Bạn đang đọc Yêu Nữa Được Không ? – Chương 216
Nora chỉ thẳng khi Đoàn Duy bước ra. Tuệ Lâm, Khiết Nhã và Tiến Mạnh quay lại nhìn, mọi người suýt không nhận ra Đoàn Duy, trông cái vẻ thư sinh có phần ủy mị ra dáng một công tử trong trang phục màu trắng, áo sơmi xoắn tay lên và áo khoác ở ngoài cùng quần jeans. Duy vẫn không khác ngày xưa cho lắm dù có phần hơi gầy đi.Tuệ Lâm nhìn Duy rất lâu, và anh cũng vậy. Khiết Nhã cắt bầu không gian im lặng:
– Trùng hợp quá ! Cậu cũng ở đây à?
– Lâu quá không gặp, Đoàn Duy ! Cậu làm gì ở đây thế?
– Tôi là chủ ở đây.
Nora nhìn Đoàn Duy rồi nói với Tuệ Lâm :
– Mommy, là người này đụng con thật mà.
Chính cô bé cũng tò mò tại sao mẹ cô bé và người đụng phải cô lại nhìn nhau đến không chớp mắt như vậy. Nora trông thấy mẹ cô bé khóc, cô nàng chạy lại đá vào chân Đoàn Duy và nói :
– Chú làm ướt áo con lại làm mẹ con khóc. Chú phải nói “Sorry” !
Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm rồi lại nhìn cô bé, Đoàn Duy cúi xuống và hỏi :
– Ba con đâu? Ba con là ai?
Cô bé Nora chưa kịp trả lời thì Tuệ Lâm đã xông đến bế xốc cô con gái lên và lạnh lùng :
– Dĩ nhiên ba của nó đang chờ mẹ con tôi. Chúng tôi rất hạnh phúc ! Mình đi thôi con !
Tuệ Lâm bồng con gái bỏ đi trước. Đoàn Duy chẳng những không nhìn theo mà còn quay phắt trở vào và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiến Mạnh xô Đoàn Duy ra trách móc :
– Sao không chạy theo?
– Để nhìn người ta hạnh phúc với gia đình hả?
– Đừng ấu trĩ như thế. Là của cậu cả đấy !
– Cái gì của tớ?
– Vợ và con gái.
– Tớ chưa kết hôn. Tớ bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới.
– Lý Đoàn Duy, cho cậu biết, lần này Tuệ Lâm về đây dắt theo đứa bé không chỉ để đi du lịch. Tớ nói bao nhiêu đó thôi, cậu hiểu bao nhiêu thì tùy cậu. Bao nhiêu năm trôi qua cậu mãi chui rúc ở xó xỉnh nào đó, lần này mà cậu còn tiếp tục né tránh nữa thì thôi chui luôn xuống đất đi.
– Cậu nói đủ chưa? Tớ không cần cậu dạy đời đâu.
– Cậu đang tự ái. Tớ biết rõ điều đó nên mới tới khuyên cậu. Không nghe thì thôi. Hạnh phúc không nhiều lần quay về với cậu nữa đâu.
Tiến Mạnh bỏ đi. Để lại Đoàn Duy một mình suy nghĩ. Anh lặng lẽ trở về nhà, vào phòng và mở khóa một ngăn kéo đã đóng bụi. Bật lên, một cặp nhẫn vẫn sáng lấp lánh dù đã được ra lò 5 năm trước, Duy thở dài nhìn lên trần nhà…