Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 101: Sóng ngầm bắt đầu khởi động


Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 101: Sóng ngầm bắt đầu khởi động

Edit: susublue

“Tỷ tỷ, tỷ đang tìm cái gì?”

Tô Tiểu Vũ ôm Niệm Niệm ngồi trong đình ăn sáng, bàn tay càng không ngừng sờ soạng trên người Niệm Niệm, chọc hắn cười “Khanh khách” đến khi mệt mỏi mới khó hiểu hỏi.

” Tín vật Vân Thủy Gian.” Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn hắn, sao có thể không có được, với sự yêu thương mà Tô Trạch dành cho hắn thì nên sớm giao tín vật cho hắn mới phải.

“Tiểu Vũ, tín vật không ở chỗ Niệm Niệm.” Tô Trạch nhịn không được nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng muốn tín vật, gia chủ như hắn đang ngồi ở đây thì không hỏi, ngược lại đi sờ lung tung trên người Niệm Niệm, nha đầu này chán ghét hắn như vậy sao?

Tô Tiểu Vũ đặt Niệm Niệm xuống đất, nhíu mi, “Không phải Niệm Niệm là thiếu chủ sao? Sao ngươi không cho hắn.”

“Ta vẫn luôn để tín vật ở trên người Ngôn.” Tô Trạch lắc đầu, dịu dàng nhìn nữ tử bên cạnh.


Bách Lý Ngôn kinh ngạc trợn to mắt, “Ta?”

“Lúc thành thân, không phải ta đã cho nàng một khối ngọc bội sao?” Tô Trạch cười nói, thì ra Ngôn vẫn không biết, là hắn không ám chỉ rõ ràng.

“ Ngọc bội hình giọt nước chính là tín vật sao? Chàng, chàng cho ta làm gì!” Bách Lý Ngôn lắp bắp, vừa thẹn lại vừa lúng túng, sao lúc ấy A Trạch không nói.

Nàng nhớ rõ ngày thành thân nàng có hỏi hắn có yêu nàng không nhưng hắn lại không nói lời nào, chỉ đưa miếng ngọc bội đó cho nàng, làm hại nàng buồn bực một thời gian, thì ra miếng ngọc bội đó chính là tín vật của chủ nhân Vân Thủy Gian, nguy hiểm thật, cũng may là đám người của Bách Lý Liệt không phát hiện.

“Ta đã từng nói, chờ khi đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta ra đời thì sẽ giao tín vật cho nó, nhưng sau khi Niệm Niệm được sinh ra ta lại không thấy nàng lấy ra nữa, bây giờ Tiểu Vũ đã ở đây, nàng đưa cho nó đi.” Tô Trạch sờ đầu nàng, nói.

Hắn vừa nói xong, Tư Thiên Chanh, Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán, cả Bách Lý Ngôn cũng đều nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.

“Là cái này sao?” Tô Tiểu Vũ lấy ngọc bội ra, nhíu mày nhìn về phía Tô Trạch, nàng biết ngay mà, một miếng ngọc bội bình thường thì sao bên trong có thể có nước chảy tới chảy lui được, thì ra là tín vật của Vân Thủy Gian.

“Ta đã sớm đưa cho Vũ Nhi.” Bách Lý Ngôn thấy Tô Trạch hơi kinh ngạc liền giải thích, giọng nói nhỏ nhẹ, cũng không có vi phạm ước nguyện ban đầu của A Trạch.

Tô Trạch gật đầu, hiền lành nhìn Tô Tiểu Vũ, “Chính là nó.”

“Tỷ tỷ thật ngốc, đồ ở trên người mình mà còn tìm trên người Niệm Niệm.” Tô Niệm Vũ nhỏ giọng oán giận, hắn cười mệt muốn chết.


“Tiểu Vũ, ngươi đột nhiên muốn tìm tín vật làm gì?” Tư Thiên Chanh nghi hoặc hỏi, “Ngươi sợ Tô Triết trộm mất sao?”

“Ta còn muốn hắn trộm đi, ta muốn Bách Lý Liệt lấy được nó.” Tô Tiểu Vũ ném ngọc bội lên không trung rồi lại chụp lấy, cười lạnh.

Bạch Thuật nhìn thấy ngọc bội bị ném lên, có chút kinh hãi, “Ta nói này Tiểu Vũ, đây là tín vật Vân Thủy Gian, ngươi đừng ném bậy.”

“Không sao, ngọc bội này rất cứng, rơi không bể, mài không xước.” Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, đưa miếng ngọc ra giữa ánh mặt trời, híp mắt nhìn.

“Sao ngươi biết tính chất của nó tốt?” Bạch Thuật nhíu mày, nữ nhân này vốn không bao giờ nghiên cứu về bảo bối mới đúng.

“Nàng lấy nó để lót chân.” Tư Thiên Chanh chống đầu, cười nói.

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn nàng, “Hoàng tỷ, là Tiểu Khúc Nhi nói cho ngươi biết sao?”

Tư Thiên Chanh nhíu mày, gật đầu, có lẽ Tiểu Vũ còn không biết, lúc hoàng tẩu và nàng nói chuyện phiếm thì mình đã bị vạch trần không ít.


Tô Trạch đứng một bên nghe, sau khi kinh ngạc thì lại trở nên bình tĩnh, đứa nhỏ này thật sự không đặt quyền thế vào mắt, một miếng ngọc thuốc hình giọt nước, là bảo bối của toàn bộ Y Cốc và Vân Thủy Gian, nàng cũng không thèm quan tâm, tính tình của nàng thật giống hắn và Ngôn.

“Nàng nhìn cái gì?” Tư Thiên Hoán thấy nàng luôn nhìn miếng ngọc bội đó, mím môi, hắn lấy miếng ngọc trong tay nàng, cũng bắt chước nàng đặt dưới ánh mặt trời để nhìn, chỉ thấy nửa trên của miếng ngọc bội có khói lượn lờ, một nửa còn lại là nước chảy, không khỏi kinh ngạc cười.

Quả thật là tín vật Vân Thủy Gian.

“Vũ Nhi, con đưa tín vật cho Bách Lý Liệt có sao không?” Bách Lý Ngôn không đồng ý, đưa cho hắn thì không phải là tương đương dâng toàn bộ Vân Thủy Gian cho bọn họ sao?

“Lấy được tín vật nhưng lại không giữ được nó, như vậy thì sao có thể coi như là có được chứ.” Tô Trạch thản nhiên mở miệng, tán thưởng nhìn Tô Tiểu Vũ, hắn hiểu ý của nữ nhi.

Tô Tiểu Vũ hứng thú nhíu mày, nở nụ cười với Tô Trạch, không sai, đúng là nàng có ý này, Bách Lý Liệt gây nhiều điều ác như vậy, chết thì là hết, diẽn([email protected]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.