Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 8: An Ủi Một Đứa Bé
-A! 1h trưa rồi? chắc cậu ấy đã nghỉ trưa rồi nhỉ?
Chanyeol giơ tay nhìn đồng hồ rồi cười mỉm và tung tăng mang cơm đến Bệnh Viện cho Baekhyun. Woa hộp cơm được gói bên ngoài bằng một mảnh vải hoa trông xinh lắm, để xem bên trong có gì nào? Bên trong thì bắt mắt vô cùng thức ăn đủ màu sắc nào là đo đỏ của kim chi, Xanh xanh của kim bap, trứng cuộn thịt bò thì thơm nức mũi, có cả cải muối ăn kèm với kim bap nữa cơ. Còn gì nữa ta? à! một vài cái bánh cá giòn rụm nữa cơ bởi mấy hôm trước còn ở Mĩ Baekhyun có bảo với Yeol là cậu ấy thèm ăn bánh cá vào mùa đông (bánh cá ở Hàn chỉ bán vào mùa đông nên đó cũng là một nét đặc trưng của xứ sở kim chi) nhưng ở Mĩ thì làm gì mà có bánh cá vả lại mấy hôm nay về Hàn toàn bận rộn với công việc rồi nhà cửa (thật là hiểu Bún nhà mình quá đi). Những thứ ấy có vẻ là chẳng cầu kì chẳng sơn hào hải vị nhưng món “cơm hộp” ấy chứa cả một tình yêu mà ai đó dành cho ai kia-nhưng không biết có ăn được không nữa-vì tài nấu ăn của Chan Chồn rất là……..vì ở Mĩ hai người toàn ăn ở ngoài, hôm nào bận thì ăn ở cantin của Bệnh viện không thì hai đứa ở nhà ăn mì gói, hôm nào hên hên xíu thì Bún vào bếp nhưng chỉ là nấu mỗi một món trứng chiên nhưng mà cái trứng nó cũng không có được hoàn hảo cho mấy cơ mà không biết về mặt hương vị có ngon không mà lúc nào ông Chanyeol cũng khen là;” Baekhyun à! cậu nấu ngon thật đó” khen xong là tự nhiên bị bầm mình vì cái tài “nói dối quá siêu”. Chanyeol đi bộ đến Bệnh Viện vì hôm nay trời bên ngoài có vẻ ấm và đẹp nên Chanh Dây nhà mình quyết định cuốc bộ đến Bệnh Viện cho nó tình với người ta…..cũng muốn ngắm nghía phong cảnh tuyệt vời của Hàn Quốc sau 10 năm
Baekhyun thì sau khi đấu khẩu với mợ Taeyeon xong thì cậu nhanh chân đi lướt qua vai yeon và cười mỉm vẻ kinh bỉ rồi cấp tốc đi xuống phòng phẫu thuật. Tất cả mọi thứ đã xong tất các bác sĩ đã thay đồ và chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật của trưởng khoa Byun họ đang chờ cậu. Baekhyun đi ngang qua dãy ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật và rồi ánh mắt cậu chợt hướng về một phía và đôi chân như tê cứng khi không muốn bước tiếp. Có một cậu bé chừng 13-14 tuổi gì đấy cậu bé ấy đang ngồi một mình ở dãy ghế lạnh lẽo của Bệnh viện và khóc nức nở hình như người phụ nữ ấy là mẹ của cậu.
-Mẹ ơ……mẹ ơi (tiếng khóc hòa với giọng nói nhưng cứ nghèn nghẹn lại ở cổ khiến cho việc phát âm trở nên không rõ)
-Mẹ phải sống…nhất…định….mẹ phải…s..ố..n..g……
Baekhyun như bắt gặp đâu đó là hình ảnh của cậu vào cái đêm định mệnh làm thay đổi cuộc đời cậu, đêm đó baekhyun cũng khóc đến tắt cả tiếng, cổ họng như xé tan ra khi nhìn thấy người mẹ đáng thương đang nằm trong biển lửa. Một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi thì làm sao có thể chịu đựng nổi một cú sốc kinh khủng như thế đang xảy ra trước mặt nó. Mắt baekhyun hơi đỏ rồi cậu nhẹ chân bước về phía cậu nhóc và nhẹ nhàng khom người xuống gần mặt cậu bé để an ủi:
-Tại sao em lại ngồi ở đây mà khóc thế nhóc?
– mẹ em không thể chết như thế được. Sau khi bố qua đời thì bà ấy đã cố gắng lo cho em đi học, bà ấy phải sống để nhìn thấy em vào Đại Học (cậu bé bổng ngẫn mặt lên nhìn Baekhyun) em sẽ đưa cho mẹ gan của em nếu như có thể, nhưng em không làm được (khóc to hơn nữa), em không làm được gì cả
-Thậm chí là em có mọi thứ, nhưng không có nghĩa là em làm được mọi thứ em muốn. Có nhiều thứ trên đời mà em không thể làm được
-Vậy ít nhất đó là điều mà em có thể làm. Nhưng thực sự em chẳng làm được gì cả (cậu bé tuyệt vọng đôi mắt nhìn về một phía xa xăm của niềm đau khổ)
-Em có một thứ…hiện tại
-(cậu bé ngước lên nhìn Baekhyun với gương mặt đầy hi vọng)
-khi em nhìn lại quá khứ u tối, em không thay đổi được gì. Giờ đây em đang có hiện tại và quan trọng nhất em còn có tương lai, hãy tin vào điều đó
-tin vào hiện tại ư? thế có thay đổi được gì không? Nó quá mơ hồ (nước mắt trào ra như mưa và cậu bé bắt đầu ngẩn mặt lên và nói lớn với Baekhyun)
-em không tin vào nó để thay đổi điều gì, hãy tin vào nó để tồn tại
Rồi đưa tay ra an ủi cậu bé nhưng tay Baekhyun lạnh lắm liệu có thể truyền hơn ấm cho người khác, cậu đắn đo không biết có nên đưa tay ra để an ủi cậu nhóc đó không nữa. Nhưng rồi đôi tay lạnh ấy đã chạm đến vai cậu bé. Baekhyun vỗ nhẹ vai cậu bé vài cái rồi bước đi sỡ dĩ cậu không muốn nói những lời an ủi phi thực tế vì những lời nói đó chỉ toàn là màu hồng quá mơ hồ để an ủi một con người tuyệt vọng mà Baekhyun muốn chính tay cậu sẽ cứu sống người phụ nữ đó vì đứa con trai tội nghiệp của bà và cũng vì cậu nữa…
Baekhyun đi vào lối thay đồ và sát trùng trước khi phẫu thuật, khi thay đồ phẫu thuật xong thì cậu đi ra phía ngoài để rửa tay sát trùng nhưng có vẻ đầu của cậu hơi đau và hơi chóng mặt nhưng Baekhyun không quan tâm đến sức khỏe của mình trong lòng cậu bây giờ chỉ có hình ảnh của người phụ nữ ấy, cái người có khuôn mặt tròn phúc hậu giống như mẹ của Baekhyun vậy. Cậu thật sự muốn cứu sống bà ấy.
5 phút sau Baekhyun bước vào Phòng phẫu thuật mọi người đều cuối người chào cậu và Baekhyun gật đầu chào đáp lễ…..Đèn phẫu thuật sáng lên, máy điện tim cũng bắt đầu hoạt động. Ca phẫu thuật đã chính thức bắt đầu liệu sẽ là thành công hay thất bại? một ván bài song hành với một sinh mạng đang phó phát cho số phận có thể là may nhưng cũng có thể là rủi