Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Chương 19.2


Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 19.2


Cái tên thốt ra từ miệng con bé làm cây sâm còn chưa giải trong tay An An rơi xuống đất. Bình Bình cầm tờ giải sâm vui vẻ xoay lại thấy nàng như thế nên nhanh nhảu nhặt lên cây sâm hỏi.
– Tỉ không giải sâm sao?
Nhìn Bình Bình, nàng run giọng hỏi thiếu điều thốt không nên lời…
– Muội tên… tên Phiến An Bình…vậy có đại huynh nào tên là Phiến An Thành thành hay không?
– Đúng rồi, đại ca tên Phiến An Thành! Tỉ đừng nói làm vợ biểu ca mà đến giờ cũng không biết đại ca của ta nha!? Đại ca và biểu ca thân nhau lắm đó!
Con bé bĩu môi chê trình độ hiểu biết của An An quá kém cỏi không biết đại ca An Thành của mình. An An hai chân bước lùi không ngờ sự việc có thể trùng hợp như thế. Kẻ muốn mua thân nàng chính là biểu đệ của Tống Minh. Cho dù không bại lộ mình là Dương Tĩnh Nghiên giả thì cũng có ngày phải lộ thân phận kĩ nữ bán nghệ trong thanh lâu.
Mọi việc đều không thể cho nàng ở mãi bên Tống Minh được nữa. Làm sao nàng có thể ở lại chờ ngày kinh hoàng ấy đến khi hắn biết tất cả sự thật đằng sau chứ. Nàng sợ Tống Minh sẽ không còn đối với nàng như bây giờ nữa.
Hai bà mẹ thắp hương đi ra thấy Bình Bình đang lo lắng lắc nhẹ tay nàng khi nàng cứ thẫn thờ ra.
– Tỉ sao vậy? Mặt tỉ tái mét àk!
– Con sao vậy Nghiên nhi?
Mẹ chồng lo lắng hỏi làm An An sựt tỉnh. Nàng không thể ở lại thêm được nữa, nàng không muốn mọi chuyện vỡ lỡ mới bị đuổi đi, ánh mắt quan tâm của cha mẹ chồng sẽ không còn, cả Tống Minh cũng sẽ không yêu nàng nữa thậm chí hận nàng. Nàng không muốn mọi người sẽ phải thất vọng đau lòng.
An An nhìn lên gượng cười thành công…
– Con không sao? Tại có chút đói bụng thôi mẹ!
– Làm mẹ hết hồn. Tống Minh còn chưa đến con chờ chút rồi mình cùng đi ăn nha! – Mẹ Tống Minh rất hiểu con dâu ưa ăn vặt luôn miệng cả ngày thành ra không trách.
Nàng nghe đến Tống Minh càng thấy hai chân run rẩy…
– Con qua kia mua bánh bao sẽ trở lại ngay được không mẹ!
– Ừhm, lót dạ trước cũng được! Bình nhi con đó đói không?
– Không cô mẫu! Tỉ mà ăn nhiều sẽ mập ú nè!
Bình Bình chọc nhưng nàng kì lạ không tỏ thái độ trêu lại như bình thường. An An xoay đi lòng rối bời khó chịu. Nàng không kịp nhìn mặt Tống Minh lần cuối nhưng bây giờ không đi thì không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
An An cắn môi rơi lệ bước đi thật nhanh và cố không ngoảnh nhìn lại phía sau. Khi nàng trốn chạy vào căn nhà, làm thê tử giả của Tống Minh không bao giờ nghĩ đến lúc đi lại khổ sở đến mức này.

Vừa lúc đó Tống Minh đã đến như hẹn với nàng thấy mẹ, cô mẫu cùng Bình Bình. Con bé hớn hở như cún nhỏ lao lại ôm ngay tay biểu ca thân yêu.
– Biểu ca!!!
– Ừhm, Bình Bình! Thắp hương xong rồi hả mẹ, cô mẫu!? Nương tử của con đâu rồi?
Hắn chưa chi đã tìm có mỗi thê tử làm hai người lớn cười nhẹ nói…
– Tĩnh Nghiên đói bụng nên ra kia mua bánh bao ăn tạm trước rồi!
– Nàng ấy chỉ biết có ăn thôi!
Bốn người đứng chờ An An một lúc nhưng mãi không thấy nàng trở lại, Tống Minh bồn chồn lo lắng rồi. Mẹ hắn cũng nhíu mày nói.
– Sao đi đã lâu rồi Tĩnh Nghiên còn chưa trở lại? – Nàng lúc nào cũng nhanh nhẹn thoăn thoắt như sóc nhỏ nhất là chuyện liên quan đến đồ ăn mà.
– Để con đi tìm! – Tống Minh nói, chờ cũng không yên.
– Muội theo với biểu ca!
Tống Minh và Bình Bình đi ra ngoài trước chùa có những người bánh hàng rong tìm nàng.
Lúc đó An An đã đi cả một đoạn rồi. Chùa ở ngoại thành nên cũng nhanh chóng ra lộ vắng người. Nàng cố lê bước trên giày hoa không rõ mình phải đi đâu nữa. Nàng một thân một mình có thể đi đến được nơi nào? Có gia đình, có người thân, kể cả phu quân nhưng nàng thật sự chỉ có thân mình đơn độc thôi.
Nhà cửa ở ngoại thành thưa thớt, ít người hơn đa số là vài quán trà nhỏ cho thương nhân và lữ khách nghỉ chân trước khi vào thành. Nàng tự ôm hai cánh tay đi qua một quán nước nhỏ, bên trong có vài người đang đem vài cô kĩ nữ mới về nhìn thấy dáng nàng vội vả lên tiếng gọi…
– An An!
Cả một khoảng thời gian dài nàng chưa nghe ai gọi lại chính cái tên thật của mình xém chút đã quên luôn rồi. Nhìn thấy chính là các huynh làm việc tại Mỹ Hồng Lâu ngày xưa thân thiết cùng quậy phá thì làm sao họ không nhìn ra nàng chứ.
– Muội trốn ở đâu vậy? Mama giận khóc chửi là om xòm đó!
– …muội! – Nàng không biết làm sao, các huynh này cũng không khiến nàng sợ nhưng nàng chỉ sợ nhắc về nơi nàng đã bỏ đi.
– Theo bọn huynh về rồi tính tiếp!
– Không! Muội không về đó đâu!?
An An lắc đầu rồi xoay người cuồng chạy nhưng làm sao nhanh chân bằng họ. Ba nam nhân lại càng dễ dàng khống chế nàng. An An khóc năn nỉ….
– Muội không muốn về mà các ca ca!

– Đừng bắt bọn huynh đối xử với muội như các cô nương mới chứ An An!? Mama rất lo uội đó!
– Mama chỉ muốn bán muội thôi… hic.
– Về rồi muội và mama thoải mái tranh cải, bọn huynh vì nhiệm vụ thôi!
Nàng bất lực, tay bị trói ra sau. Các huynh ấy cũng không dám siết chặt sợ nàng đau nhưng cũng không muốn nàng bỏ chạy. Về Mỹ Hồng Lâu thì nàng tiêu đời, dù nơi ấy có như là nhà nàng nhưng cũng thật đáng sợ. Ba huynh cố nhẹ tay định khuyên nhủ cho tiểu nha đầu nín khóc thì từ sau một bóng người đứng thở giận dữ.
Nàng đưa mắt ướt nhìn thấy Tống Minh mà bỡ ngỡ. Nét mặt tuấn tú của hắn đanh lại mang đầy sát khí thật đáng sợ.
– Dám động vào nương tử của ta!!!
Ba huynh “vô tội” kinh hãi nhìn Tống Minh giơ tay không tấc sắt cũng đủ dọa người. Hắn đấm một gã ngã văng khỏi con đường đất như quăng một con thỏ nhỏ. Hai kẻ còn lại tay chân bủn rủn bước lùi, Tống Minh giơ hai tay đập đầu cả hai vào nhau không chút thương tiếc nhanh chóng xử đẹp ba gã chỉ với hai đòn giản đơn không hổ đại tướng quân của triều đình.
Lửa giận của Tống Minh vẫn cháy rực dù xử xong bọn chúng, to gan dám động vào nàng, hắn ra tay như thế còn quá nhẹ. Song Tống Minh còn giật mình hơn ban nảy thấy có kẻ hại nàng vì thân ảnh áo hồng bỏ chạy khỏi hắn.
An An vừa chạy vừa tuột dây trói ở sau chưa buột chặt. Nàng phải bỏ đi không được trở về với Tống Minh dẫu lúc nãy vừa thấy bóng hắn nàng rất mừng rỡ.
– Tĩnh Nghiên!… nương tử!
Giọng hắn ở ngay sau làm nàng trào lệ càng cố cuồng chạy đến nổi vấp té. Tống Minh hết hồn đến đỡ ngay nàng lên nhìn hai tay nàng đã trầy rướm máu đỏ. An An nhìn hắn, cả người cố đứng lại định chạy lần nữa nhưng Tống Minh giữ lấy.
– Nàng sao vậy? Là ta mà sao lại chạy?
Tống Minh tất nhiên không biết chính do là hắn, nàng mới bỏ chạy như thế. Nàng biết làm gì đây, nàng chạy không thể chạy thoát nổi Tống Minh. Nàng vốn không muốn xa hắn nhưng buộc phải đi thật xa, lòng mâu thuẫn vò xé đau đớn đến mức khóc òa. Tống Minh nhìn nàng khóc vội vã ôm chầm thật chặt trong tay.
– Đừng sợ! Là ta đây mà, phu quân của nàng đây nương tử!
Bờ ngực nam nhân ấm áp, to lớn, rộng rãi thật quen thuộc thật thoải mái làm nàng càng đau đớn không thể dứt khóc. An An cuối cùng lại không đành cũng ôm dụi má vào lòng Tống Minh.
Nàng không thể xa rời người này! Nàng không thể sống nếu thiếu Tống Minh. Tống Minh kéo nàng ra nhẹ hôn lên trán giúp nàng bình tĩnh nói nhẹ…
– Ta xin lỗi chắc nàng kinh hãi lắm hả? Nương tử của ta xinh đẹp thế này ra ngoài thật là nguy hiểm. Sau này không có ta cùng đi ta không cho nàng ra ngoài một mình nữa!
Giọng hắn có chút gia trưởng như muốn giam cầm nàng nhưng xuất phát từ tình cảm muốn yêu thương che chở cho nữ nhân của mình. An An nghẹn ngào.
– Thiếp…hức…
– Đừng nói, không sao rồi! Ta đưa nàng về nhé!

Tống Minh quan tâm nàng, nàng cảm nhận sự yêu thương trong hành động và lời nói ôn nhu nhẹ nhàng khiến lòng đau đớn vô hạn. Nàng không thể nào nói dối tiếp nữa. Nàng không muốn dối lừa Tống Minh thêm nữa.
– Thiếp không phải Tĩnh Nghiên… thiếp không phải nương tử của chàng đâu!
An An đẩy ngực hắn thoát ra khóc nói ra sự thật. Nếu không nói ra trước thì là nàng cố ý nói dối, bỏ đi cũng không yên ở lại cũng không xong sẽ phải cắn rứt mãi không bao giờ hạnh phúc được trọn vẹn bên hắn.
Tống Minh nghe chỉ sững ra, thật sự còn chưa hiểu…
– Nàng lại nói nhảm gì thế? Có phải do quá sợ hãi mà choáng váng hay không? – Hắn nghe nàng nhiều lần không bình tĩnh luôn miệng nói không phải mình là Tĩnh Nghiên rồi.
Tống Minh sờ nhẹ tóc nàng cử chỉ quan tâm. An An ngẩn lên mặt hoa đầy lệ nói lại lần nữa nghẹn lại.
– Thiếp thật không phải Tĩnh Nghiên nương tử của chàng. Từ đầu đã không phải… toàn bộ đoàn kiệu hoa rước tân nương hôm ấy không một ai sống sót kể cả Dương Tĩnh Nghiên… tất cả đều chết hết và chính thiếp cũng không phải là tân nương thật…
Giờ thì sắc mặt Tống Minh đanh lại nhìn nàng không phải là nói do mất bình tĩnh, nàng không phải đang đùa hay nói dối. Nhìn nàng khóc như thế nói ra sự thật làm chấn động tâm trí hắn.
An An nhìn sắc mặt Tống Minh tối sầm đi cả một hồi lâu cứ như nửa cố chấp không tin nổi, nửa đau khổ biết ra cái sự thật đó. Hắn hỏi lại mang chút hoài nghi đầy hi vọng nàng lại đùa bỡn trêu mình…
– Có phải là nàng giở trò đùa ta không nương tử? Ta không thích nàng đùa ta như thế này! Nói thật đi, nàng hãy nói không có gì là thật đi!
– Không… hic thiếp nói thật! Đó là sự thật, thiếp không phải Dương Tĩnh Nghiên!
An An nói không thể trôi chảy do nghẹn lại. Nàng đau lòng vì biết sự thật này sẽ khiến Tống Minh đau lòng hơn cả nàng. Tống Minh sững ra, gương mặt tuấn tú trở nên khó coi không chấp nhận nổi vẫn còn cố chấp nhìn nương tử của mình. Trước nay hắn chỉ có một nương tử là nàng mà thôi nay sao lại như thế chứ.
– Đừng nói nữa!… nàng không thể lừa gạt ta như thế? Ta không tin nàng nói dối ta. Nói ta nghe không phải là nàng nói dối ta!
Giọng Tống Minh cũng run lên, nỗi đau đột ngột ập đến khi chính hắn đang chìm trong cảm giác hạnh phúc cùng nàng hỏi sao không bị tổn thương. Dù thân mình đồng da sắt nhưng con tim hắn không phải sỏi đá, hắn cực khổ lắm mới trở nên ôn nhu, muốn che chở cho nữ nhân mình yêu, thì càng không muốn biết sự thật mình đã yêu thương không phải là nương tử thật sự của mình.
An An nghe Tống Minh nói như thế chỉ biết khóc, tự căm ghét mình làm hắn đau lòng đến như thế…
– Hic… thiếp xin lỗi. Thiếp dối gạt chàng nhưng không phải cố ý có dã tâm gì. Thiếp không còn chỗ đi, thiếp không muốn bị bắt lại nên mới dựa vào sự nhầm lẫn của chàng khi cứu thiếp tại kiệu hoa mà làm Dương Tĩnh Nghiên. Thiếp biết sẽ không lâu dài nên chỉ muốn nói dối trốn trong nhà chàng ít ngày thôi…nhưng giờ thiếp yêu chàng… thiếp không muốn ở lại nói dối nữa!
An An cố nói từng chữ lòng vô cùng nặng nề, đau đớn. Tống Minh nhận lấy từng chữ tâm can lại càng tổn thương gấp bội.
Thì ra nàng đã nói dối suốt thời gian qua, mọi thứ chỉ là một trò lừa mà thôi… và chính hắn là con mồi chính ngập chìm trong đó. Gương mặt tuấn tú nhuốm lên sự tức giận hòa trong đau đớn. Tống Minh đau lòng đến mức môi cười một cách cay đắng, chua xót.
Nàng nhìn mình gây ra cho Tống Minh nỗi đau như thế càng chuốt thêm khổ sở. Nhưng ít ra nói hết tất cả sự thật vẫn tốt hơn giấu nhẹm mọi chuyện tiếp tục nói dối chờ sự việc bại lộ ra hết.
Tống Minh nhìn nàng rồi nói nghẹn lại, phải chi hắn có thể khóc nhưng không thể nào bật khóc giải tỏa được như nàng lúc này …
– Nàng nói dối cả nhà ta, ngang nhiên làm thê tử của ta còn khiến ta mê đắm vì nàng… rồi giờ lại dám nói không muốn nói dối nữa sao? Con người nàng là rắn độc hay sao? Nàng làm như thế đối với ta vui lắm sao?
– Thiếp không có!… từ đầu thiếp đã bỏ chạy nói mình không phải Tĩnh Nghiên rồi nhưng chàng bắt lại, còn uống chén trà đó nhận thiếp làm nương tử. Một kẻ không còn lựa chọn nào như thiếp chỉ muốn có chỗ dừng chân mà thôi!
Nghe đến lúc này Tống Minh đã không còn kiềm nén lại được, hắn tức giận lớn tiếng làm An An càng không biết làm gì khác ngoài khóc và ăn năn tội lỗi mình gây ra…
– Dừng chân tại sao còn làm nương tử của ta? Làm ta say mê? Làm ta yêu nàng hả? – Tình cảm của hắn trao nàng đã không còn nhỏ nhoi ít ỏi có thể cho qua nữa. Hắn đã hết lòng yêu thương nàng như thế, mong đem lại hạnh phúc cho nàng cả đời thế mà giờ đây đau khổ vô cùng.

– Hic… vì thiếp thật sự yêu chàng mà!
Nàng lệ tuôn nói ra thật đau đớn, cả hai đều mang tổn thương quá lớn trong tâm. Tống Minh nghe, sắc mặt tối đi đến tột cùng thống khổ nhìn nàng trước mắt mình.
– Nói dối như thế còn dám nói yêu ta? Ta không tin bất cứ lời nào từ nàng nữa!
– Đừng… chỉ cần chàng tin mỗi điều thiếp là thật lòng với chàng thôi phu quân! Thiếp yêu chàng không dối lừa mà phu quân!
– Ta không phải phu quân của nàng!
Giọng nói cứng rắn bén nhọn đâm sâu vào tim nàng rỉ rỉ máu tuôn đau thốn. Nàng đã biết trước khi biết tất cả mọi chuyện Tống Minh sẽ rời xa, sẽ không còn hướng đến nàng mà yêu thương nữa. tất cả chỉ vì nàng ngốc nghếch dấn thân vào chuyện này quá sâu nhưng không hề hối hận vì mù quán đi yêu chính phu quân hờ không nên yêu.
Đối với một người bình thường bị lừa dối đã không chịu được huống gì một kẻ cứng ngắt, lạnh lùng như Tống Minh đã mở lòng ra vì nàng rồi nhận lại chỉ toàn là lừa dối. Nàng mắt nhòa lệ nhìn lên biết hắn rất đau, thật sự đau mà cũng do nàng gây ra. Nàng hận không thể tự đánh chết mình ngay trước mắt hắn lúc này mong nỗi đau đó của Tống Minh có thể dịu bớt.
– Thiếp… ngàn lần xin lỗi chàng!
Nàng nói nhưng hắn vẫn không nhìn lại nàng. Dù có bị đao chém trên chiến trường Tống Minh vẫn chịu được còn nỗi đau trong lòng này quá khốn khổ, đau đớn vô hạn không thể không gục ngã. Nhìn Tống Minh không còn hướng nhìn mình, An An không còn gì cả.
Giờ nàng không có nơi để về, không có người thân, không có phương hướng còn đánh mất cả tình cảm của mình.
An An chùi má ướt hạt lệ khác lại tuôn rơi, nàng đứng lên, dáng vẻ bé nhỏ run rẩy nhìn con đường phía trước một cách mông lung không còn nơi chốn nào để đến… hay là chết đi có lẽ sẽ tốt hơn, không cần lo lắng, không cần suy nghĩ cuộc đời khốn khổ của nàng nữa.
Nhưng Tống Minh ngẩn lên, giọng nói lạnh lùng cất tiếng…
– Nàng nghĩ có thể như vậy dễ dàng mà trốn đi hay sao?
An An nhìn lại lập tức hắn đã đến túm lấy tay mình, cái nắm chặt đến nỗi xương cũng muốn vỡ ra dưới lực quyền to lớn của hắn. An An nhăn nhó đau đớn…
– Đau quá!!! Bỏ tay thiếp ra…
– Đau hả? Ta sẽ cho nàng đau đơn gấp trăm vạn lần!
Ánh mắt Tống Minh không đơn giản là lạnh nhạt khô đá như trước, hắn trở nên vô hồn khi trái tim nhuốm đầy giận dữ căm hận nàng. An An bối rối lần đầu tiên cảm thấy Tống Minh đáng sợ như thế.
– Phu… không, chàng đã biết hết thì để thiếp đi đi!
– Nàng phá rối giả làm thê tử của ta rồi tưởng đi vậy là xong ư? Đâu có dễ dàng như vậy!
Cái nhìn hắn hướng về nàng khô khốc, gương mặt tràn đầy nét giá lạnh ẩn chứa đau đớn cực hạn. Nàng đau lắm vẫn cố gở tay mình ra.
– Chàng muốn làm gì?
– Làm gì hả? Ta sẽ cho nàng sông không bằng chết!
An An tâm hoảng, ý sợ chẵng lẽ Tống Minh giận nàng đến mất trí rồi hay sao? Cứ tưởng tự nàng nói sớm ra hết sự thật sẽ không khiến hắn chịu nhiều thương tổn thế mà giờ đây mọi thứ thật tệ hại. Liệu nàng có phải chết trong chính tay nam nhân mình yêu thương hay không?
– Hết chương 9 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.