Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 100: Ấm áp nhẹ nhàng


Đọc truyện Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi – Chương 100: Ấm áp nhẹ nhàng

Edit: susublue

“Xèo xèo —— “

Tiếng kêu của Tiểu Bạch ngắt ngang sự yên tĩnh lúc sáng sớm.

“Sao lại thế này?” Tư Thiên Hoán mở cửa phòng ra, cả người mặc đồ xanh không chỉnh tề, để lộ xương quai xanh mê người, tóc tai lộn xộn, giọng nói trầm thấp, ánh mắt còn hơi mê ly, mới tỉnh ngủ nên người đầy hấp dẫn.

Tiểu Bạch sôi nổi nhảy lên tay Tư Thiên Hoán, nổi giận bĩu môi, đưa ống trúc cho hắn, chim xanh đứng tại chỗ, khiếp nhược nhìn Tiểu Bạch.

Tư Thiên Hoán nhận lấy ống trúc, rút tờ giấy ở bên trong ra, híp mắt, đọc nội dung bên trên ——

Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.

“Giữ nguyên như vậy đưa cho Tô Triết.” Nhét tờ giấy vào trong ống trúc, đưa cho Tiểu Bạch, Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.


Tiểu Bạch gãi đầu, ngậm ống trúc nhảy xuống, đi đến trước mặt chim xanh, lại kêu “Xèo xèo” vài tiếng, chim xanh nuốt ống trúc vào bụng, đập cánh bay đi.

“Vì sao phải nuốt vào bụng, ghê tởm.” Bạch Thuật cũng mơ mơ màng màng đi ra, mới sáng tinh mơ đã nhìn thấy chim xanh nhổ ống trúc ra rồi lại nuốt vào, chán ghét nhíu mày.

Tiểu Bạch xoay tròn mắt nhìn Bạch Thuật, lủi vào phòng Niệm Niệm, hiện tại Tiểu Vũ rất yêu thương Niệm Niệm, trực tiếp quăng nó cho Niệm Niệm, nhưng như vậy cũng tốt, Niệm Niệm là một hài tử ngoan, không giống những người này luôn ức hiếp nó.

“Bách Lý Liệt nói cái gì?” Lười biếng ách xì một cái, Bạch Thuật đi đến trước mặt Tư Thiên Hoán, dựa vào cửa hỏi.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, chỉnh lại quần áo của mình nói, “Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.”

“Tín vật…” Bạch Thuật liếc mắt xem thường, quyết đoán xoay người trở về phòng, thật là điên rồi, sáng sớm tinh mơ lại nói chuyện vô nghĩa.

Tư Thiên Hoán cũng xoay người vào phòng, đi đến bên giường, vươn tay sửa lại quần áo rối loạn trên người Tô Tiểu Vũ đang ngủ, mở chăn ra nằm xuống, nâng tay chống đầu, ngắm nhìn dung nhan gần ngay trước mắt, có chút buồn rầu thở dài.

Tối hôm qua, hắn không khống chế được, nhạc phụ đại nhân đã đập vỡ cái chén… Cũng không biết sau khi vật nhỏ tỉnh lại, sẽ đối xử với hắn như thế nào, làm mắt lạnh với hắn, không để ý tới hắn vài ngày hay là tức giận bắt hắn đi đánh xe?

“Giờ nào rồi?” Tô Tiểu Vũ đột nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mắt đã tỉnh lại, cố gắng mở to mắt ra, khàn khàn hỏi.

Tư Thiên Hoán kinh hãi, cẩn thận quan sát nàng trong chốc lát, thấy nàng vẫn chưa thật sự tỉnh, mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói, “Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.”

“Ưm…” Tô Tiểu Vũ lại nhắm hai mắt lại, giật giật người, khổ sở nhăn mặt lại, than nhẹ một tiếng rồi nặng nề ngủ.

“Vật nhỏ, thật xin lỗi.” Tư Thiên Hoán nhẹ giọng nói, ngón tay dài nhỏ xoa mày của nàng, kéo dãn lông mày đang nhíu chặt của nàng ra, trong mắt đầy vẻ thương tiếc.

Hình như cảm giác được trên đầu có cái gì đó, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Tư Thiên Hoán thấynàng cầm lấy tay mình, thích thú khi thấy nàng quyến luyến mình, cũng chậm rãi ngủ, lúc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.


“Tư Thiên Hoán, cút xuống giường ta.”

Tô Tiểu Vũ mở mắt ra, tỉnh táo lại thì thấy rõ người đang ôm mình là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn mới tỉnh ngủ nên phiếm đỏ ửng lập tức trầm xuống, chịu đựng cổ họng khô khan, gầm nhẹ.

“Hả?” Tư Thiên Hoán thầm thở dài, hơi mở mắt ra, mê mang nhìn Tô Tiểu Vũ, giống như chưa tỉnh ngủ.

Tô Tiểu Vũ híp mắt lại, tay nhỏ bé chạm vào hông hắn nhéo một cái, nghe thấy hắn kêu rên đồng thời mình cũng không nhịn được mà hừ nhẹ, ai da, hắn bị thương thì nàng cũng bị thương, thật đúng là…

“Có đau hay không? Sao lại dùng lực mạnh như vậy.” Tư Thiên Hoán cũng không giả bộ vừa tỉnh ngủ nữa, mở con mắt trong suốt màu hổ phách ra, lập tức vươn tay xoa thắt lưng giúp nàng, nhẹ giọng trách cứ.

“Đừng chạm vào ta.” Tô Tiểu Vũ bắt lấy tay hắn đẩy hắn ra ngoài, sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng đông cứng.

Tư Thiên Hoán không dám chạm vào nàng nữa, nương theo sức lực của nàng mà cút xuống giường, sau đó uốn éo người, đứng vững lại, âm thầm kêu khổ không ngừng.

“Từ đêm hôm nay trở đi chúng ta chia phòng ngủ.” Tô Tiểu Vũ ôm chăn, gian nan ngồi dậy, trên người đau nhức khiến cơ thể nàng cứng đờ, trong lòng càng xấu hổ và phát cáu hơn, hung tợn nhìn tên đầu sỏ gây nên tội, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Tư Thiên Hoán cứng đờ, trong mắt lóe sáng, có chút uất ức mím môi, “Vũ Nhi, ta sai rồi, sau này sẽ không làm xằng làm bậy nữa.” Cho dù có làm xằng làm bậy thì cũng sẽ không làm trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu.


“Ta không tin chàng!” Tô Tiểu Vũ cắn môi trừng mắt nhìn hắn, rầu rĩ nói, lần nào hắn cũng nói là sẽ không làm xằng làm bậy nữa, nhưng kết quả thì sao? Lão già Tô Trạch đã đập bể cái chén, tất cả mọi người đều biết nàng đang làm gì, bây giờ ngay cả ra khỏi cửa nàng cũng không muốn ra!

“Vật nhỏ…” Mắt Tư Thiên Hoán đầy mềm yếu, nhìn Tô Tiểu Vũ cầu xin, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cực kỳ giống con chó nhỏ bị vứt bỏ.

“Chàng kêu ta phải gặp người khác thế nào đây!” Tô Tiểu Vũ bóp chặt cổ của hắn, nhẹ nhàng lay động hai cái, vẻ mặt đau khổ gầm nhẹ, vì động tác này mà quần áo của nàng rơi xuống một ít, lúc nàng kéo quần áo lại thì thấy trên người mình đầy dấu vết xanh tím, trong lòng lại nổi giận, tay đẩy ra Tư Thiên Hoán, quay người chui vào chăn chùm kín đầu.

“A, ta không muốn gặp chàng nữa.”

“Ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, nàng đánh ta mắng ta cũng được, ta tuyệt đối không đánh trả, nhưng đừng chia phòng, đừng không gặp ta, được không?” Tư Thiên Hoán ôm lấy nàng qua cái chăn, nhẹ giọng dụ dỗ, cảm nhận được lòng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt tội nghiệp không nhịn được mà nở nụ cười, vật nhỏ luôn thích ăn mềm mà không ăn cứng, dỗ dành thật tốt là được.

Tô Tiểu Vũ vung chăn ra, cười như không cười nhìn nam nhân còn chưa kịp thu lại nụ cười, hừ lạnh, “Chàng đoán chắc là ta sẽ không thật sự nổi giận với chàng đúng không?”

“Vũ…” Tư Thiên Hoán ngượng ngập, vừa há mồm đã bị nàng đập cái gối đầu tới.

“Chia phòng, không có lựa chọn!” Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lười nhìn hắn giả bộ đáng thương, đi thẳng xuống giường, nắm thành giường đứng vững, diễn([email protected][lle3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.