Yêu Mà

Chương 30


Đọc truyện Yêu Mà – Chương 30


Chỉ là câu hỏi bình thường nhưng với nét mặt nguy hiểm của mình làm bé Kiều có vẻ hơi ái ngại.- Chuyện…chuyện gì?- Sao biết Duy có chơi guitar?- A, tại bé Kiều có khả năng nhìn thấu mọi vật đó, ghê hơm.- Ù ồi, vậy là thấy hết rồi hả? – mình co tay lại che chắn cơ thể.- Quỷ, mấy cái đó không có thấy đâu.- Vừa bảo gì cũng thấy, làm người ta hết hồn hà.- Có cũng không thèm nhìn Duy đâu mà ham.- Chắc là ham, thế sao biết nói nghe nào?- Ba má Kiều là nhạc công, Kiều chơi nhạc từ bé xíu xiu nên nhìn ngón tay Duy là biết, với lại lúc qua nhà có thấy cây guitar, nếu không chơi thì toàn thân nó sẽ đóng bụi, nếu ít chơi thì sẽ có bụi bám bên dưới dây đàn, còn cây guitar đó thì sạch bong chứng tỏ chủ nhân nó chơi rất thường xuyên.

Hội các yếu tố trên thì ít nhất Duy cũng chơi đàn thường xuyên, đúng không?- Không lẽ giờ Duy mua chuối và gà về cúng đây, linh quá trời.- Không cần gà với chuối, mua cho Kiều mấy quả banh đi.

– bé Kiều chỉ qua hàng trò chơi ném banh.Trò này chắc ai cũng biết, mỗi lượt được 3-5 quả banh, ném đổ đồ vật nào thì sẽ lấy được cái đó.- Không trúng cái nào hết, ghét ghê.

Kiều muốn lấy cái móc khóa hình con mều.- Khó đó, con mèo bé xíu lại ở xa nữa, muốn thử lại không? – mình hỏi.- Cóooooo.Lại tốn thêm 5k, mất tiền vì gái là một trong những mất mát êm ái, chắc vậy.

Kết quả thì cũng y như cũ, ném ba trượt cả ba.- Duy ném đi, còn hai trái nè.- Cũng vậy à.

– thanh niên ném mọi thứ đạt tỉ lệ 10% trả lời.- Đi, ném đi.- À rồi, nhưng phải luyện tập trước.- Luyện làm sao?- Duy ném cho Giáng Kiều chụp.- Ném con mều mà!- Cứ làm đi xong rồi ném mèo.- Ừ ừ.Rồi mình lấy banh thẩy nhẹ qua chỗ bé Kiều, làm đủ 8 lần thì ngừng.


Coi nhu ném trượt 8 lần rồi giờ còn 2 lần nữa thế nào cũng phải trúng 1 lần.*Vụt*Trái banh bay đúng hướng…mặt của đứa quản trò, may mà banh mủ nhẹ hều chứ như banh tennis hay banh bóng chày thì có mà đi chỉnh hình.

Còn một lần cuối.- Nè, Giáng Kiều quay mặt lại được không? Có người nhìn Duy không tập trung được.- Vậy hả, để quay đi.

– nói rồi bé Kiều qua lưng lấy tay che mặt lại luôn- Đếm từ từ môt đến hai mươi nhé.- Biết rồi.

Một…hai…ba…Trong khi đó mình vẫy tay kêu thằng quản trò lại, hối lộ nó để lấy con mèo, mất thêm 10k mà kệ cha, anh đây bất chấp.

Thấy mình ra bộ van nài nên nó cũng xiêu lòng và cũng tỏ ý muốn giúp đỡ.*Vụt*Trái banh vẫn không hướng về phía con mèo nhưng thằng ôn kia thì bảo chúc mừng rồi lấy con mèo đưa cho mình.- Mười lăm…mười sáu…!- bé Kiều vẫn đang đếm- Xong rồi nè.- A a a, Duy giỏi quá.

– tính luôn hai lượt mua banh thì tổng thiệt hại 20k, xót xa quá.- Cũng gọi là có chút cố gắng, Giáng Kiều thích là được.

– cảm giác như có một vài ánh mắt không thiện cảm, cơ mà bé Kiều không biết gì là được, tầm này thì cần gì liêm sỉ hê hê.- Thích lắm luôn, qua coi Kim Sa không?- Đi!Rồi tụi mình bò qua hội trường, vừa đi vừa chém gió.

Lại nhích gần crush thêm được chút làm mình hớn hở ra mặt.

Qua tới nơi thì thấy cuộc thi đã bắt đầu rồi, sớm 15 phút.

Có ba khối, mỗi khối 10 lớp, nhưng năm cuối không tham gia nên chỉ có tối đa 20 tiết mục.

Vì có 5 lớp không tham gia nên cuối cùng tổng số thì sinh chỉ còn 15.

Chả có vấn đề gì.


Bữa đó lớp mình được giải ba do Kim Sa hát khá tốt nhưng trang phục lại không phù hợp với chủ đề bài hát.

Cũng không khó hiểu lắm khi mà Kim Sa chuẩn bị trang phục để diễn kiểu phòng trà chứ không phải đồng phục học sinh cho bài “mùa hạ cuối cùng”.

Buổi hội chợ kết thúc tốt đẹp, 8h tối ai về nhà nấy.

Mình chở bé Kiều về.

Tới nhà thì phụ huynh em nó cũng vừa về tới, chả biết hai cụ đi đâu mà ăn bận đẹp lắm.- Duy phải không con? Lại phải chở bé Kiều về hả? Cám ơn bạn chưa Kiều? – bác gái lên tiếng trước.- Dạ con chào cô chú!- Em dắt xe vô giúp anh, Kiều cầm đồ hộ ba, bá nói chuyện với Duy chút.

– đệch, tự nhiên thấy lạnh lạnh anh em ạ.- Đừng có ăn hiếp bạn con đó nha ba.- Không có đâu, vô đi.Hai mẹ con đi vô thì ngoài cổng còn hai người đàn ông, một lớn một nhỏ.

Ông lớn thì đang dòm thằng nhỏ cảm giác như đang dò xét.

Còn thằng nhỏ thì kiểu cá nằm lên thớt, cú này chắc ổng chuẩn bị bảo tránh xa con ổng ra đây mà.


Mấy cái chuyện này TV hay có lắm, đũa mốc không được chọt mâm son.- Dạo này thấy hai đứa có vẻ thân? – ổng hỏi.- Dạ, cũng…bình thường thôi ạ.- Ngày nào cũng đưa đón con bé, có ý gì với bé Kiều, hả? – giọng bắt đầu căng căng.- Ơ…dạ…tại vì…!- mình tính nói là tại bé Kiều nhờ.- Tại vì sao? – giờ thì căng đét rồi.- Tại…con thích Giáng Kiều nên lúc Giáng Kiều nhờ thì con đồng ý luôn!- Con biết đang nói chuyện với ai không?- Dạ…biết.- Hay cho Duy, giỏi cho Duy! Mày gan lắm con ạ!- Con…con xin lỗi.- Hả, mày làm gì bé Kiều của chú rồi thằng này?- Ơ…không có, ý là con thích Giáng Kiều mà…chưa xin phép chú, chứ Giáng Kiều cũng không biết con thích bạn đâu.- Mày chắc không con?- Ch…chắc ạ!- Thằng này khá đó con, chú thích mày rồi! – nói rồi ổng vỗ vai mình – hồi đó ông già vợ chú cũng hỏi tương tự xong chú chối bai bải, hahaha.Ơ thế là mình sống rồi à?- Chú muốn thử mày chút coi sao, thấy con gái yêu giao du với trai lạ thì làm cha làm mẹ cũng phải quan tâm ít nhiều.- Dạ.- Chuyện hai đứa chú không can dự vào, tuổi trẻ thì nên có tự do, miễn đừng có làm liều là được.

Với mày làm bé Kiều buồn thì chú treo mày lên.- Con không có, bảo đảm chắc chắn.- Hãy hứa như một người đàn ông chân chính xem.- Dù con có phải chịu đựng gì thì cũng không làm Giáng Kiều buồn.- Tốt, đàn ông nói là làm!- Dạ, nói được làm được.

À mà…- Mà gì?- Chú đừng nói bé Kiều chuyện…con thích bạn.- À, ừ.- Chú hứa như một người đàn ông chân chính đi.- Chú hứa!- Hai người hứa hẹn gì vậy?- Không có gì, nãy nó thấy cây đàn nên hỏi ba rảnh dạy đàn cho nó đó mà.

– cha nội chém gió bé lái mượt như Michael Schumacher.- Thiệt không, Duy? – em nó phát hiện ra là nói xạo rồi.- Thiệt.

– dù có không cùng chiến tuyến, đã là đàn ông phải bao che cho nhau.- Thôi trễ rồi về đi con, hôm nào rảnh sang chú dạy cho chơi đàn.- Dạ, chào chú con về.

Bye Giáng Kiều, mai gặp nghen.Nói rồi mình chạy biến..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.