Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 21: Về Quê.
Trong lớp
Cô giáo Chủ Nhiệm bước vào. _Do sắp đến lễ nên nhà trường sẽ cho các học viên nghỉ 3 ngày. Bắt đầu ngày mai các em sẽ được nghỉ, 3 ngày sau tất cả đi học bình thường. – cô thông báo.
_Wow, được nghỉ lễ
_3 ngày lận đó
_Tụi mình đi chơi nha
_………………………vân…vân………
Cả lớp bàn tán xôn xao, cô thấy vậy cũng lặng lẽ ra ngoài. Nhỏ ngồi kế bên cũng hỏi nó.
_Chị mai nghỉ lễ , chị đi chơi không? – nhỏ khều nó.
_Không, chị về quê thăm mẹ. Lên đây học lâu rồi mà chưa về quê..- nó nói.
_Vậy em với chị Hân đi nữa nha chị. Từ đó giờ em chưa xuống quê nữa – nhỏ nói, nhìn nó mắt long lanh.
_Ừm – nó gật đầu, cười nhẹ.
*ngày hôm sau, 6h sáng.*
_Chuẩn bị xong hết chưa? – nó kiểm đồ hỏi 2 nhỏ.
_Rồi, giờ đi thôi – Hân mang balô.
_Lên đường nào – nhỏ hí hửng.
_Ừm . Đi thôi – nó cũng đi.
Hôm nay 3 người đều mặc quần jeans, áo thun hết. Nó thì tóc cột cao, nhỏ và Hân thì thả tóc tự nhiên. Cả 3 mang giày cao gót, nó mang màu đen cao 4phân, Nhỏ thì màu xanh, cao 7phân, Hân mang màu trắng cao 7phân. Cả 3 ra khỏi phòng đóng cửa. Đang chuẩn bị đi thì nó nghe văng vẳng bên phòng kia nói gì đó nên quay lại.
_Nói gì vậy? – nó hỏi.
_Đợi tụi tui – Hạo lên tiếng trả lời.
_Mấy người đi đâu mà kêu tuị tui đợi.
_Đi về quê – Bảo nói.
_Quê ai? – nó thắc mắc.
_Cô – hắn nói cụt ngủn.
_Anh có cô dưới quê hả? – nó hơi ngạc nhiên.
_Ý tôi nói là cô đó – hắn chỉ nó
Suy nghĩ một hồi nó cũng hiểu ra.._Tôi có mời anh à – nó ngây thơ.
_Không – hắn nhàn nhạt.
_Vậy sao đi – nó nói.
_Đi hay không là chuyện của tôi, sao cô hỏi nhiều quá vậy – hắn bắt đầu cáu.
_xí – nó trề môi rồi bỏ đi một mạch ra đón xe buýt.
……………………………………
………Cả 6 người ra đón xe buýt. Đây cũng là lần đầu 5 người họ đi xe nên cũng không quen lắm.
_Đi xong lần này, suốt đời ta nguyện không đi xe buýt – Hạo nói.
_Có vậy cũng la. Hồi còn nhiều cái hấp dẫn hơn vậy nữa – môi nó cong lên tạo thành nụ cười ma mị.
_Trời ơi, còn cái gì nữa – Bảo lau mồ hôi nói.
_Đi nhanh lên, ở đó nói hoài – nó hối.
_ Phải qua đò này mới về nhà tui được – nó chỉ dắt Thảo lên đò.
_Đưa tay đây, tui kéo lên nè – nó lần lượt dẫn từng người.
Đò bắt đầu chạy, cả bọn 5 người ai cũng háo hức vì đó giờ chưa được đi đò. Chỉ có nó, môi cong lên tạo nu cười nhẹ nhưng nhanh chóng biến mắt…Nó đang suy nghĩ đấy.
Đò chạy ra khoảng 2/10 con sông, sóng từng cơn đánh vào đò, gió thổi lên thật mạnh. Bây giờ là nước ròng nên sóng lại càng nhiều hơn. Sóng cứ tranh nhau hăng hái sô nước vào đò làm cho đò nhấp nhô trên nước, mọi người cũng phải lắc lư theo từng đợt sóng.
_Sao sóng nhiều quá vậy – Hạo la um sùm, tay vịnh thành đò.
_Sấp lật rồi – nhỏ la.
_Sao ghê quá vậy – Hân cũng sợ.
_Chóng mặt quá đi – bảo thêm vào
_………
Cả 4 người vừa la lối vừa vịnh thành đò chứ không là té mất.
_Bộ cô không sợ sao – hắn giờ mới hỏi.
_Có gì mà sợ chứ. Qua đò cũng giống như đi trong cuộc đời vậy mà. Lúc thì sóng gió ầm ĩ, lúc thì yên ắng lạ thường. Đôi lúc cơn sóng lại nhè nhẹ êm ái. Nhiều lúc các cơn sóng ập vào làm đò muốn lật nhưng sao nó lại không lật vì nó có sự kiên cố, nó lớn cũng như chúng ta có lúc sẽ gặp nhiều khó khăn, trở ngại sẽ có người ngã nguỵ nhưng cũng sẽ có người vượt qua và đứng lên được vì họ có gia đình có người cho họ niềm tin. Nếu có niềm tin và hi vọng rất lớn thì chúng ta sẽ vượt qua. Sợ hãi nó sẽ chẳng có ích lợi gì chỉ có thể đối mặt mới vượt qua được khó khăn….- nó nói tràn đầy cảm xúc như nó đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời vậy.
_Không ngờ cô cũng có thể nói ra những đạo lí to lớn như vậy – hắn nói.
_Nếu anh là tôi thì anh cũng sẽ hiểu được những điều đó – nó nói…môi cười rạng rỡ chứ không giống 4 người kia mặt mài nhợt nhạt, còn hơi sợ nữa chứ. Còn hắn vẫn như vậy, lạnh lùng coi như không có gì, bình thản ngắm sông ngắm nước.
_Trời ơi, mừng quá tới bờ rồi – Hạo than thở.
_Đi về – nó nói.
_Đi bộ hả? – Hân hỏi.
_Ừ, sẵn tập thể dục vậy mà..hihi – nó cười còn bốn người kia thì muốn cười không được mà khóc cũng không xong.
10 sau Thảo hỏi _Tới chưa chị?
_Chưa, phải đi 10 nữa mới tới – nó vừa nhai kẹo sin gum vừa trả lời.
_Hả? Chắc em/tao/tui xỉu quá – cả bọn đồng thanh trừ hắn.
_Hừ, sao mà lắm lời thế, đòi ăn đòn à – nó dừng lại dơ nắm tay lên doạ.
_Biết vậy,, em không cho chị đi học võ – nhỏ nói.
_Để bây giờ mầy giỏi võ hơn tao với nó, mầy cứ ăn hiếp bọn tao hoài – Hân thêm vào, nước mắt lưng lưng (chị này diễn giỏi gớm).
_Chiêu này của mầy cũ xì tao không mắc lừa đâu nha, hứ – nó nói rồi đi một mạch.
_Ơi, sao mầy ác quá vậy. Thường thường tao nhớ hiệu quả lắm mà – Hân nói với theo.
_Thì bây giờ hết hiệu quả rồi…ple…ple…- nó quay lại lè lưỡi trêu Hân. Hắn đang đi bất giác tim đập mạnh khi thấy biểu hiện đáng yêu của nó, dừng lại đôi chút hắn lấy lại phong độ tiếp tục đi.
_Tới nhà rồi,,tèn ten – nó rít lên.
_Dô đi – nó mở cửa đi vào.
_Mẹ ơi – nó gọi, mẹ nó bước ra nó chạy vào ôm mẹ âu yếm.
_My nhớ mẹ quá à – nó nhõng nhẽo. Bọn nó thấy nó vậy cũng hơi mắc cười nhưng ngạc nhiên nhiều hơn. Một con người không chịu thua ai, không khuất phục trước ai, lưu manh như vậy mà lại như chú cún con ngoan ngoãn trước mặt mẹ mình. Ngay cả hắn cũng phải đôi chút ngạc nhiên dù biết rằng nó rất thương mẹ nhưng đâu nghĩ trẻ con đến vậy đâu.
_Con gái ngoan của mẹ, con học giỏi không? – Mẹ xoa đầu nó hỏi.
_Đương nhiên là giỏi rồi chỉ thua có tên đó thôi – nó chỉ hắn mặt ỉu xìu.
_À, đây là bạn con hả? – Mẹ nó giờ mới để ý đến bọn họ.
_Dạ, bạn học của con trên thành phố á . Mấy người đó đòi xuống đây chơi nên con dẫn xuống. Mẹ sấp sếp chổ ngủ cho họ giùm con nha. – nó cười híp mắt.
_ừ – mẹ nó cười hiền
_chắc tụi con đói rồi, để bác đi nấu đồ ăn cái – mẹ nó nói rồi vào trong sấp phòng và nấu ăn.
_3 đứa mình một phòng – nó nói với nhỏ và Hân.._3 người chung phòng nha..
_Ừ – cả 3 đồng thanh.
Nó, Hân và Thảo vào phòng cất đồ, tắm rửa rồi cùng ra phụ với mẹ nó nấu ăn. Nó thì trong bếp nấu đồ ăn, Hân cũng ở đó phụ nó chút ít việc vặt ( chứ Hân có biết nấu đâu ).
Ngoài sân, nhỏ và Dì Hoa (tên mẹ nó) vừa rặt rau vừa trò chuyện vui vẻ có vẻ rất hợp ý
_Con là bạn như thế nào với con My nhà bác vậy? – Dì Hoa hỏi.
_Con là em gái kết nghĩa với chị My đó bác – nhỏ cười tươi.
_Vậy mà̀ nó không kể cho bác nghe gì hết .
_Ba mẹ con làm nghề gì? – Dì Hoa hỏi tiếp.
_Dạ, ba con làm kinh doanh nhỏ, còn mẹ con…mất….rồi..- nhỏ nói mắt đượm buồn.
_Bác xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện buồn của con – Dì Hoa cảm thấy hơi có lỗi.
_Không sao đâu dì – nhỏ nở nụ cười trên môi.
_Nói thật dì thật giống mẹ con. Dì rất đẹp lại dịu dàng, giỏi giang giống như mẹ con của mười mấy năm trước – nhỏ trầm giọng.
_Vậy con cứ gọi bác là mẹ đi, xem ta như người mẹ thứ 2 của con. Bác cũng quý con lắm, nếu có thêm đứa con gái như con nữa thì bác rất vui – Dì Hoa cười hiền.
_Thật sao, con có thể gọi bác là mẹ
_Ừ – Dì Hoa gật đầu, cười ấm áp.
_Mẹ. – Nhỏ ôm Dì gọi mẹ trong sự hạnh phúc, nước mắt nhỏ lại rơi. Nhỏ cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nhưng nhỏ lại không thể nào cầm được nước mắt.
_Nín đi. Khóc xấu lắm đó – Dì lau nước mắt cho nhỏ.
_Dạ, con khóc vì con rất hạnh phúc mẹ à – nhỏ nở nụ cười hồn nhiên.
_……………………………………………
Vậy rồi 2 người nói chuyện vui vẻ, cười nói hạnh phúc.
_Mấy ông xuống bưng đồ ăn lên đi, làm xong rồi nà – tiếng nó từ trong bếp vọng ra. Nó tháo tạp rồi đi ra cửa.
_Đi đâu vậy không ăn cơm à,- Hân hỏi.
_Đi đây nè – nó chỉ qua nhà kế bên. Bây giờ cũng qua tới bên nhà đó rồi.
_Dì Liên ơi, Mai ơi! – nó gọi.
_A, My, mầy về hồi nào vậy? – Mai thấy nó thì vui mừng chạy lại ôm nó.
_Tao mới về, nhớ mầy quá trời – nó cũng ôm Mai.
_Mà Dì Liên đâu rồi? – nó ngó tùm lum.
_Mẹ tao trong nhà á . Dô nhà chơi – Mai kéo nó.
_Mầy không nói tao cũng dô – nó chạy thẳng vô nhà.
_Dì Liên – nó chạy lại ôm cổ dì Liên.
_Ủa My còn về khi nào, sau nay dì thấy con ốm quá dzậy. Con khoẻ hông? – Dì Liên vừa hỏi vừa xoay người nó xem xét.
_Con mới về, con khoẻ mà – nó cười.
_Dì với Mai qua con ăn cơm – nó nói không đợi 2 người phản ứng nó kéo đi luôn.