Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 7: Xin Lỗi Nhưng Tôi Sẽ Làm Điều Đó
Nói xong Baekhyun ba chân bốn cẳng tức tốc chạy ngay đến Phòng của viện trưởng để báo cáo và xin lịch phẫu thuật, cậu đẩy mạnh cửa xông vào rồi với giọng khẩn hoãng trình bày toàn bộ sự việc nhưng có vẻ như viện trưởng Lee không mấy đồng tình về phương pháp phẫu thuật của Baekhyun nên ông chỉ thở dài, nhất điện thoại bàn lên và gọi cho quản lí của bệnh viện
-alo, phòng quản lí xin nghe
-Alo tôi là viện trưởng Lee
-Vâng, xin chào viện trưởng
-Cô hãy thông báo cho các trưởng khoa và bác sĩ đến phòng họp ngay lập tức
-Vâng
Nói xong ông vội cúp máy và ngước mặt lên nhìn gương mặt đang trông chờ và nhuể nhại mồ hôi vì lo lắng của Baekhyun mà thở dài nói rằng
-Cậu hãy đến cuộc họp ngay đi và trình bày về phương án phẫu thuật của cậu nếu như được sự đồng tình của mọi người thì cậu cứ tiến hành ca phẫu thuật còn nếu không thì cậu biết cậu nên làm gì rồi chứ?
-(giọng hơi tuyệt vọng) vâng tôi hiểu
Sau đó Baekhyun chạy thật nhanh đến phòng họp, nhưng đợi mãi đến 5 phút sau mọi người mới có mặt đầy đủ tại đó, không khí của phòng họp mọi lần luôn tràn đầy nhiệt huyết bởi các ý kiến sôi nổi nhưng hôm nay căng thẳng đến tột độ. Baekhyun lấy hơi lên và cậu bắt đầu lấy hết tự tin vốn có và hi vọng của mình trình bày về bệnh án của bệnh nhân Na Ji Min:
-(cuối gặp người kính cẩn trước các bác sĩ) vâng xin chào mọi người, tôi là Byun Baek Hyun trưởng khoa mới của khoa nội mới nhận việc sáng nay. Do đây là một ca phẫu thuật khó khăn và mạo hiểm nên tôi mạn phép triệu tập các Trưởng khoa và và các bác sĩ tài giỏi đến đây để tìm ra phương án thích hợp để chữa bệnh cho bệnh nhân Na
-mọi người trong khoa vẫn im lặng lắng nghe từng lời của Baekhyun, sau đó cậu bắt đầu lật hồ sơ bệnh án và thuyết trình về phương pháp mà cậu cho là có khả năng và hiệu quả nhất đến với cô Na Ji Min:
-Theo hồ sơ bệnh án thì cô Na Ji Min mắc bệnh viêm gan A nhưng một tuần trước thì sức khỏe của cô ấy đã trở nặng và lâm vào hôn mê. Thông qua các xét nghiệm và chẩn đoán hình ảnh: bệnh nhân đã xuất hiện khối U ở não và qua một số xét nghiệm chẩn đoán khác như chụp cộng hưởng từ MRI, chụp cắt lớp CT và chụp cắt lớp phát xạ positron – PET.Xét nghiệm công thức máu thì chúng tôi phát hiện hàm lượng hormones trong máu cao hơn người bình thường. Các mao mạch ở tuyến gan và tụy của bệnh nhân đã biết đầu hóa xơ và xuất hiện sự tụ lĩnh bên trong mao mạch chính nối giữa gan và tuyến thần kinh não bộ. phương pháp có hiệu quả nhất bây giờ là tiến hành phẫu thuật loại bỏ khối U ở não và cấy ghép gan cho bệnh nhân….(tự tin dõng dạc phát biểu – Oa oai quớ đi)
Sau khi nghe Baekhyun kể rõ tường tận hồ sơ bệnh án thì hầu như các vị trưởng khoa đáng kính đều cùng một điệu bộ họ “lắc đầu” vì bệnh tình của người phụ nữ ấy thật sự rất nguy kịch và không còn cơ may nào còn có thể cứu chữa nhưng một giọng nói đã phá tan cái bầu không khí căng thẳng đó (đó là trưởng khoa Do kyung soo)
-tôi nghĩ là trưởng khoa Byun nói đúng….cậu hãy tiến hành phẫu thuật đi! (DO đứng dậy là giơ tay lên ra hiệu cho mọi người) nào mọi người chúng ta tiến hành biểu quyết về đề xuất của Trưởng khoa Byun, ai tán thành phương pháp phẫu thuật của trưởng khoa Byun???
-(các BS hầu như không ai giơ tay cả chỉ có một mình trưởng khoa DO là giơ tay ủng hộ Baekhyun mà thôi)
Mọi người đều trố mắt nhìn trưởng khoa Do không ai có thể nghĩ rằng một người nghiêm khắc và kĩ cương lại có thể đồng tình với một ý kiến rất mong manh. Ai nấy đều thật sự bất ngờ về vị trưởng khoa khó tính này. Câu nói vừa nãy dường như đã khiến cho Baekhyun cảm thấy tràn đầy tự hi vọng cậu nở một nụ cười cảm kích và cuối đầu cảm ơn trưởng khoa DO
-Vâng, cảm ơn Trưởng khoa DO đã ủng hộ tôi. Xin lỗi mọi người dù cho không ai đồng ý với phương án phẫu thuật thì tôi vẫn sẽ tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân Na. Với cương vị là một bác sĩ thì tôi muốn mình phải có trách nhiệm đúng với chiếc áo trắng mà mình đang mặc trên người, tôi muốn những tấm bằng trên tay tôi chúng phải thực sự có giá trị….Tôi vẫn sẽ tiến hành phẫu thuật, cảm ơn ý kiến của các tiền bối và các bác sĩ, bây giờ mọi người có thể tan họp.
-(các bác sĩ cố ngăn Baekhyun lại) Cậu không được quyền làm như thế?
-Cảm ơn lời khuyên của mọi người, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với ca phẫu thuật này nếu như thất bại.
Lời phát biểu mạnh dạn và ngang ngạnh ấy của Baekhyun làm cho mọi người nể phục và không khí trong phòng hợp lại càng trầm tĩnh và im lặng hơn bao giờ hết, bởi vì nhìn thấy hình ảnh của Baekhyun lúc này như gợi cho họ nhớ lại một thời tuổi xuân với ước mơ mãnh liệt trong ngành y “à! Tôi cũng có một thời như thế, muốn dùng hết kiến thức và tài năng của mình để cứu giúp những bệnh nhân bất hạnh của tôi thoát khỏi con ác quỷ bệnh tật”. Nói xong Baekhyun cuối đầu một góc 90 độ và quay sang phía cửa phòng họp sau đó cậu chạy thật nhanh đến phòng làm việc của mình, vừa chạy cậu vừa móc điện thoại gọi cho BS Min:
-Cô đã chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật chưa?
-Vâng, tất cả đã sẵn sàng
-Được rồi, hãy đợi tôi, tôi sẽ đứng phẫu thuật cho ca này
-Vâng
Cậu tức tốc chạy ngay vào phòng và nhanh tay nhập mật mã kép sắc, Bên trong là một hộp nhỏ hình tròn có chứa những viên thuốc màu xanh lục lạp trong suốt, Cậu phải nhanh uống thuốc để có thể kiềm chế cơn khát máu được chứ? Cơn khát máu có thể sẽ phá tan tành cuộc phẫu thuật này, hãy bình tĩnh nào Baekhyun thuốc sẽ làm cho cậu kiềm chế được nó thôi mà
Vừa bỏ thuốc vào mòm thì BS Tae không biết ở đâu lại thò đầu chạy sòng sọc vào, kéo tay áo Baekhyun và quát thẳng vào mặt cậu
-Sao anh có thể tiến hành phẫu thuật một cách tùy tiện như thế?
Baekhyun quay sang phớt lời và tỏ vẻ không quan tâm, cậu dùng tay vẫy vẫy vài cái (kiểu như kinh thường cái suy nghĩ lố bịch của chị ấy và cũng muốn đuổi chị ta ra khỏi phòng mình) nhưng chị ấy vẫn cứ tiếp tục chọc điên vị trưởng khoa xinh đẹp của mình
-Sao anh có thể loại bỏ sự tụ lĩnh ở mạch của bệnh nhân? Và nếu anh loại bỏ được thì anh ghép gan vào đâu? Anh định chỉ đính lá gan vào đó thôi à? Gan người là nam châm chắc, anh nghĩ là tự nó có thể dính vào người đấy à?
-Bỏ cái thói chỉ suy nghĩ một chiều đó đi. Sao cô cứ làm chuyện thế nhỉ?
-hãy suy nghĩ chút đi, anh không nghĩ tại sao các bệnh viện khác lại trả cô ấy về và tại sao trưởng khoa DO lại ủng hộ anh chứ?
Baekhyun quay lại và cuối người xuống gần sát mặt của BS kim (môi cách môi chừng 5cm) như muốn hôn chị ấy rồi thỏ thẻ nhỏ:
-vậy cô đang lo lắng cho tôi sao?
-(Taeyeon lúng túng trả lời ấp úng vẻ “em là người vô tội”) Tôi không lo lắng, tôi chỉ nói về suy nghĩ của mình thôi.
Baekhyun vội đứng thẳng người rồi quàng tay sau lưng, thở dài và gật đầu vài cái vẻ “giả nai”
-Vậy sao cô không tham gia ca mổ ghép gan này đi?
-(càng lúng túng hơn và gân cổ lên cãi tới tấp) Sao cơ? Tôi á? Tại sao?
-Vì cô là người đầu tiên dám quát vào mặt tôi về vấn đề ca phẫu thuật này, tôi có chút nể phục đấy (tiếp tục giả nai nhưng trong lời nói vô cùng mỉa mai “hóa sói rồi”)
-Không phải thế, anh chỉ đang không muốn chết một mình thôi
Taeyeon đảo chân đi ra ngoài nhưng đi được vài bước thì Baekhyun ngẩn mặt lên kêu lại:
-Cô đi đâu thế? Cô phải đi kiểm tra bệnh nhân ghép gan….cô là cộng sự đầu tiên của tôi mà.
-Tôi…..tôi……(ấp a ấp úng)
-Này cô mau nhanh đi thay đồ chuẩn bị cho ca phẫu thuật đi
Rồi Baekhyun nhìn Taeyeon và cười mỉm chi trông thương lắm, nhưng cười thế là mỉa mai chứ chả thích thú gì với cái loại người quát oan oan và người khác như thế! cậu đi nhanh lướt qua Taeyeon và đi xuống phòng phẫu thuật……