xe, đi ngang hắn, nó thấy nụ cười đó thật chướng mắt, liền quát. _Bị điên ha gì mà cười hoài vậy cha .
_Tôi k bao giờ nhận người con khìn như cô đâu – hắn cũng k vừa đáp trả.
_Xí, tôi cũng đéo thèm cha như anh , vừa xấu vừa chảnh – nó k vừa đốp lại hắn
Hắn lại lạnh lùng k nói, bắt đầu láy xe..
Két
_Xuống xe – lạnh lùng.
_Chưa đến chỗ mà. Anh nói chở tôi đi xin việc mà giờ bỏ tôi ở đây – nó cằn nhằn nhưng cũng bước xuống xe.
_Tưởng đâu anh tốt bụng ai ngờ…..- nó kéo dài
_Ngờ gì? – hắn hỏi
_Ai ngờ Anh là Hoàng Tử Băng Ki Bo của trường Star..- nó lè lưỡi rồi chạy đi.
_Wow, chi nhánh tập đoàn nhà họ Lâm lớn quá trời – nó mắt chữ A,mồm chữ O nhìn công ty.
Đang mơ màng suy nghĩ, bác bảo vệ qua chỗ nó hỏi:
_ Cháu tìm ai?
_Cháu đi xin việc ạ – nó lễ phép.
_Ừ z cháu vô đi – bác bảo vệ nói
_Dạ- nó bước vào.
_Chị cho em hỏi,phòng tổng giám đốc đâu vậy.chị – nó cười
_Em lên lầu 8, quẹo phải đi khoảng một đoạn đến phòng có bản tổng giám đốc. Vậy là tới – chị ân cần chỉ dẫn
_Cám ơn chị – nó tung tăng đi tiếp.
_______++=>
_Trời ơi, sợ người ta không biết ha gì mà ghi chữ tổng giám đốc còn to hơn mình nữa,,xí – nó càu nhàu
“Cốc! Cốc! Cốc!”
_Vào đi – giọng nói lạnh lẽo ở trong vọng ra.
“Tạch”
Nó mở cửa bước vào thấy TGĐ vẫn còn châm chú làm việc. Nó tự nhiên đi lại sôfa gần đó ngồi. Rót trà nhâm nhi từng tách. Đến lúc tổng giám đốc lại, nó vẫn chăm chú uống trà k hay biết gì hết.
_*e hèm* – tgđ tằng hắng
_Không thấy người ta đang uống trà sao mà làm phiền hoài vậy – nó quát k thèm ngước lên.
(Moon» ôi,bótay.com với chị này luôn).
_Cô đến đây làm gì z – hắn ngồi xuống.
Bây giờ nó mới ý thức được việc mình tới đây xin việc, lại nghe giọng nói này sao quen quen nên mới ngước lên nhìn thử.
_Ủa, Hội Trưởng Lâm. Sao anh lại ở đây? – nó ngây thơ.
_Tôi làm Tổng Giám Đốc ở đây – hắn nhàn nhạt nói.
_Làm tổng giám đốc thôi mà có gì to tác đâu. Hả, cái gì, tổng giám đốc…thư kí tống giám đốc…- nó nói k nên lời.
_Cô được nhận vào làm việc – hắn nói
_Khoan, anh phải lam một hợp đồng làm việc mới được , nhỡ anh bắt tôi làm quá sức thì sao – nó nói
_Ừ,được thôi,** hắn nói 5 sau đưa nó bản hợp đồng.**
_Thời gian tối đa làm việc của cô là 7h tối . Không có việc làm thêm ở nhà để cho cô có thời gian học bài – hắn nói.
_Ơi, nhưng mà tôi k° làm chuyện phạm pháp đâu – nó nói
_Lương một tháng bao nhiêu, ít k làm đâu nha – nó nói
_1000USD được k? – hắn nói
_Hả? Cám ơn anh nha – mắt nó bây giờ chỉ hiện lên tiền tiền thôi.
_Ngày mai cô bắt đầu đi làm – hắn đưa nó thẻ gì đó
_Cái gì z? – nó nhìn ngắm cái đó rồi hỏi.
_Có thẻ này, cô có thể ăn các nhà hàng mà do nhà họ Lâm đầu tư hoặc những thứ khác nữa – hắn gõ máy tính nói nó.
_À, cám ơn nha. Tôi về rủ
Thảo với Hân đi ăn cùng – nó đi về .
Nó về nhà đem cất xe rủ thảo với Hân đi ăn rồi về nó ngủ.
———————–
TẠI SAO MỚI GẶP MÀ TÁC GIẢ đã cho hắn giúp đỡ nó nhiều như vậy là có lý do.
Thứ nhất vì hắn biết chuyện của nó với Thảo và Hân, thứ 2 xem như giúp đỡ cho Bạn của “em mình” cũng là đều tốt.
Có người nhờ đấy mà không biết là ai thôi?