Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Chương 18.1


Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 18.1


Quốc sư và phu nhân cùng nhau đi dạo thư giãn, đang định ra hồ sen trong phủ thưởng trà tiện ngắm cảnh sắc sen hồ cuối thu nhưng đến nơi thấy chổ đã có đứa giành rồi.
Tống Minh ôm nàng ngồi trong lòng không ngại xung quanh có riêng tư hay không, mặc nhiên hôn say đắm nương tử của mình. An An cũng ngoan ngoãn hạnh phúc đáp lại sự cuồng nhiệt của phu quân nha.
Cả hai thật sự không còn bận tâm đến thế gian này ra sao nữa nói gì chú ý quan sát xung quanh, báo hại mấy tì nữ đỏ mặt che mắt, hai người lớn cũng lắc đầu xoay đi vui vẻ.
– Thật là thanh niên nóng tính… chúng không biết tìm chổ riêng tư kín đáo hơn hay sao?
– Thế thì chúng ta mau mau có cháu bồng đâu có sao đâu lão gia!
– Ừhm, phu nhân nói phải nha!
Hai ông bà cười thật chờ mong, bây giờ chuyện có cháu không xa nữa đâu. Tình cảm của hai đứa ban đầu còn tí lộn xộn nhưng may là bây giờ có thể an tâm rồi. Con người cứng ngắt lạnh lùng như Tống Minh trở nên như vậy đều là nhờ công con dâu cưng cả.
Sau khi đánh mất sĩ diện nam nhân, Tống Minh đã không còn lạnh nhạt với nàng, thậm chí không che giấu cảm xúc của mình nữa khi bên nàng. Khi hắn ở nhà là cả hai quấn quýt không rời. An An hạnh phúc lắm, lúc nào cũng muốn bên Tống Minh thôi.
– Mai nàng đi chùa với mẹ sao? – Tống Minh hỏi khi nhìn nàng đang giúp mình cởi bớt y phục bên ngoài.
– Dạ! Mẹ muốn cầu mau có cháu bồng đó mà!
Nàng trả lời, chăm chú đem y phục thay ra cho phu quân. Tống Minh cười nhẹ, tay vòng ôm lấy nàng vẻ mặt không che giấu nét tà đạo, xấu xa làm nàng tim hơi run chớp mắt nghe.
– Muốn mau có cháu bồng nói mẹ đi chùa cũng vô ích, phải xem ta làm gì mới quan trọng!
– Chàng thật xấu xa! – Ban đầu nghĩ Tống Minh quân tử khác hẳn loại nam nhân háo sắc tầm thường nhưng giờ nàng biết mình lầm rồi. Quan trọng là hắn không phải lúc nào cũng tỏ ra như thế mới đáng quý, chính thế nàng mới hao tâm tổn lực gần chết mới “dụ dỗ” được.

– Xấu cái gì chứ còn chưa bằng nàng mà. Xuống tắm cùng ta đi nương tử!
Nói là làm, nàng giúp hắn cởi y phục cả buổi mà hắn cởi lại y phục của nàng chỉ trong chớp mắt. Nàng há hốc kinh ngạc vì nhanh chóng đã trần trụi rồi bị đem xuống hồ luôn. Dù sao Tống Minh không còn lạnh nhạt, che giấu con người thật ẩn bên trong đối với nàng nữa làm nàng vui lắm. Hắn như thế này nàng lại càng thích nha.
Nàng cười, thoải mái được ôm trong hồ. Tống Minh vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của nàng thật âu yếm nàng vô cùng…
– Mai ta bận việc tại Hình Bộ nếu không cũng muốn đi với mẹ và nàng rồi!
– Vậy chàng làm xong việc rồi đến chùa đi!
An An đưa môi nhỏ chu lên năn nỉ mong cùng ra ngoài với phu quân. Hắn nhìn nàng mắt khẽ nheo lại nói.
– Chùa là nơi thanh tịnh mà nàng cũng muốn đem ta đến dụ dỗ hay sao? – Ai chứ yêu nữ tiểu nương tử của hắn cũng có khả năng làm cả chuyện đó nha.
– Hồi nào!? Người ta muốn ta đi với chàng thôi mà! – An An hậm hực, Tống Minh có cần nghĩ nàng háo sắc đến mức đó không chứ.
– Được rồi, ta đùa mà đừng giận nương tử! Mai xong việc ta đến chùa ngay có chịu không?
Thấy Tống Minh mà cũng dịu dàng dỗ ngọt nàng cười toe toét ngay. Tống Minh gần đây lúc nào cũng mang nụ cười trao cho nàng, thậm chí còn biết ngọt ngào trong lời nói hơn trước đây. Xem ra An An thành công khi chinh phục phu quân hờ của mình.
Tay hắn ôm nàng dựa vào người mình để nước ấm thư giản cả hai. Thật sự trước đây Tống Minh chỉ biết có binh pháp, đánh giặc không quan tâm thêm bất cứ việc gì hay bất cứ ai cả. Nay cảm xúc có thê tử để mình bận lòng yêu thương cũng không tệ tí nào. Sống trên đời người nào cũng mong tạo ình một gia đình nhỏ, nay hắn cũng thấu việc cha mẹ cứ hối thúc ép mình thành thân.
Nghĩ đến cùng nàng mãi sau này có vài đứa con xinh xắn, Tống Minh cao hứng nói…
– Con của chúng ta chắc chắn phải rất tuyệt vời đúng không nương tử?

An An đang đắm chìm trong hạnh phúc lại choàng tỉnh. Nếu nàng không phải Tĩnh Nghiên, nàng không thể ở lại đây mãi thì làm sao có thể nghĩ đến sinh con cho Tống Minh. Nàng thật không muốn xa Tống Minh lại không biết phải làm sao chỉ biết cắn môi cố không khóc.
Thấy nàng không trả lời, cứ ngỡ tính nàng sẽ còn hớn hở ngay nên Tống Minh nhìn xuống nàng chỉ đang ôm ngang người mình thật chặt.
– Sao nàng không nói gì hết vậy nương tử?
An An sợ lắm, nỗi sợ nàng do mình nàng tạo ra đày đọa chính mình. Lẽ ra từ đầu nàng không nên ở lại rồi cùng hắn đến mức không thể rời xa thế này. Nàng lo hắn biết mình kì lạ nên vội vả chòm hôn môi Tống Minh nói…
– Chàng có muốn cho thiếp con ngay trong hồ này không?
Tống Minh sững ra, chưa gì người đã căng thẳng lên lườm mắt nhìn nàng phán ột câu…
– Nàng quả là yêu nữ mà!
– Như vậy mới chịu thấu chàng chứ!?
– Có thật là chịu nổi ta không đó? Giữa chừng xin tha ta không cho đâu!
Hắn bị khiêu khích dĩ nhiên phải làm theo ý nàng thôi. An An được nâng lên nhận nụ hôn ngọt ngào nơi môi sau đó ngã dựa nửa thân trên sấp xuống bờ hồ đá nhẵn. Tống Minh hôn lần trên tấm lưng ướt, tay vuốt nhẹ mông tròn gần nơi tư mật. Tống Minh đang cạnh bên thế này nàng càng không cam tâm nghĩ đến viễn cảnh rời xa.
Cứ thế nàng cắn môi vừa ngăn mình khóc vừa ngang tiếng rên nhẹ len qua hơi thở dồn dập. Dục phòng và cả hồ nước sớm chấn động lộn xộn. May mà gần đây tì nữ, gia nhân thấy thiếu gia và thiếu phu nhân ở gần cùng nhau là bỏ chạy rồi nên không ai chịu cảnh làm cho đỏ mặt tía tai cả.
Tống Minh từ sau luật động hạ thân đem nóng thiếc trừu đưa sâu vào nơi tư mật nữ nhi. Nàng yếu mềm chỉ biết nhíu mi cảm giác từng nhịp cơ thể Tống Minh vào ra trong người mình.

Và hắn nhẹ nâng người nàng ngửa lại nằm ra trên bờ hồ. An An có chút say sẩm, hai má và cả người ửng ửng hồng do nước ấm và kích tình của hắn. Tống Minh nhìn nàng, môi cười nhẹ, hai tay nâng đùi nàng lên tiếp tục trừu đưa.
Cái tư thế xấu hổ này buột nàng chính kiến nơi cơ thể mình tiếp nhận vật nam tính ra vào ra sao thật là không chịu thấu. Tống Minh đem nóng thiếc vào tận sau trong người nàng, tay nàng chỉ báu vào tay hắn giữ trên đùi ngọc của mình vì khoái cảm ồ ạt kéo đến.
Và Tống Minh từ dưới hồ cũng bước lên, không rời người nàng khom nhẹ hôn môi nàng lần từ từ xuống cổ và ngực, nhịp động thì lại càng không ngừng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. An An cuối cùng cũng không chịu nổi ôm lấy vai hắn nhỏ tiếng rên rỉ sau đó lớn dần.
Tống Minh cùng nàng thở dốc khi cao trào vẫn chưa ngừng lại, hắn nói khẽ khi tay ôm nàng…
– Ta yêu nàng nương tử! Rất yêu nàng!
Mắt nàng mở to bất ngờ, hạnh phúc đến vỡ òa cùng lúc rớn người cảm nhận tinh túy nam nhân vọt sâu vào tận trong người mình mang theo cảm xúc đê mê. Tống Minh thõa mãn, môi cười ôm nàng rồi nằm ngửa ra tại bờ hồ mang thân nàng nằm trên người mình không biết nảy giờ nàng cố nén khóc giờ đã khóc òa …
– Thiếp cũng yêu chàng! Thiếp không muốn xa chàng đâu phu quân!
– Tất nhiên là sẽ không xa ta rồi!
Tống Minh nói chắc nịch vì nương tử của hắn làm sao có thể xa hắn cơ chứ. Tống Minh không biết, chỉ có mỗi nàng ngậm ngùi hạnh phúc trong chính nỗi lo sợ mà thôi.
———————
Nàng nhìn Bình Bình bằng thần sắc hảo biểu tẩu vui vẻ, con bé nhìn lại vẫn là không ưa nàng. Cả hai buộc phải đi theo sau hai bà mẹ vào trong Phúc An Tự tại ngoại thành nổi tiếng linh thiên.
Nếu biết trước có cả cô mẫu cùng biểu muội của Tống Minh thì nàng đã không thèm rủ Tống Minh từ Hình bộ đến rồi vì biết chắc thế nào Bình Bình cũng bám hắn như sam. Nhưng giờ giành giật vô nghĩa, Tống Minh là của nàng rồi không lo. Nàng vì thế cứ vui vẻ với con bé.
– Muội xin sâm không? 15 tuổi cũng lớn rồi xem tình duyên đi! – An An nói khi thấy Bình Bình đứng nhìn quầy giải sâm. Con bé nhíu mi nói đáp lại.
– Tỉ đừng ra vẻ lớn tuổi hơn ta!
– Ây… tỉ hơn muội những ba tuổi chẳng nhẽ không đáng tính là lớn hơn?

– Không biết! Cũng không cho lớn hơn!
Nhóc con thật cứng đầu đáng ghét, nếu không phải là biểu muội ruột của Tống Minh thì An An đây cú cho lủng trán vì dám tỏ ra hống hách vô lễ rồi. Nhưng vì Tống Minh là chính, nàng không chấp nhất trẻ con, sẽ cố làm bộ làm một biểu tẩu tốt bụng nha.
Hai bà mẹ đi thắp hương cầu nguyện phía sau chùa, An An lôi kéo cuối cùng Bình Bình cũng chịu đi xin sâm. Mặt con bé có chút rụt rè hơi sợ thì nàng cổ vũ ngay.
– Muội xem tình duyên đi!
– Ta biết làm gì mà tỉ nhiều chuyện quá đi!
Nếu ở đây không đông người nàng đã đè con bé ra mà đá ấy cước rồi. Ông thầy bói giải sâm lấy giấy bút lật sổ ra ghi chép giải quẻ cho Bình Bình.
– Tiểu thư tình duyên dễ dàng, chỉ trong nay mai sẽ gặp một nam nhân trời định, tuy có chút phức tạp trong quá trình tiến tới thành thân có lẽ do vài lí do gì đó về tập tục hay khoảng cách gì đó nhưng quẻ này vẫn là đại các, về sau sẽ hạnh phúc không cần lo nghĩ!
Mặt con bé nghe tươi lên ngay, An An đứng bên nhanh chóng đùa vào…
– Biết đâu chút ra gặp ngay phu quân tương lai đó Bình Bình!
– Không cho tỉ chọc ta! – Nhóc con phùng má mang chút e thẹn ngay.
– Có ai chọc muội đâu chứ!?
Nói không chọc chứ An An cười khoái chí. Con nhóc cũng không mấy tức giận tại xấu hổ thôi. Thầy bói chép lại quẻ sâm lại hỏi.
– Tiểu thư tên họ chi để lão đề tên lên quẻ giải!
– Ah… Phiến An Bình! – Bình Bình trả lời ngay.
Cái tên thốt ra từ miệng con bé làm cây sâm còn chưa giải trong tay An An rơi xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.