Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 25: Giám đốc à! Sao anh tốt đột xuất vậy?.


Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 25: Giám đốc à! Sao anh tốt đột xuất vậy?.

Lại một tuần nữa trôi qua, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Hạo và Hân suốt ngày quấn quýt nhau cười nói không thôi…Thảo và Bảo thì ngày càng thân thiết đó nha..Chỉ có nó với hắn là hoàn toàn trái ngược, ngày nào nó cũng có người nói chuyện, rủ nó đi ăn bánh tráng trộn vào mỗi buổi tối làm nó vui vô cùng (Đạt nha)…nhưng đêm về lại cứ suy nghĩ về một ai kia.làm cho mình bức rức không thôi…..(phải chăng nó đã biết yêu)..
Hắn thì mỗi ngày mỗi ngày đều bị Kiều làm phiền đến nỗi ức chế luôn đấy, nhưng đều làm cho hắn ức chế trong lòng mà chẳng nói ra được chắc là chuyện của tiểu My rồi, suốt ngày đi chơi với Đạt, dù hắn làm gì thì nó cũng không thèm chọc, không phá hắn nữa lại làm hắn cảm thấy thiếu thiếu gì đấy.
———————
Bắt đầu ngày mới với những tiết học trôi qua trong sự nhàm chán của cả lớp chỉ riêng nó là vô cùng khác người phấn khởi vô cùng, mìệng lúc nào cũng chúm chím cười…..Thầy cô thấy nó chăm chú đọc sách cũng rất hài lòng. Nhưng đâu nào như ai nghĩ, che cuốn sách của từng môn học trước mặt, lại để cuốn truyện trinh thám vào sau cuốn sách mà hăng say đọc, Đạt cũng nhờ đó mà đọc ké theo. Hai người lại cùng bàn luận nhưng nói chỉ đủ họ nghe thôi…nếu mà dám nói lớn thì bị thầy cô xử chắc…
Hắn nay cũng không như những hôm trứơc lâu lâu liếc qua nó mà lại úp mặt xuống bàn vờ ngủ mà nói thật hắn chả có ngủ nghỉ gì đâu mà là đang suy nghĩ một kế hoạch vô cùng hoành tráng đấy mà (Moon) chả biết hắn định làm gì.
………Reng..Rengg…
Thời gian trôi nhanh quá, mơi đó đã tới giờ ra về, nó vẫn còn chưa đọc xong cuốn truyện mới mua, hắn thì chỉ mới suy nghĩ được có cỡ 50% kế hoạch, vậy mà cái chuông nó lại dám kêu inh ỏi dưới kia. Nó bực mình đứng dậy sách cặp đi về, sau khi đến nơi cái chuông đang “ngư trị” nó đạp một phát vào…
………..reng̣ reng…….
_Ngươi thật là không biết điều đó nha, trong lúc ta đang trong nhã hứng cao trào đọc truyện sao người nỡ lòng nào reo lên, đợi ta đọc xong không được à,,,,,,,hừ – nó đứng đó tự kỉ với cái chuông. Hắn trên lầu bước xuống thì nó cũng phì cười, sau đó cũng về kí túc xá để chuẩn bị đi làm.
Nó về sửa soạn, mặc quần jean được mài rách phong cách với áo thun tung tăng định dắt chiếc xe đạp cục cưng của nó đi làm thì ở đâu một cánh tay thật rắn chắc, ấm áp nhưng cũng khá lạnh nắm lấy tay nó lôi nó tèn tèn theo mình. Nó cố gắng ngăn cản nhưng vô ích nó khá ốm, lại không mạnh bằng bọn con trai thì làm sao làm lại được chư,́ đành như con rô-bốt bị người ta điều khiển vậy .
_Ngươi là tên nào sao to gan dám động tới ta, để ta dạy dỗ cho nhà ngươi biết lễ độ mới được – nó hùng hổ nói dơ nắm tay đấm vào người trước mặt, mặc dù không thấy mặt chỉ thấy bóng lưng. Tay nó bị ai đó trước mặt nắm lại.
_Tổng..giám đốc – nó ngạc nhiên.
_Đánh tôi nữa đi – hắn nói giọng lành lạnh.
_Tôi không dám,,,hìhì…tôi cứ tưởng thằng nào mất dạy dám đụng bổn cô nương ta đây nên mới định đánh hắn thôi mà…hix…hix…chứ tôi đâu cố ý đánh anh đâu..hix…- nó vừa nói vừa khóc vừa lau nước mắt mặc dù trên mặt không có một giọt nước mắt nào. ….(chị này như diễn viên ấy nhỉ? )
_Tôi chỉ cho cô đi nhờ xe thôi. Nếu cô không muốn đi thì thôi -hắn nói giọng bất cần, chân bắt đầu bước đi. Nó nhanh tay kéo tay hắn lại….cười xuề xoà nói.:
_Giám đốc, anh cho tôi đi nhờ xe đi mà nha – mắt long lanh.
_Vậy thì đi chứ còn đứng đó làm gì…
_Yes – nó nói rồi không đợi hắn phản ứng chạy lại chiếc xe mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ luôn như sợ hắn đổi ý vậy đó.
——————————
Két
Xe dừng trước cổng công ty , nó xuống xe chạy tung tăng đến bàn làm việc..
….1 tiếng làm việc của nó trôi qua……….
_Ấy chà, cô là heo hay sao mà ngủ nhiều thế. Đang giờ làm việc cơ mà – hắn lằm bằm trong phòng khi thấy nó đang úp mặt xuống bàn ngủ khí thế mặc dù đang “giờ làm việc”, lại còn nhoẻn miệng cười nữa…..
Mới vào, nó được hắn giao cho một sấp tài liệu, sau 40 hăng say làm việc nó cũng hoàn thành, thấy chả có gì làm nữa nó lấy giấy ra thiết kế thời trang và vẽ lung tung. …….Khò.. khò……..mới được 20 lại ngủ tiu, giấy viết vẫn còn bày lung tung ở đó.
*E hèm* hắn bước ra bàn làm việc của nó tằng hắng giọng.. . Nó lấy tay dụi dụi mắt làm ai kia đứng nhìn tim đập loạn lên, mặt đỏ đỏ nữa đấy…bất giác hắn quay qua chỗ khác, tay đặt trước ngực như sợ nó nhảy đi mất….
_Hả? Tổng giám đốc – nó tay dụi mắt , ngây ngốc hỏi.
_Đang giờ làm việc sao cô lại ngủ? – Hắn hỏi khá lạnh lùng nhưng lại có ý quan tâm nhiều hơn.

_Tại tôi làm xong việc nên ngủ quên – nó gãi đầu cười.
_Cũng đẹp đấy – hắn cầm tờ giấy bản thiết kế của nó khen ngợi.
_Tôi vẽ là phải đẹp rồi, ai cũng nói vậy hết – nó tự tin nói.
“Tự tin quá mức” hắn nghĩ rồi cũng bỏ tờ giấy xuống.
_Đi ăn không? – ,hắn hỏi.
_Hả? – nó há hốc mồm.
_Đi ăn không?- hắn hỏi nó.
_Ai bao…- nó hỏi
_Tôi – hắn khẽ cười.
_Đi! Đứng đó làm cái gì? – nó vừa đi vừa lầm bầm.
_Đang chưởi tôi ha gì mà lầm bầm đó..- hắn nói, tay vuốt đuôi tóc nó (đang ở trong thang máy, chỉ có 2 người thôi).
_Chứ còn gì nữa – theo phản ứng tự nhiên khi có ai hỏi nó trả lời sau đó cảm thấy bị hố nên lấy tay bịnh miệng lại, quay sang hướng khác nếu không sẽ bị cảm lạnh bởi ánh mắt đối diện mất.
_À, ý tôi là…………………….. tôi đang suy nghĩ nên mới lầm bầm vậy mà – nó cười nụ cười méo xệch do quay lưng lại nên hắn cũng không thấy, cũng không trả lời.
_Tôi ra cổng trước đây – vừa ra khỏi thang máy, nó hấp tấp đi khỏi đó.
_Hê….mai quá thoát khỏi rồi . – nó nhìn lại phía sau thở hồng hộc (đi lùi đấy).
………………Rầm………………
Nó vừa bị ngã do không nhìn đường nên va phải ai đó.
_Ui da, đau quá – nó la lớn.
_Ủa mà sao cái gì êm êm dưới mình thế nhỉ? – nó nhún thêm vài cái.
_Trời ơi, cô đang ngồi trên người tôi đó. Xuống đi! – người con trai bị nó đè la lớn.
_Từ từ – nó đứng dậy, trước khi đứng còn nhún thêm cái mới chịu đứng dậy.
_My/Đạt – 2 người vừa cải lộn đồng thanh.
_Là cậu hả? – nó gãi gãi đầu vẻ ái ngại.
_Thì ra là cậu hèn gì mới lưu manh thế – Đạt nói nhỏ dần ở khúc sau.
_Hì.. xin lỗi nha…..chắc về cậu phải đi khám bụng rồi – nó nói.
_Đi thôi – hắn bước xuống xe đi lại gọi nó.
_Nhưng mà còn Đạt -nó chỉ Đạt.

_Ủa, Đạt cậu đến đây làm gì vậy – hắn hỏi.
_Tôi định tới rủ My đi ăn, mà giờ ……- Đạt gãi đầu
_Vậy thôi giờ cậu đi ăn chung với bọn mình đi – nó xen vô.
_Ừ, thôi đi ăn chung đi – hắn cũng nói.
Đạt cũng gật đầu, rồi Đạt lên xe của mình chạy tới nhà hàng , Nó với Hắn cũng leo lên xe chạy theo.
……………Két…………………
Xe đừng trước một nhà hàng Nhật sang trọng. Có vị trí tuyệt đẹp cạnh bờ hồ Bán Nguyệt . Nó bước vào, mắt chữ O nhìn khung cảnh và cách bày trí ở đây.
Thực sự quá tuyệt vời! Đó là suy nghĩ của nó bây giờ.
Nó cùng 2 anh chàng hot boy bước vào quán, 1 cô gái xinh như thiên thần, 1 anh chàng baby và một cold boy thật thụ. Mọi ánh mắt trong quán giờ điều đổ dồn vào nó, ngưỡng mộ , ganh tỵ, cái gì cũng có. Nó cùng hắn và Đạt bước lại cái bàn đặt ở vị trí tốt nhất, ngồi đó có thể ngắm tất cả khung cảnh ở đây.
_Quý khách dùng gì ? – tiếng cô phục vụ.
_Cô/Cậu chọn món đi! – 2 người con trai đồng thanh cùng lúc đưa menu về phiá nó.
_sushi, mì Nhật, cơm trộn, Lẩu,………vâ…..vân…..mỗi cái 3 phần…… ..* cuối cùng nó tóm gọn bằng một câu hết sức dễ thương * có món gì ngon đem ra hết đi, làm em gọi mỏi miệng quá! .hihi…- nó nói rồi nở nụ cười. Người phục vụ cũng nở nụ cười tươi với nó rồi đi vào.
_Ăn có hết không mà gọi nhiều quá – hắn nói.
_Đúng đó, ăn không hết đâu -Đạt thêm vào.
_Ăn không hết thì gói lại – nó chu mỏ nói.
_Chúc quý khách ngon miệng – phục vụ đem đồ ăn ra để lên bàn.
_Nè cô/cậu ăn đi! – 2 người đồng thanh cùng gắp thức ăn để vào chén cho nó. Rồi lại giật mình nhìn nhau bằng ánh mắt gì đấy…(cái naỳ phải hỏi lại rồi).
“Bây giờ là chuyện gì đây” nó khó hiểu , mắt hết nhìn đang rồi quay sang nhìn hắn lắc đầu.
_*e hèm* nó tằng hắng giọng rồi nói
_Ăn cơm đi, ăn đi nè – nó nói gấp đồ ăn để cho 2 người rồi bắt đầu ăn.
20 sau, những món ở đây đã giảm hết 75% rồi đấy, chỉ một mình nó đã ăn hết nữa bàn thức ăn, bây giờ no lắm cái bụng căng tròn.
_No quá đi! – nó xoa xoa cái bụng.
_Cô ăn như vậy không sợ béo à ? – hắn hỏi.
_Dù có muốn ông trời cũng không cho tôi béo đâu – nó nói.
_Wow, cảnh ở đây đẹp quá – nó quay qua mắt chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài. Khung cảnh tuyệt đẹp của cầu Ánh Sao, hồ Bán Nguyệt lung linh dưới những ánh đèn đủ màu sắc. Nó vừa nhìn vừa cảm thán .

_Nơi đây đúng là quá tuyệt vời! – nó mắt chữ A, mồm chữ O mà nhìn,,, thật là đẹp tuyệt vời. Đang mải mê ngắm cảnh, tiếng nói lạnh lẽo đâu đây vang lên bên tai nó.
_Đi về.
Sau khi hấp thụ được câu nói của hắn nó cũng gật đầu rồi đi về. Đến trước cửa nhà hàng.
_Giờ cậu đi đâu, chúng tôi phải về làm việc – hắn nói với Đạt.
_Tôi cũng phải đi công chuyện…Tôi đi trước đây – Đạt nói rồi cười với nó, nó cũng cười vẫy tay chào Đạt. Nó cùng hắn lên xe, xe bắt đầu lăn bánh theo hướng ngược lại xe của Đạt.
_Về công ty, sao đi đường này – nó thắc mắc.
_Vì công việc phó giám đốc vừa xử lý xong nên mình khỏi cần về nữa hay là……………., -hắn chưa nói xong thì bị nó cắt ngang.
_Thôi không cần đâu! Anh cứ chạy đi – nó vội cắt ngang lời hắn.
Hắn đang lái xe lại lắc đầu khó hiểu với nó, chẳng hiểu nó đang nói cái gì, có ý gì. Đột nhiên anh nhếch môi cười nhạt. “Mình chỉ hỏi cô ta đi chơi không vậy mà lại nghĩ mình cho cô ta về công ty..thiệt là..” Hắn chỉ biết lắc đầu cười trong bụng với nó.
_Tôi nói thật anh cười đẹp lắm. Sao anh không cười nhiều đi, suốt ngày như tảng băng nghìn năm, nhìn phát chán. Mà lúc tôi chán cái gì tôi lại muốn đập cái đó – nó vừa đeo tai phone nghe nhạc vừa nói.
_Vậy cô định đập tôi a – hắn hỏi không nhìn nó.
_Hả? Nó hỏi lại.
_Vậy cô định đập tôi à? – hắn cố hỏi lại hơi bực mình, mắt nhìn phiá trước
_Hả? Anh nói cái gì tôi nghe không rõ. Nói lại lần nữa được không? – nó hô to hơn. Hắn tức giận quay lại nó, tức giận tháo tai phone của nó ra….
_Ui da! – nó xoa cái tai của mình nhăn nhỏ.
_Hìhì . Hông có gì, tiếp tục chạy xe đi nha – quay qua hắn cười trừ.
_Hừ – hắn hừ một cái tiếp tục lái xe. Nó tiếp tục nghe nhạc của mình
………………Két………………
Xe dừng trước một khu vui chơi giải trí, món ăn vật lớn nhất thành phố. Nó đang hăng say ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, tay đặt lên ngực trái nó nói “cung̃ mai là có thắc dây an toàn, nếu không gặp ông bà và Diêm Vương ca ca sớm hơn dự định quá”
_Xuống xe – hắn nói.
_Chơi ở đây thiệt đó hả? – nó hỏi.
_Ừ
Nó nghe vậy mới an tâm xuống xe vào khu vui chơi rộng lớn
_Ôi lớn quá, nếu đi lạc chắc là đến mai tìm mới được.. – ..nó nghĩ.
_Đi chơi thôi! – hắn chạy lại vỗ vai nó.
“Anh mà lại chơi ba cái trò con nít này ư…tin naỳ chụp hình đăng báo chắc là có bộn bạc đây..haha.” nó nghĩ rồi cười lớn.
_Đi thôi – nói rồi nó kéo tay hắn chạy xồng xộc vào trong.
_Haha….mauahhahaah……………hahaahahahahah..a.a.ahaahahahah.a.a.aa.a.ahaaha……..- tiếng cười của 2 người vang lên nhưng đa số là nó, hắn cũng cười nhưng chỉ hơn thường ngày một chút thôi. Ra khỏi khu vui chơi mà nó vẫn chưa hết cười..
_muahahahaha…mắt cười chết mất…… anh mà cũng biết chơi những trò này sao. Chơi lại rất giỏi nữa……- nó nói
_Đi ăn kem với bánh tráng trộn……nhanh đi…- nó tiếp tục chạy đi bỏ hắn ở đằng sau.
_Chị cho em 4 kem chocolate, 2 caramel , 2 stracciatella ….à thêm 10 bịt bánh tráng trộn – nó gọi…làm hắn chóng mặt.

_Của quý khách đây. Chúc quý khách vui vẻ – chị phục vụ tươi cười nhìn hắn đắm đuối.
_Ngumm…… nhummm…ngugng….mgụmmmm…- sau khi chị phục vụ đi, nó tập trung vào chuyên môn, ăn và ăn….
_Ngumm…ngummm…- đây là ly kem thứ 7 của nó,hắn thì chỉ mới ăn được một ly.
_Tính tiền đi về – nó xách theo 10 bịt bánh tráng trộn vừa đi vừa ăn, bỏ hắn ở sau tính tiền…
Hắn lấy xe ra chở nó theo một con đường mới.
_Giờ đi đâu vậy – nó vừa ăn vừa hỏi.
_Đi mua sắm – hắn nói.
_Ai mua, mà mua cái gì? – nó hỏi mắt ngây thơ.
_Tôi và cô, quần áo, giày dép…và..những thứ cần thiết khác nữa..- hắn nói.
_Anh chi à – nó hỏi nhưng chẳng mấy quan tâm.
_Ừ.
_OMG! Tôi có nghe lầm không vậy. – nó quay qua hắn, ngạc nhiên tột độ.
_Không -hắn đưa bộ mặt lạnh lùng nói với nó.
_Giám đốc à! Sao anh tốt đột xuất vậy? -nó hỏi.
_Ý cô là sao?
_Tôi nhớ anh kibo lắm mà, có cái điện thoại còn kibo sao nay chi đậm thế – nó quay lại chỗ ngồi giải thích.
“Ôi! Sao bất bình thường thế. Như thế này trong ti vi mình thấy bị dụ sau đó bắt cóc bán sang Trung quốc cơ đấy. Hả̉? Có khi nào hắn định bán mình qua trung quốc không nhỉ..ôi thật kinh! ” nó lắc đầu suy nghĩ.
_Ơi! Dừng xe! – nó quát.
_Cô sao vậy – hắn đạp phanh xe lại.
_Tôi không đi nữa đâu – nó nói mắt long lanh..
_Cô yên tân, tôi không đem bán cô đâu – hắn như đọc được suy nghĩ của nó nên lên tiếng vàng ngọc giải thích.
“Sao hắn biết mình nghĩ vậy thế “” – nó suy nghĩ vẫn chưa trả lời thì hắn lái xe đi cả đoạn khá xa
_Ơi, tôi chưa đồng ý mà – nó la. Hắn bây giờ mặc kệ lái xe với tốc độ chóng mặt đến khu mua sắm.
Vừa tới nơi, nó vội lao xuống xe, chạy vào khu mua sắm, tìm chỗ ối á mà. Nó ra khỏi nhà VS nữ với vẻ mặt bơ phờ. Hắn thấy cũng tội , hối lỗi…cũng tại chạy xe tốc độ cao nên nó mới vậy.
_Cô muốn mua gì thì mua đi tôi tặng cô hết đấy – hắn kéo tay nó đi.
_Cái này hợp với cô nè – hắn cầm cái đầm đưa trước mặt nó. Nó lắc đầu.
_Tôi thấy cô không có tâm trạng chọn đồ . Vậy để tôi lựa cho.
Hắn dẫn nó dạo khắp khu mua sắm, hắn lựa bộ này, bộ kia cho nó, áo khoác, quần jean, đầm, váy, giày,…….nón…..và…vân….vân……. . Cuối cùng 2 người ra khỏi khu mua sắp , trên tay hắn bây giờ hơn chục túi đồ lình kình túi to túi nhỏ ra khỏi khu mua sắm. Chở nó về kí túc xá nghỉ luôn hôm nay. Trong suốt quãng đường về nhà nó im lặng ngủ say, hắn muốn nói chuyện với nó nhưng khi thấy nó ngủ cũng thôi.
_Cô đúng là heo, ngủ mọi lúc mọi nơi..- hắn nói nhìn qua nó.
_____The end chap 25______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.