Đọc truyện Yêu Phải Cô Người Hầu – Chương 24
Lúc này, 10:00 tối tại quán bar.
Tư Diệp bước vào thì thấy Luna và Tiểu Nhã đang ngồi với hai người đàn ông lạ mặt khác, cô đắc ý đi đến lên giọng hỏi:
“Xem ra hôm nay có gì rất vui? Sao không cho tôi tham gia cùng hả?”
Tiểu Nhã nhìn Tư Diệp lên tiếng:
“Tiểu Huyên có việc bận nên không đến đây chung vui được.Tư Diệp, lại đây giới thiệu với cô đây là hai người bọn tôi mới quen đấy”
Rồi Tiểu Nhã thì thầm vào tai Tư Diệp cười khúc khích nói nhỏ:
“Hai người họ là doanh nhân đấy, tôi chắc hẳn họ có khá nhiều tiền, nếu được thì cô tới đi”
Tư Diệp bật cười nhếch nhìn hai người đàn ông đang mê mẩn nhìn cô, một trong số hai người đàn ông ấy lên tiếng hỏi
“Cô là bạn của Tiểu Nhã sao? Trong xinh đẹp không kém đấy”
“Chúng ta có thể làm quen không?”
Tư Diệp ngẫm nghĩ tính toán một hồi
(Cũng đã lâu rồi, bên cạnh Thuần Dương mãi mình có vẻ hơi chán, quả nhiên phải tìm cảm giác mới lạ a)
Rồi cô gật đầu bật cười trả lời:
“Được thôi, tôi là Lạc Tư Diệp”
Luna ngồi đối diện liếc mắt nhìn Tư Diệp đang cố lấy lòng hai người đàn ông mới gặp, cô nheo mày khó chịu nghĩ thầm
(Hừ, cô ta lại giở trò cũ mà tiếp cận đàn ông dần, đúng là đê tiện)
Dứt suy nghĩ Luna rót rượu ra ly rồi nhìn Tư Diệp lên tiếng:
“Tư Diệp,cô vừa mới đến đây hay uống một ly đi”
Bỗng hai người đàn ông cười khúc khích nói
“Được a, năm chúng ta cùng uống đi”
“Không say không về”
Tư Diệp gật đầu rồi cầm ly rượu lên cười nói:
“Được, cạn ly đi”
11:00 giờ, Tiểu Nhã say mèm nằm lên sofa ngủ mất, Tư Diệp cũng có chút say liền dựa đầu vào ghế nhắm mắt lim dim thì Luna cười nhếch rồi nhìn hai người đàn ông nói:
“Tư Diệp say rồi, tôi giao cô ấy cho hai anh, còn Tiểu Nhã tôi sẽ đưa cô ấy về”
Hai người đàn ông nghe vậy liền cười khoái chí đỡ Tư Diệp dìu đi nhìn Luna nói:
“Được rồi, cô ta để chúng tôi đưa về”
Luna chợt liếc mắt âm hiểm nói khẽ:
“Nhớ làm cho tốt, tôi hi vọng có nhiều thành quả từ mấy anh,còn nữa…sau khi xong hết mọi chuyện tôi muốn có mấy tấm ảnh cực hot của cô ta, giúp tôi nhé”
Hai người đàn ông bật cười rồi tiếp lời:
“Được thôi, xem như đó là công lao cô giúp bọn tôi”
Chúng đưa Tư Diệp đi mất, Luna nhếch môi lẩm bẩm:
“Ha, thử sau đêm nay cô còn vênh mặt nữa hay không?”
…
Sáng hôm sau, tại khách sạn.Tư Diệp chợt mở mắt dần, cô giật mình ngồi dậy nhìn bản thân mình không một mảnh vải che thân, liền liếc mắt nhìn một trong hai người đàn ông ở quán bar đêm qua đang nằm cạnh mình, cô lại sửng sờ hơn cố nhớ lại mọi thứ tối qua tự hỏi trong suy nghĩ:
(Chuyện gì đã xảy ra? Sao mình lại ở đây? Sao lại ngủ với tên này?)
Cô chợt nhớ lại vài hình ảnh mang máng, rằng đêm qua mình đã uống rất say, sau đó được hai người đàn ông đưa đi mất. Cô to mắt liền nhăn mặt đá mạnh tên đang nằm cạnh mình xuống đất quát lớn:
“Sao anh dám làm chuyện này với tôi hả?”
Tên kia nhăn mặt đứng dậy quát lớn:
“Cô bị điên à? Có muốn chết không?”
Rồi hắn mặc chiếc áo sơ mi vào gài cúc dần cười kháu khỉnh nói:
“Đêm qua chẳng phải cô muốn ngủ cùng tôi sao? Loại điếm rẻ tiền như cô tôi thấy qua nhiều rồi, bớt giả vờ thanh cao đi”
Tư Diệp tức giận hét lớn nói:
“Anh nói gì tên khốn? Cút ngay cho tôi”
Bỗng hắn mặc đồ xong thì quay đi vênh giọng nói:
“Đi thì đi, chơi cô xong rồi tôi cũng chẳng cần gì nữa”
Hắn vừa đi mất, Tư Diệp tức giận ném gối xuống đất nhăn trán mình tự hỏi:
(Tại sao? Sao mình lại ngủ cùng tên khốn này chứ?)
Phía bên kia đường, Luna ngồi trên xe mình, tay cầm điện thoại bật cười nhếch nhìn các tấm ảnh được gửi đến, trong đó toàn là ảnh của Tư Diệp ngủ cùng người khác, Luna lẩm bẩm:
“Xem nào, số ảnh này nên làm gì đây?”
…
Tại Phó Gia, Hiểu Nhiên mở mắt dần, cô cố ngồi dậy nhưng toàn thân bất lực ê ẩm, liền thấy Tiểu Mễ đang ngủ gật ở cạnh giường. Tiểu Mễ bỗng giật mình thức giấc liền hỏi:
“Hiểu Nhiên, cô cảm thấy sao rồi?”
Hiểu Nhiên sờ trán mình, mặt tái nhạt nói:
“Tôi không biết, bây giờ toàn thân thể ê ẩm mà…sao tôi lại nằm đây?”
Cô nhớ lại hôm qua rồi sực nghĩ:
(Đúng rồi chẳng phải mình bị tên Dương đần độn kia nhốt vào tầng hầm sao? Với lại hình như đêm qua mình được anh Diệc Thiên chăm sóc thì phải)
Tiểu Mễ trả lời:
“Chủ nhân bế cô vào đây đấy, ngài ấy căn dặn tôi phải ngồi chăm sóc cô cả đêm”
Hiểu Nhiên bỗng nhăn mặt giận dỗi:
“Anh ta…bế tôi á? Hừ, anh ta sao không giỏi bỏ tôi chết dưới hầm đi, đáng ghét”
Tiểu Mễ lấp mấp:
“Hiểu Nhiên, cô đừng đắc tội với chủ nhân nữa, nếu muốn làm việc an nhàn thì cô đừng làm ngài ấy giận”
Hiểu Nhiên nheo mày
“Nhưng hôm qua tôi…tôi có làm gì sai đâu chứ? Mà Tiểu Mễ tối hôm qua anh Diệc Thiên có tới không?”
Tiểu Mễ ngạc nhiên lắc đầu
“Không, Lăng thiếu gia đâu có đến, sao cô lại hỏi vậy?”
Hiểu Nhiên có chút buồn ngẫm nghĩ:
(Vậy không lẽ đêm qua là mình nằm mơ sao? Rõ ràng còn cảm thấy anh Diệc Thiên đút cháo cho mình ăn vậy mà hóa ra là mơ)
Tiểu Mễ lại tiếp lời hỏi:
“Hiểu Nhiên, cô xem lại xem có mất gì không?”
“Mất gì?”
Hiểu Nhiên ngơ mặt hỏi thì Tiểu Mễ ngập ngừng tiếp lời:
“Chẳng hạn như…tấm ảnh đấy?”
Hiểu Nhiên ngẫm nghĩ lẩm bẩm:
“Tấm ảnh?”
Bỗng cô sực nhớ lại
(Nói về ảnh thì mình chỉ có một tấm duy nhất)
Rồi cô nhanh chóng lật gối mình lên bỗng sửng sờ hỏi:
“Ơ…tấm ảnh tôi giấu dưới gối đâu rồi?”
Tiểu Mễ chuyển mắt hướng khác gãy mặt nói:
“A…cái đó…”
“Cô không lo nghỉ ngơi mà tìm kiếm gì vậy?”
Bỗng một giọng nói vang lên ngay cửa khiến Hiểu Nhiên đang lục tung nệm giường thì giật mình nhìn Thuần Dương lấp mấp:
“A…có gì đâu, tôi đang tìm một thứ thôi”
Anh bước tới giơ tay ra hiệu cho Tiểu Mễ thì Tiểu Mễ liền cúi đầu đi ra ngoài mất. Anh bật cười nhạt hỏi:
“Cô đang tìm thứ gì?”
Cô cúi mặt nói
“A…có gì đâu chứ”
Bỗng Hiểu Nhiên đổ mồ hôi lạnh từ ánh mắt của anh đang nhìn cô thì ngẫm nghĩ tự hỏi:
(Sao anh ta có vẻ hầm hực vậy?)
Anh nghiêm giọng:
“Vì hôm nay cô không khỏe nên tôi sẽ cho nghỉ một ngày, nằm nghỉ ngơi đi”
Cô gật nhẹ đầu đáp
“Vâng”
Rồi cô ngoan ngoãn ngồi xuống giường cố tự hỏi:
( Điều quan trọng là ảnh của mình đâu rồi? Đó là tấm hình duy nhất mình có được của anh Diệc Thiên)
Anh đứng nhìn cô nheo mày rồi quay lưng đi thì cô lên tiếng:
“Ơ…khoan đã”
Anh chợt khựng quay mặt lại thì cô cố đứng dậy, nét mặt đáng thương nói:
“Ưm…tôi có thể xin anh một yêu cầu thôi được không? Anh phạt tôi thế nào cũng được, tăng việc thêm cho tôi cũng không sao,tôi hứa sẽ làm việc thật tốt nhưng chỉ cần anh trả tôi tôi sợi dây đó thôi, có được không?”
Cô chụm hai tay cầu xin đáng thương thì Thuần Dương ngạc nhiên nhìn nét mặt cô rồi nheo mày nghĩ:
( Cô ta chỉ vì sợi dây đó mà chấp nhận làm mọi thứ sao?)
Rồi anh lên tiếng hỏi lại:
“Cô muốn lấy lại sợi dây?”
Cô gật đầu, ngẩn đôi mắt to tròn nhìn anh thì anh vênh mày nhếch môi đắc ý nói:
“Mơ đi, còn lâu tôi mới trả nó lại cho cô, muốn lấy lại thì ngoan ngoãn phục vụ tôi cho thật tốt, khi nào không làm tôi hài lòng thì cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc lấy lại sợi dây”
Rồi anh quay đi đóng cửa lại mất, cô nhăn mặt tức tối nghĩ:
(Biết ngay là không trả mà, nếu vậy thì mình chỉ còn một cách, bằng mọi giá thế nào cũng phải lấy lại sợi dây anh Diệc Thiên tặng mình cho bằng được)