Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 6: Đụng Độ Hoàng Tử Băng Trường Star
Đếm từng ngày, hôm nay được 1 tháng nó đi làm. Chiều hôm qua, nó được quản lí phát lương nên sáng sớm nó đã qua bưu điện gửi tiền và thư về cho mẹ.
Nó vừa gửi bưu điện xong thì vào trường chuẩn bị lên lớp
“Phịch, Phịch”
Nó lại va phải một anh nào đó, đẹp trai cực kì mà lạnh lùng cũng k kém (là hắn chứ còn ai vô đây nữa chứ).
_Chết tiệt – nó chưởi
_Ôi, cái mông của mình sắp nát bấy rồi – nó đứng dậy phủi phủi nói
Hắn cũng đứng dậy phủi bụi
_Ơi , bộ đụng người ta k biết xin lỗi à, đứng trơ đó làm cái gì. BỘ thấy ta đẹp quá nên mới nhìn đắm đuối z hả? …………..bla….bla………….- nó tiếp tục chưởi khoảng 5 sau nó mới chịu ngưng.
_Còn k° đi định đứng đó cho ta chưởi tiếp à – nó liếc hắn. Hắn cũng bước đi
“Phịch”
Tiếng động chói tai lại vang lên lần nữa nhưng lần này chỉ mình hắn té.
Lúc nãy nhân lúc hắn không để ý mà bước đi, nó lấy chân cản ngang làm hắn té.
Lúc hắn đứng dậy, quay lại định tìm nó tính sổ, ai ngờ quay lại chẳng thấy nó đâu, làm hắn tức tối vô cùng.
Nó bây giờ đã lên tới lớp, lại chỗ ngồi của mình, nó nhìn ra cửa sổ ngắm khung cảnh phía dưới sân. Nhắm mắt lại nó cảm nhận được k° khí lúc này thật sự rất thoải mái.
+++
Hắn vào tới lớp trong lòng bực bội, ám khí càng tăng cao hơn thường ngày. Ngồi xuống ghế hắn nhìn ra cửa sổ cho đỡ bực tức.
Nhìn ra cửa sổ thấy nó, thật sự bây giờ nó rất đẹp cứ như một thiên thần, mắt nó nhắm lại, tóc xoăn đuôi được thả, làn gió ngoài cửa sổ thổi vào tóc nó bay nhè nhẹ, càng tăng thêm nét quyến rủ.
Hắn nhìn ngắm đến luc chợt nhớ nó là người lúc sáng làm hắn ngã, hàng lông mài nhíu lại. Hắn bước thẳng lên phòng Hội Trưởng.
“Reng, reng”
Cô giáo bước vào …
_Cả lớp nghiêm – tiếng bạn lớp trưởng vang lên.
Cô đang dạy thì ở ngoài một người đẹp trai bước vào……..mấy cô mê trai ở lớp ai cũng trao cho người đó ánh mắt trái tim, bọn con trai thì ánh mắt ganh tỵ.
_Hội Trưởng cần gặp bạn Nguyễn Hạ My – Hạo nói (Hội Phó Hội HS)
Nó đang mê man đọc sách nghe ai gọi tên mình bất giác hỏi lại.
_Hả? – nó ngơ ngác
_Hội trưởng cần gặp bạn Nguyễn Hạ My..- Hạo nói lại lần nữa rồi đi về.
_Chị quen Hội Trưởng sao? – nhỏ lo sợ hỏi
_Hội trưởng muốn gặp cậu không phải chuyện tốt lành gì đâu?,- nguy hiểm lắm – Hân lắc đầu ngao ngán
_Ái chà,. Thôi mình đi đây – nói rồi nó cũng ra khỏi lớp.
Thảo va Hân thấy lo cho nó cũng đi theo xem thế nào.
“Tạch”
Nó mở cửa hiên ngang bước vào. Lại sôfa, nó ngồi xuống tự nhiên rót trà..
_Ái chà, cái tên Hội Trưởng này chả biết đi đâu, mắc bổn cô nương ta đây phải ngồi đợi – nó nói tay cầm bình trà rót rót
_Hội trưởng ở đây đúng là ki bo, nước mà cũng chả có một giọt để uống nữa là…. – nó để bình xuống.
Kệ sách đột nhiên chuyển động
_Á, động đất à- nó la
Mở ra một cánh cửa, một người con trai bước ra. Trên mình chỉ có mỗi chiếc khăn quấn ngang hông xuống.
_Á, Cái đồ biến thái, còn k mau mặc đồ dô, biến thái – nó la lớn quay định bịnh mắt lại
_Mặc đồ xong chưa? – nó hỏi
_Rồi, cô có thể quay lại – hắn tay cài cúc áo.
Nó quay lại hỏi
_Anh là ai , làm gì ở đây? – nó hỏi
_Theo cô nghĩ tôi là ai- hắn hỏi lại nó.
Nó nhìn hắn chăm chăm làm hắn hơi bực mình lên tiếng.
_Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, bộ thích tôi rồi à – hắn nói
_Tại tui thấy anh giống cái tên k° có mắt hồi sáng dám đụng tôi mà còn vênh vênh k° xin lỗi – nó nói
_Tôi là cái tên đó đấy – hắn nhàn nhạt
Tự nhiên nó đứng bật dậy mở cửa
_Nếu cô bước ra khỏi đây thì sẽ hối hận – hắn lạnh lùng nói
_Tôi đây k sợ trời, không sợ đất mà sợ 1 hội trưởng như anh hâm doạ sao? Hứ – nó định bước thì lại lùi lại vì lời nói của hắn
_Đúng cô không sợ trời, không sợ đất nhưng lại rất sợ mẹ mình. À không,nói đúng hơn là cô rất thương mẹ nên mọi việc điều nghe theo bà – hắn nói
_Vậy thì sao?
_Nếu cô bước khỏi đây thì sẽ bị đuổi học ngay lập tức – hắn nhàn nhạt uống tách cafe nóng mà nói
Nó vì sợ mẹ buồn nên cũng bước vào với khuôn mặt vô cùng bực tức. Lúc buồn, nó thường thích ăn và uống nên vừa ngồi xuống, nó lấy chén trà trước mặt đưa vô miệng uống nhưng thật k may, trà k có nước vì khi nãy nó rót rồi k° úp ly lại nên nó tưởng là ly còn nước. Vì như vậy nó cảm thấy quê quê nên tằng hắng giọng cho đỡ quê chút
_*e hèm* Anh gọi tôi có gì không ? – nó hỏi.
Hắn thì tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng thì cười hahả nên k nghe nó nói gì.
Nó đợi k thấy hắn trả lời nên lại bàn làm việc hắn,vỗ 1 cái ” rầm ” làm hắn giật mình xém té ghế.
_Cô làm gì vậy? – lấy lại bình tĩnh hắn lạnh lùng
_Tôi thấy có người ” tưng tưng “…….
_Hả? Cô nói gì? – hắn nhíu mài hỏi
_À, Tôi nói tôi thấy anh “tơ tưởng ” gì chứ bộ – nó chu mỏ nói.
_Anh gọi tôi lên đây để làm gì? – nó hỏi
_Nè, cô đi đến địa chỉ này xin việc – hắn đưa nó danh thiếp.
_Tôi đang làm tốt, tại sao phải đi xin việc chứ – nói cải.
_Vậy thôi để tôi gọi cho mẹ cô vậy – hắn móc đt hù doạ.
_Làm sao anh có số gọi mẹ tôi chứ,xí – nó nói
_01662567*** – hắn đọc số
_Sao anh..biế..t…số…mẹ…t..ôi…- nó lắp bắp hỏi.
_Cô đi hay để tôi gọi báo cô bị đổi học – hắn quay màn hình đt về phía nó.
_Đi thì đi – nó ngúng ngẩy đi ra cửa
“Rầm”. Nó đóng cửa mà cái cửa muốn gãy luôn.
(Thiệt là khổ thân cho cái cửa).