Đọc truyện Yêu Phải Cô Người Hầu – Chương 23
Buổi tối đến, Thuần Dương vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ:
(Chắc bị nhốt dưới hầm từ chiều giờ, cô ta cũng sợ và biết nghe lời hơn rồi)
Rồi anh tưởng tượng bật cười nghĩ:
( Hẳn lát nữa khi thấy mình, cô ta sẽ quỳ xuống cầu xin mình tha lỗi chăng?)
Sau một hồi, anh vừa bước vào nhà thì Tiểu Mễ đi ra phòng khách nhìn ngó tìm kiếm xung quanh,cô lo lắng lẩm bẩm:
“Không biết Hiểu Nhiên đi đâu rồi? Sao từ trưa giờ mình không thấy cô ấy?”
Thuần Dương vội đi vào thì Tiểu Mễ ngạc nhiên lên tiếng gọi:
“A…chủ nhân”
Anh đứng lại nheo mày hỏi:
“Chuyện gì?”
Tiểu Mễ cúi mặt lấp mấp sợ sệt nói:
“Ưm…từ trưa đến giờ tôi không thấy Hiểu Nhiên đâu cả, cô ấy…”
Thuần Dương nheo mày không trả lời rồi quay bước đi, anh hướng đến con đường đến cửa tầng hầm tối đó. Đứng trước cửa tầng hầm, anh bật cười thầm ngạo mạn lẩm bẩm:
“Chắc bây giờ cô ta cũng sợ hãi đến mức giác ngộ ra rồi, tôi không tin sau lần này cô còn dám tái phạm nữa không?”
Anh cúi xuống dần nhẹ nhàng gỡ cửa tầng hầm dưới chân mình bật lên, ánh sáng bắt đầu lọt vào trong căn hầm tối đen và nóng ẩm đấy, anh ngồi ở miệng cửa vọng tiếng xuống gọi:
“Bạch Hiểu Nhiên, cô đâu rồi?”
Anh vừa hỏi nhưng mọi thứ chỉ là sự im lặng đáp lại, anh nheo mày lớn tiếng hỏi tiếp:
“Cô không trả lời, tôi liền đóng cửa nhốt cô tiếp tới sáng mai”
Anh vừa dứt lời liền cảm thấy gì đó không đúng, cô không hề trả lời lại một tiếng nào thì anh liền lo lắng bước xuống bậc thang của tầng hầm, đi trên dãy ánh sáng được rọi từ cửa tầng hầm xuống sàn, hai bên góc vẫn là một màu tối đen, anh nhìn xung quanh vẫn hỏi:
“Cô không trả lời thì đừng trách tôi không nương tay, cô đâu rồi?”
Anh chợt dừng chân lại một chỗ thì thấy cô đang nằm ở một góc tối, liền đi lại nheo mày hỏi tiếp:
“Cô dám ngủ à? Còn không mau tỉnh dậy cho tôi”
Bước tới gần, anh ngồi xuống xem liền thấy mắt cô nhắm lịm nên lây người cô nói tiếp:
“Cô…sao vậy? Không phải vì sợ quá nên ngất luôn rồi chứ?”
Cô bỗng thở dốc bật rên vài tiếng: “ư…ưm”.
Anh liền sờ tay đến trán cô giật mình nghĩ:
(Cô ta sốt rồi sao? Mới chỉ nhốt có vài tiếng mà đã không chịu nổi)
Rồi anh bế cô lên tay nheo này nói:
“Đúng là phiền phức”
Anh đành đưa cô ra khỏi tầng hầm. Trên dãy hành lang các người hầu thấy vậy liền bàn tán to nhỏ:
“Chuyện gì vậy? Cô người hầu đó là Bạch Hiểu Nhiên đúng không? Sao lại được chủ nhân bế đi thế kia?”
“Hình như cô ta vừa bị phạt nhốt dưới tầng hầm đấy, chắc là sợ quá nên ngất đi cũng không có gì là lạ”
Thuần Dương bế Hiểu Nhiên bước vào giường của cô, rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô lên chiếc gối phía dưới, cô vẫn nhíp mắt mấp máy trong cơn sốt một cách mơ hồ:
“Tôi…muốn về nhà”
Anh liền ngạc nhiên nghĩ
(Cô ta đang nhớ nhà sao?)
Lúc này Tiểu Mễ vội chạy vào lấp mấp lo lắng hỏi:
“Chủ…chủ nhân, Hiểu Nhiên cô ấy sao vậy?”
Thuần Dương trả lời:
“Bị sốt rồi, tôi không biết cách hạ sốt, cô giúp tôi chăm sóc cô ta đi”
Tiểu Mễ gật đầu rồi đáp:
“Vâng ạ”
Rồi anh đứng dậy liền nhìn thấy mép của cái gì lồi ra nằm dưới gối Hiểu Nhiên đang nằm, anh liền tò mò rồi giơ tay xuống kéo ra xem thử nó là gì thì liền ngạc nhiên, đó không có gì đặc biệt ngoài một tấm ảnh. Anh cầm tấm ảnh đó lên xem liền nheo mày, bên trong ảnh là hình của anh và Diệc Thiên chụp cùng nhau thời trung học. Anh ngẫm nghĩ:
( Ra đây là tấm ảnh cô ta lấy trộm trong phòng mình lúc đó, nhưng sao cô ta lại lấy nó)
Anh cầm tấm ảnh rồi quay đi nhìn Tiểu Mễ nói:
“Chăm sóc cô ta hộ tôi, một lát tôi sẽ sang xem tình hình”
Anh nói xong liền đi ra ngoài mất. Tiểu Mễ ngạc nhiên lẩm bẩm tự hoi:
“Ngài ấy vừa lấy gì dưới gối của Hiểu Nhiên vậy?”
Phía bên ngoài phòng khách, Thuần Dương ngồi nheo mày ngẫm nghĩ một hồi:
(Cô ta lấy trộm tấm ảnh này là có mục đích gì?)
Anh nhìn Diệc Thiên và anh ở trong tấm ảnh đó, liền suy đoán ra vài tình tiết dựa theo phán đoán của mình
(Chẳng lẽ cô ta biến thái đến mức lấy ảnh này về hôn mỗi ngày đấy chứ? Không lẽ cô ta thích cả mình và Lăng Diệc Thiên)
Anh bỗng nhớ lại mọi nét mặt ngượng ngùng của cô khi đứng cùng Diệc Thiên, còn khi đứng cùng anh là các biểu cảm khó chịu và cáo gắt, anh liền chao mày khó chịu đoán lại
(Không đúng, chính xác thì người cô ta thích chỉ có mình tên Diệc Thiên)
Rồi anh bật cười nhạt
(Ha, nếu vậy thì phải để cô biết thế nào là sáng mắt ra, đúng là chỉ với chút quà tặng và vài cái xoa đầu dịu dàng của Diệc Thiên cô liền cảm thấy rung động với người khác, đúng là mù thiệt mà)
Anh đứng dậy nheo mày
( Nếu đã thích tên Diệc Thiên thì lấy ảnh có cả mình vào làm gì chứ? Chẳng lẽ làm nền sao?)
9:00 tối, anh đi vào phòng Hiểu Nhiên thì thấy Tiểu Mễ đang ngủ gật bên giường của cô, anh bước vào thì Tiểu Mễ giật mình đứng dậy mở to mắt cúi mặt lấp mấp:
“A…xin lỗi chủ nhân, tôi không cố ý ngủ gật đâu a”
Thuần Dương lên tiếng:
“Cô đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ta”
Tiểu Mễ ngạc nhiên hỏi:
“Ngài định chăm sóc cho Hiểu Nhiên?”
Thuần Dương nheo mày khó chịu:
“Cô muốn gì đây?”
Tiểu Mễ cúi đầu lấp mấp
“A…vâng tôi đi liền”
Cô vội đi mất thì Thuần Dương nhẹ nhàng ngồi xuống nệm giường của Hiểu Nhiên đang nằm, anh vốn không biết cách chăm sóc người bị bệnh nên mới nhờ Tiểu Mễ làm giúp, lúc này anh chợt lẩm bẩm:
“Không biết cô ta đã hạ sốt chưa?”
Anh nhìn đôi mắt cô vẫn nhắm lịm và hơi đỏ, miệng cô mấp máy nói gọi hai tiếng:
“Bà…nội”
Bỗng anh ngạc nhiên rồi cười nhạt:
( Xem ra cô ta nhớ bà nội mình như vậy…hẳn lúc chiều mình có hơi quá đáng)
Bỗng cô lại mấp máy vài chữ:
“Dương…”
Anh ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Dương…?”
“Dương đần…độn”
Cô vừa nhắm mắt vừa nói trong tiềm thức, anh nheo mày đứng dậy hầm mặt
( Cô ta không những sốt còn dám chửi mình trong mơ)
Rồi anh kìm chế ngẫm nghĩ:
(Nhưng vì cô bị sốt nên tôi tha cho một lần, từ chiều đến giờ cô ta không ăn gì chắc hẳn rất đói)
Rồi anh nghoảnh lưng đi xuống bếp gọi một cô người hầu đứng gần đấy
“Cô…nấu cho tôi một bát cháo nhanh đi”
Cô người hầu cúi đầu lấp mấp
“Vâng…vâng ạ”
Một hồi sau, anh ngồi cạnh giường cô, nhẹ nhàng thổi lấy thìa cháo trên tay, giơ đến đút vào miệng cô. Lúc này trong mơ hồ, cô chợt thấy hình dáng ai đó ngồi trước mặt mình, tay cầm thìa cháo đưa đến miệng cô thì cô liền tự hỏi, đôi mắt cô nặng trịch không thể mở lên mà đành phán đoán:
(Ai vậy? Ai đang chăm sóc mình? Với cách dịu dàng này thì chắc là anh Diệc Thiên rồi)
Rồi cô há miệng nhẹ ra, mắt vẫn không thể mở nỗi mà ăn lấy thìa cháo ấy,
Thuần Dương ngạc nhiên nghĩ:
(Xem ra cũng ngoan ngoãn ăn cháo do mình đút)
Anh lại vớt cháo tiếp, giơ đến miệng cô, cô lại nhíp mắt hỏi trong cơn mơ hồ:
“Anh đang chăm sóc em sao?”
Thuần Dương ngạc nhiên trả lời:
“Phải, ngoài tôi ra thì ai có thể vác xác ngồi đây đút cháo cho cô ăn chứ?”
Cô lại mỉm cười nhíp mắt nói:
“Cảm ơn anh”
Anh lại bật cười nhẹ:
“Cô chỉ cần khỏe lại, sau khi khỏi bệnh tôi đồng ý sẽ cho cô…”
Anh đang nói thì cô mỉm cười, mắt vẫn nhắm lịm nói:
“Em biết anh Diệc Thiên là người tốt mà, chắc chắn anh sẽ không bỏ mặc em đúng không?”
Thuần Dương bật nhăn mặt
(Hóa ra nãy giờ cô ta cứ tưởng mình là tên Diệc Thiên, mình thậm chí còn vừa định đồng ý sẽ cho cô ta nghỉ một ngày quay về thăm bà nội mình, xem ra cô không cần cơ hội này rồi)
Anh liền đứng phắc dậy, đặt tô cháo lên bàn quay lưng ra ngoài mất, cô nhíp mắt nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt của anh dần đi thì giơ tay cố hết sức gọi:
“Ơ…anh Diệc Thiên, anh…sao vậy? Sao anh lại bỏ đi chứ?”
Cô đang gọi thì anh đã ra ngoài đóng cửa lại mất. Bên ngoài cửa anh đứng nheo trán mình khó chịu lẩm bẩm:
“Cô ta nghĩ gì mà tưởng mình là Diệc Thiên chứ? Tên Diệc Thiên có ngồi chăm sóc cô được như tôi đâu? Đúng là vẫn không biết nhận dạng giọng nói chủ nhân mình, xem sao khi khỏi bệnh tôi có trừng phạt cô hay không thì biết”