Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 24


Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 24

Màn đêm bắt đầu buông xuống (gần 7h đấy nha) , nó bước vào phòng liền ngã lưng lên chiếc giường yêu quý, do đi làm quá mệt mỏi lại suy nghĩ quá nhiều đây mà….
Chú mèo MiuMiu của nó thấy chủ về thì lên phóng lên người nó nằm co người lại như muốn được nó vuốt ve, sưởi ấm.
_Miu miu ngoan nào, để tao ngủ xíu đi – nó vuốt ve con mèo. Con mèo như hiểu ý nó, ngoan ngoãn lại sofa nằm dưới chân ghế mà ngủ. Nó vào tắm rửa thay đồ và đi ngủ.
Đã 10h, mà nó vẫn không ngủ được mặc dù đang rất muốn. Nó quay bên này, nhìn bên kia sao chẳng thấy Hân với Thảo…bất giác nó buồn buồn khi cứ nhớ chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
———————–gần 7 tiếng trước—————————
Lúc nó chuẩn bị đi làm, dắt xe qua lộ bỗng ai đó nắm tay nó lại.
_mình có chuyện muốn nói với bạn – Kiều kéo nó theo mình qua bên lộ.
_Có chuyện gì bạn nói đi – nó gỡ tay Kiều ra.
_Bạn có yêu anh Huy không? – Kiều nghiêm nghị hỏi.
_Mà sao bạn lại hỏi vậy? – nó không trả lời câu hỏi.
_Tớ thấy anh ấy hình như yêu cậu – Kiều nói vẻ mặt buồn bã.
_Hả? Đâu có đâu, tôi với hắn ta ghét nhau lắm – nó chối.
_Nhưng tôi sẽ không bao giờ nhườn anh ấy cho bạn đâu, tôi sẽ làm mọi cách chỉ cần anh ấy yêu tôi – Kiều nói rất kiên định.
_Thôi tôi có công việc, tôi đi đây – nó cảm thấy hơi khó chịu sau lời nói của cô ta nhưng không biết có phải bệnh hay do nguyên nhân khác, nó đi băng qua đường cũng chẳng thèm nhìn.
Một chiếc xe đang lao về phía nó.
“Két”
Chiếc xe nhanh chóng phanh gấp.
Kiều thấy nó đang gặp nguy hiểm nên phóng ra kéo tay nó vào, 2 người ngã nhàu trên đất cũng mai chỉ xơ xác nhẹ.
_Bạn có sao không? – Kiều quan tâm hỏi.
_À,mình không sao. Cám ơn bạn – nó nói.
_Không có gì, không sao là tốt rồi – Kiều nói.
_Vậy tôi đi nha, tạm biệt – nó vẫy tay chào rồi đi qua lộ, lần này nó chẳng dám lơ là mà nhìn đường rất ư là kĩ càng.

——————————————-
_Cậu ấy cũng tốt thật, không phải người xấu chắc là không cần đề phòng rồi. Nếu lúc đó, Kiều làm ngơ chắc mình phải gặp “Diêm Vương ca ca” sớm quá….- ….nó nói…
………………”Cạch”…………
Cánh cửa lại mở ra, Thảo bước vào nhà thấy nó ngồi thẩn thờ nên hét to.
_Cháy nhà,cháy nhà
_Cháy đâu, đâu? – nó giật mình la lớn.
_Đâu có cháy đâu? – Thảo nói.
_Em mới về hả? Đi đâu sao giờ mới về? – nó nói tỏ vẻ ngi ngờ.
_Em đi uống nước , công viên, khu giải trí với Bảo – nhỏ khai thật với nó.
_Hai người đi một mình là ý gì đây? – nó nói vẻ mặt vô cùng gian.
_Có…gì..đâ..u….chứ..chị…kì qúa à – nhỏ lắp bắp mặt bắt đầu đỏ lên.
_Em đi tắm đây – nhỏ vào nhà tắm luôn.
Sau đó, 2 người cùng ngủ…Thời gian lại trôi thêm một tiếng Thảo cũng đã ngủ say chỉ có nó cứ trằn trọc ngủ không được. Nó bước xuống giường, ra phía những vườn hoa bên gần khu kí túc xá ngồi đấy.
“Cô ấy cũng tốt bụng lắm mà nhưng sao mầy cứ bực bội với người ta chứ. Cô ta yêu hắn thì liên quan gì tới mầy, cô ta ôm hắn thì mặc kệ cô ta chứ. Chẳng liên quan tới mầy cớ chi lại nghĩ ngợi nhiều thế ?
Hình như giống thế này trong phim người ta gọi là ghen mà…mà yêu mới ghen chứ… . Mà mình có biết yêu là cái gì đâu? – nó ngồi vừa bức cánh hoa tường vi bên cạnh vừa nói. Bây giờ dưới nền gạch toàn những cánh hoa tường vi nhiều màu sắc rơi vãi khắp xung quanh tuy hơi “xả rác không đúng nơi quy định” xíu nhưng lại làm cho khung cảnh đêm thêm phần lãng mạn.
Nó đang chăm chú nhìn lên trời đếm sao,đang đếm tới ngôi sao thứ 92 thì mỏi cổ qúa nên nó ngưng đếm ngồi xuống lắc lắc cổ cho đỡ mỏi.
_Eo ơi, sao cái tên kia nhìn giống tổng giám đốc “kibo” quá vậy? Sao nhìn mặt khờ quá vậy, ngố ngố nữa – nó nói nhìn về phía người đó.
Hắn đang miên man nghĩ về một ai đó, khuôn mặt khẽ nhíu lại, có chút bực bội xen lẫn thêm.
“Tức chết mà, cô ta chẳng xem mình ra gì hết. Mình đẹp trai như vậy mà lại bị con nhỏ đó bơ đẹp mới ghê, suốt ngày cứ cười cười nói nói với cái tên Đạt đó. Tôi có gì thua hắn chứ. Dù gì tôi cũng là….là……………mà mình cũng có là gì với cô ta đâu chứ… . Tại sao lại bực mình thế nay chi chư? Chẳng là gì cả?” Vừa đi vừa suy nghĩ.
……………”Phịch”………………
Anh ấy đã được đo ván với một tư thế cực kì hot nha, “hình này đăng báo chắc bộn tiền á..haha” đây là suy nghĩ của nó .

_Cô làm cái gì vậy hả? – hắn đứng dậy phủi mình quát nó.
_Hả? – đang suy nghĩ bị hắn quát nó giật mình.
_Tôi hỏi cô làm cái gì vậy hả?
_Tôi tưởng anh bị mộng du nên mới…………..- đang nói thì hắn nhảy vô cắt ngang.
_Nên mới cản chân cho tôi té chứ gì? – hắn ấm ức.
_Tôi đã nói là hông có mà sao anh cứ nói hoài vậy, tôi chỉ làm cho anh hết mộng du thôi ……………….v…v…- nó luyên thuyên cái miệng còn hắn thì nghe nó ca bài ca con cá hoài cũng chán lắm rồi nên đứng thả hồn theo mây gió ngắm trăng ngắm sao không quan tâm chuyện đời (ôi, sến quá ! chỉ không quan tâm chuyện nó nhảm thôi).
Nó thì thấy nảy giờ đứng nói chuyện có một mình nên cũng “stop” cái miệng lại.
_Anh thích trăng à – nó nhón chân kề tai hắn nói
(Nó Cao có 1m68 à, hắn cao 1m78 lận nên mắc nhón vậy á).
_Không! Còn cô – hắn nói
_Tôi thích sao cơ, đặt biệt là ngôi sao đó – nó chỉ ngôi sao lấp lánh chỉ một mình cô đơn toả sáng trên bầu trời.
_Tại sao cô lại thích nó? – hắn hỏi.
_Đơn giản vì nó giống tôi, nó cô đơn sao , không phải đâu. Nó rất hạnh phúc mặc dù quanh nó không có nhiều bạn bè, nhưng những người bạn nó, những người thân nó đều làm nó vui, luôn trong tim nó. Lúc nào nó cô đơn chỉ cần nhớ những người đó nó sẽ vui vẻ và hạnh phúc. Còn ngôi sao kia *nó chỉ lên một ngôi sao xinh xinh có nhiều ngôi sao gần đấy* anh nghĩ nó hạnh phúc , không đâu nó ́ không hạnh phúc ngược lại nó còn rất cô đơn. Những người bạn nó có chỉ là nhờ những hào quang bên ngoài thôi, khi những hào quang biến mất vậy ngôi sao đó có còn ai thật lòng với mình không? – nó nói.
_Sao cô lại nói vậy? – hắn hỏi.
_Nghĩ sao nói vậy thôi – nó nói.
Sẵng tay hắn hái bông hoa hồng bên cạnh _Tặng cô nè – hắn đưa bông hoa cho no
_Cám ơn tui thích hoa hồng lắm – nó cười, ôm chằm lấy hắn.
_Ôm đủ chưa? – hắn giọng lạnh lùng…nhưng trong lòng thì vui lắm…”nhưng mà nếu để người khác thấy lại sợ mất mặt, Hoàng tử băng lại để cho nó ôm…hắn thì không sao nhưng lại vô cùng sợ nó bị đám fan quấy nhiễu suốt ngày không yên thì tiêu.”
_Tôi…xi…n…lỗi….tô .i……kh..ông….c.ố…..ý…mà…- nó lắp bắp nói, mặt đỏ lên.
Thế rồi khoảng không chìm vào im lặng mỗi người chìm đắm vào một suy nghĩ riêng…
———————

Hắn nghe những câu nói của nó liền nhớ đến 12 năm trước, những kỉ niệm năm ấy lại ùa về tâm trí của hắn…
12 năm trước..
_Ty có thích mặt trăng không? – Ken một cậu bé như thiên thần hỏi cô bé bên cạnh (là hắn đấy).
_Khá thích nhưng Ty vẫn thích ngôi sao hơn! Đặt biệt là ngôi sao đó – Ty chỉ tay lên ngôi sao đang sáng lấp lánh nhưng chỉ một mình nằm cô độc trên trời…(Ty là chị của Thảo , chắc mọi người còn nhớ chứ)
_Tại sao Ty lại thích ngôi sao đó – Ken hỏi thêm.
_Vì nó giống Ty.
Nó không có nhiều bạn, nhưng nó lại hạnh phúc và vui vẻ. Những người bạn ít ỏi của nó, những người thân của nó là niềm vui lớn nhất và họ luôn trong tim nó. Nó rất mạnh mẽ,nó biết bảo vệ mọi người biết bảo vệ bản thân. Ken có thấy vậy k? – Ty mắt ngây thơ,tiếng nói non nớt lên tiếng như là một người lớn.
_Ừ…Ken tặng Ty nè -Ken hái bông hoa hồng bên cạnh tặng Ty.
_Cám ơn Ken,. Ty thích hoa hồng lắm – Ty hôn chụt lên má Ken và ôm lấy ken……
____________kết thúc hồi tưởng___________________
Phần nó nãy giờ lại nhớ đến lúc naỷ làm nó thật xấu hổ……trong đầu nó đâu đấy lại cảm thấy cảm giác lúc nãy thật sự như nó đã từng trải qua…
“Nó lại thấy một cô bé ôm hôn một cậu bé khoảng 5,6 tuổi nhưng lại không thể nào nhìn thấy rõ mặt của cậu bé đó và cả cô bé nữa.” ____________và____________
“Cũng như vậy khi nó nhớ đến lúc bị ong đánh trong chuyến dã ngoại lại được hắn lấy áo khoác của mình chạy lại mà che cho nó làm nó như có niềm hạnh phúc rất lớn và rất vui……….
“Lại một lần nữa trong đầu nó xuất hiện những hình ảnh không tên
_Á, ong kìa huhu…hu…- một cô bé bị bầy ong vây quanh ong đánh làm cô bé khóc oà.
Lại là một cậu bé chạy lại vỗ cô bé và lấy áo khoác của mình che cho cô bé
_Ngoan, nín nào, mình dắt cậu đi nha, mình sẽ bảo vệ cậu – cậu bé an ủi rồi dắt cô bé chạy, lấy thân mình che cho cô bé không để cô bị ong đánh.” Nó suy nghĩ đầu cảm thấy đau lắm, dù có cố gắng đến đâu nhưng nó cũng không nhìn được mặt 2 cô, cậu bé đó trong suy nghĩ hoặc những cơn mộng của mình.
Nó tay vỗ đầu cho bớt đau,, thoát khỏi mớ suy nghĩ không tên ấy. Hắn thấy nó cứ vỗ đầu nên lo lắng hỏi thăm:::_Cô có sao không?
_Không có sao. Thôi tối rồi, tôi đi ngủ đây. – nó nói
Hắn biết nó có ý đánh trống lảng để khỏi trả lời câu hỏi đó nên cũng lên tiếng “Ừ” một cái. Nó và hắn cùng đi vào, hắn thì hiêng ngang, lâu lâu lại liếc nhìn sang nó cười nhẹ. Nó thì đi mà mặt cúi gằm xuống chẳng dám nhìn lên như sợ lại gặp phải gương mặt của hắn.
_Hai người đi đâu vậy – tiếng nói từ phía sau lưng nó phát ra nghe như rất quen, hình như tiếng của Hạo. Nó và hắn quay lại.
_Ngắm sao – hai người đồng thanh.
_Hợp ý quá ta – Hân từ phía sau bước lên nói.
_Tối như vầy, 2 người lại đi ngắm trăng , ngắm sao là có ý gì đây. Hay là đang hẹn hò hả? – Hạo nói vô cùng gian.
_Cái…g..ì…….mà…..hẹ…n…vơ..́i…..h…ò…chứ…- nó lại lắp ba lắp bắp mặt đỏ như trái ớt.

_Sao mặt lại đỏ vậy chứ – Hân véo má nó nói.
_Vậy 2 người thì sao? Chẳng lẽ cũng đang hẹn hò à? – nó đốp lại , lơ câu hỏi của Hân.
_Ừ, thì đang hẹn hò. Hân là người yêu của tôi mà – Hạo khoe khoang, còn Hân thì mặt đang đỏ như trái cà chua nắp sau Hạo.
_Người yêu? – nó và hắn đồng thanh, quay lại nhìn nhau rồi nhìn Hân với Hạo.
_Haizzz…thôi tôi đi ngủ đây, suy nghĩ nhiều thật hại não quá đi mà – nó xoa trán nói rồi vô phòng ngủ.
Hạo sau khi về phòng thì lại bị hắn bắt buộc kể lại quá trình cua cô em quý hoá của mình……
……………………
Nếu muốn kể lại thì phải quay lại lúc trưa rồi……..
———————-,-
Sau khi nói xong, Hân (cô) bước xuống khỏi đấy để lại một mình Khánh với những giọt nước mắt lên trên gương mặt anh.
Đột nhiên tay cô bị ai đo nắm chặt kéo cô theo những bước chân của mình mặc cô cố gắng kéo bỏ tay ai đó khỏi mình.
_Anh muốn gì? – sau khi được bỏ tay ra cô nói.
_Hả? Hạo sao cậu ở đây? – cô ngạc nhiên. Bây giờ cô đang đứng giữa một khu vườn hoa tường vi (vì cô rất thích hoa tường vi) đủ tất cả màu sắc. Trung tâm khu vườn hoa tường vi nhỏ của trường là một vòng hoa hình trái tim có màu đỏ, màu hồng trắng..giữa vòng hoa lại được ghi dòng chữ “Hạo Yêu Hân”…, xung quanh được bao trùm bởi những bong bóng trái tim màu đỏ và những cây đèn cầy hình trái tim lấp lánh. Cô nãy giờ mới để ý đến nơi mình đang đứng, cô ngạc nhiên với khung cảnh này những cánh hoa, bong bóng,…v…..v…..và những phụ kiện khác cho phong cảnh này nữa …….nhưngg……cô lại càng ngạc nhiên hơn với dòng chữ ấy…
_Hạo, cậu làm gì vậy – cô hỏi, tỏ vẻ nghi ngoặc.
_Hân à! Anh yêu em! Làm người yêu anh nha! – Hạo nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà trước giờ anh không có….chân quỳ cầm bó hoa tường vi và hộp quà đựng chiếc nhẫn kim cương xinh xắn
_Cậu yêu tôi thật sao? – cô có vẻ không tin.
_Thật! Từ nhỏ tớ đã thích cậu đến bây giờ cũng vậy. Chấp nhận làm người yêu tớ đi! Tớ biết có thể tớ không giỏi gian, không tài năng nhưng những gì tớ có thể cho cậu là tình yêu chân thật của tớ – Hạo nói, ánh mắt nghiêm túc
_Em đồng ý! Em cũng thích anh lâu lắm rồi – Hân nói ngượng ngùng, tay nhận bó hoa và hộp quà. Hạo vui mừng, ôm chằm lấy cô xoay vòng
……Kết thúc hồi tưởng…….
Hạo tận tình kể từng chi tiết cho hắn….không xót một chút nào..
_Haizz… chúc mừng mầy khi được làm bạn trai em tao nha – hắn nói nham hiểm.
Thế rồi hai người cũng đi ngủ, Hân nãy giờ cũng chẳng hơn gì…mới bước vào phòng đã bị nó lôi ra xét hỏi. Hân cũng như Hạo kể tất tần tật mọi chuyện lại cho nó….
_Ồ, lãng mạn quá! – nó nghe xong thì cảm thán. Sau khi cảm thán xong định quay qua nói chuyện với Hân thì ôi, Hân đi tắm mất tiu. Nó đành lê thân lên giường ngủ, Hân sau khi tắm xong cũng ngủ một giấc ngon lành.
____________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.