Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Chương 29.2


Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 29.2


An Thành giật mình xoay lại mới để ý kĩ nàng thật đang mang thai. Hắn buông tay ngay nhưng tức giận còn hơn hồi nảy chửi vào mặt An An…
– Cô lừa gạt biểu ca, còn dám tự ý mang cốt nhục nhà họ Tống nữa hả điêu phụ?
– Ấy…. Việc này là do huynh ấy, ta “tự ý” làm sao được? Vả lại đây là tiểu bảo bối của Tống Minh đó nói cho ngươi biết!
Nàng vỗ vỗ bụng tròn lấy lại khí thế không sợ Phiến An Thành. An Thành tức quá thể khi thấy yêu nữ dụ biểu ca của mình đến mức này…
– Biểu ca ngốc nghếch bị mê hoặc đến mất trí luôn rồi!
– Không được chửi Tống Minh!!! – Chửi phu quân của nàng sao, An An tuyệt đối không để yên.
– Biểu ca của ta, ta cứ thích chửi đó! – An Thành cũng không nhỏ nhẹ với kẻ dám dụ biểu ca nha.
– Đó là phu quân của ta, không có kẻ nào chửi bậy hết!
Cả hai tự dưng lại cải lộn ra như thế muốn làm trời long đất lỡ một trận te tua. Cả tiểu Lạc cũng nép qua một bên không dám ngăn hay ý kiến gì. Mãi khi Tĩnh Nghiên chạy ra sau nhìn liền reo lên…
– Tỉ tỉ!
– Muội muội, tỉ đến cứu muội đây!
Phiến An Thành đang hung hăng liền há hốc nhìn Dương Nhi của mình nhào vào tay An An. Y run lên nhìn cả hai…
– Tì muội gì? Sao muội quen cô ta, Dương Nhi?

Tĩnh Nghiên chưa kịp trả lời thì An An đã kiểm tra tay nghĩa muội vẫn còn thủ cung sa chứng tỏ vẫn còn trong trắng chưa bị An Thành giở trò bậy bạ.
– Hắn chưa làm gì muội!?
– …chưa!
An Thành nhìn An An còn hơn mẹ của Dương Nhi, kiểm tra này nọ xem y thành phường dâm tặc bắt người về làm bậy nên tức kéo ngược Dương Nhi về…
– Cô ta tâm địa xấu xa chẳng lẽ muội là tiểu muội của cô ta hả Dương Nhi?
– Nghĩa tỉ kết nghĩa của muội. Tỉ ấy không có xấu!
Tất nhiên Tĩnh Nghiên không cho An An là người xấu rồi. An An vì thế lần nữa đem Tĩnh Nghiên qua phía mình, ôm làm của riêng cho An Thành thấy tiện chửi y luôn…
– Ngươi mới là xấu xa! Kẻ đòi mua tỉ tại thanh lâu bức tỉ bỏ trốn chính là hắn ta đó muội muội!
Tĩnh Nghiên sốc nhìn ngay An Thành. Tuy biết y phong lưu trác tán, không phải là hảo nam nhân nhưng không ngờ lại làm ra những việc xấu xa như thế. Đã nghe An An kể hết về mọi chuyện khiến nghĩa tỉ khốn khổ chỉ vì tên công tử ham sắc đó, Tĩnh Nghiên càng thấy rất thất vọng khi đó chính là An Thành.
Nhìn thấy Dương Nhi nhìn mình như người xấu, Phiến An Thành đau nhói trong lòng vội vả níu lấy tay nàng…
– Ta lúc ấy thấy cô ta nhan sắc xinh đẹp nên nhất thời như vậy thôi Dương Nhi!
– Hic… huynh như vậy với mọi nữ nhân hỏi sao muội không chịu làm nữ nhân của huynh chứ!?
– Không… đối với ta muội khác tất cả những nữ nhân ta từng quen biết!
– Có gì khác? … huynh vì mặt muội hay thân thể này mà thấy khác chứ gì?
Mặt An Thành vô cùng khốn khổ không biết phải giải thích làm sao cho nàng hiểu lòng mình. An An đứng ngoài nhìn đôi nam nữ đã thể hiện ra hết tình ý ẩn bên trong. Nàng cứ ngỡ Phiến An Thành xấu xa bắt mỹ nhân, chẳng ngờ là vì quan hệ của Tĩnh Nghiên và y có chút phức tạp.
Tĩnh Nghiên thật không thể chịu thêm nỗi đau do An Thành gây ra nên lau má ướt, xoay níu lấy Nghĩa tỉ nói…
– Về thôi tỉ tỉ!
Thấy Dương Nhi của mình có ý đi, An Thành giữ lại vội vả nói lung tung lên hết….
– Muội trong lòng ta vô cùng đặc biệt thật mà Dương Nhi, so với nhưng cô gái khác ta chỉ cần mình muội. Nếu chỉ vì muốn đùa giỡn với muội thì cả tháng qua ta đã sớm đem muội lên giường ép buộc làm nữ nhân của ta rồi!
Lời giải thích tuy có lí thật nhưng không đường hoàng, hay ho cho lắm khiến An An sùng lên bảo vệ nghĩa muội trong sáng. Tĩnh Nghiên vẫn chỉ khóc dựa vào An An…
– Cấm ngươi động vào muội muội của ta nha Phiến An Thành!
– Ta còn chưa xử cô lừa gạt biểu ca mà còn ở đây lên mặt cản trở ta sao?
– Ta cứ lên mặt đó. Muội ấy đau khổ cũng không thèm theo ngươi. Muốn giành nữ nhân với An An này hả? Nằm mơ đi Phiến công tử!
An An nói lớn, khẩu khí thật là oai theo hình hình Tĩnh Nghiên đang về phe mình mà có. An Thành bồn chồn nhắm thấy trước mắt không thể cản An An mang Dương Nhi của mình đi, chính y làm Dương Nhi khóc thế kia lòng hắn đau chịu không thấu.

Cực khổ lắm lòng y mới thông với một cô nương không thể cứ vậy nhìn nàng bỏ đi khỏi mình. Ánh mắt An Thành cứng rắn nhìn An An nói giao kèo…
– Nếu cô để muội ấy lại cho ta, ta hứa sẽ xem cô như Dương Tĩnh Nghiên thật của biểu ca, không bao giờ nói ra sự thật cho cô mẫu hay bá phụ biết cả!
Chuyện biểu ca bị dụ coi như mặc kệ biểu ca, giờ An Thành chỉ lo ình phải có được Dương Nhi mà thôi. An An thì bớt hung dữ ngay, nếu An Thành không nói ra thì nàng có thể thoải mái hạnh phúc bên Tống Minh không lo bại lộ rồi. Chỉ có Tĩnh Nghiên ngẩn lên hỏi An An…
– Huynh ta biết chuyện của tỉ còn đe dọa tỉ nữa sao?
Tĩnh Nghiên hiểu lầm rồi làm mặt Phiến An Thành càng thêm tệ hại. Trong mắt Dương Nhi, y đã không tốt nay càng chuốt thêm tồi bại xấu xa. An Thành giải thích ngay…
– Cô ta giả làm thê tử của biểu ca của ta, ta làm vậy là đúng mà Dương Nhi!
Tĩnh Nghiên không thèm nhìn, chỉ nép vào sau An An làm Phiến An Thành rất hụt hẫn. Y vì thế càng nôn nóng chờ An An quyết định. Kệ hai người đó, chính nàng đang suy tư dữ dội làm An Thành hối thúc…
– Việc tốt cho cô mà đồng ý đi!
– Tốt cho ta nhưng có tốt uội ấy không? – Tất nhiên là không lộ chuyện thê tử giả thì nàng sẽ hạnh phúc với Tống Minh rồi không cần lo nghĩ. Song đằng khác biết An Thành là loại người xấu, nàng giao Tĩnh Nghiên như giao trứng cho ác còn đáng mặt nghĩa tỉ nữa hay không?
– Chắc chắn tốt! Ta thích nàng ấy, sẽ yêu thương cả đời không tổn hại gì cả. Ta thề cho cô tin!
Má Tĩnh Nghiên có chút ửng đỏ vì lời từ miệng An Thành. An An nheo mắt nhìn An Thành, suy nghĩ chưa đủ một khắc lập tức đẩy Tĩnh Nghiên vào tay Phiến An Thành. Y mừng rỡ ôm ngay lấy Dương Nhi của mình không dễ gì buông ra lần nữa. Còn Tĩnh Nghiên há hốc không tin nổi nhìn An An…
– Tỉ bán đứng muội!
– Ây… xin lỗi muội! Tỉ muốn hạnh phúc không bại lộ để ở bên phu quân. Với lại ánh mắt hắn nói thật lòng không giả dối, tin tỉ đi muội không sao đâu!
Nghe thế Tĩnh Nghiên nhìn lên, An Thành ôm nàng rất chặt trông như trẻ con giữ cứng đồ chơi của mình quyết không cho ai hết. Tim Tĩnh Nghiên đập loạn, tay cố với lại phía An An…
– Không, tỉ tỉ! Huynh ấy xấu xa!
– Nam nhân nào cũng xấu xa cả. Muội cố giữ hạnh phúc nha!
– Đừng mà tỉ tỉ! Đừng bỏ muội!

Thấy Tĩnh Nghiên kêu gào thê thảm nàng thật không biết mình có ác quá không đây nhưng Phiến An Thành lại tỏ ra vô cùng biết ơn nàng vô hạn, y còn cười dày mặt gọi lớn…
– Biểu tẩu về cẩn thận! Chuyện chúng ta xem như huề nha!
– Tốt! Quân tử nhất ngôn!
– Tứ mã nan truy!
Tĩnh Nghiên há hốc nhìn hai người đó cư nhiên giao kèo trao đổi “mua bán” mình. An Thành hạnh phúc ẵm Tĩnh Nghiên lên quay vào. An An đứng vẩy tay, cười toe toét.
– Lần sau tì lại đến chơi với muội nha muội muội!
– Muội ghét tỉ… áh huynh làm gì vậy mau bỏ muội ra!
An An cười xoa bụng tròn, đi về mặc kệ bên trong trang viên còn nghe giọng nghĩa muội hét ầm. Đem giao người thế tuy có xấu xa với Tĩnh Nghiên nhưng nàng biết Tĩnh Nghiên cũng có ý với An Thành. Phiến An Thành đó là loại người mê sắc đến thế vẫn tỏ ra tình cảm vô cùng chân thật nên nàng không cần lo gì cho nghĩa muội.
Cứ như vừa mai mối chuyện tốt, tâm trạng lại an tâm sống cạnh Tống Minh không bị bại lộ khiến An An vui quá. Nàng phải về ăn mừng mới được thì chân chựng lại vì năm nam nhân to lớn trước mắt. Môi nàng lệnh ra nụ cười gượng gạo…
– Quản thúc đi dạo hả?
– Tiểu nha đầu này trốn hay thật khiến thúc cực mà! Mau bắt về Mỹ Hồng Lâu đi!
Chết chắc rồi! Bị bắt không sao nhưng nàng chỉ sợ cái mặt tức giận của Tống Minh khi nàng biến mất tiêu mà thôi nha.
– Hết chương 14 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.