Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 18: Bí Mật Đằng Sau Bình Minh
Baekhyun nằm trên ghế Sofa mà suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay…mồ hôi cậu tuôn ướt cả áo sơ mi trắng, tay chân thì lạnh lắm hình như thân nhiệt của cậu đang hạ thì phải?
-“Mẹ à! mẹ đừng đi…mẹ…ơi…con nhớ mẹ lắm!…mẹ đừng bỏ con mà đi..mẹ …mẹ…..mẹ ơi…..”
Chắc cậu ấy lại mơ thấy mẹ nữa rồi! cậu giật mình mở toang mắt ra thì ra tất cả chỉ là mơ mà thôi. Baekhyun vội với tay lấy điện thoại đang để trên bàn gần đó, cậu bật nguồn lên rồi xem giờ:
-3 giờ rồi sao?
Thế là cậu mệt mỏi ngồi dậy, lấy chiếc áo khoác rồi mặc vào đi ra bên ngoài. Cậu Định là sẽ đi tàu ra nhưng giờ đã 3 giờ chiều rồi, đi tàu chắc không kịp nữa rồi. Vé máy bay thì bây giờ là không mua được rồi vậy chỉ còn cách là phóng xe mất hơn 1 tiếng đồng hồ để đến được đảo Jeju thôi
-Chanyeol à! Cậu đang ở chỗ nào của Jeju thế?
-Ò tớ đang ở bãi biển jungmun
-Tính ra ngoài đó tắm biển mùa đông à!
-Hề hề~ đi dạo thôi, cậu xong việc rồi hả?
-Ừa, cũng tạm ổn rồi, giờ tớ đi xe ra đây chắc khoảng 1 tiếng sau là tới
-Ừa nhanh lên đó, tôi sắp chết cóng ở ngoài đây rồi nè
-Biết rồi mà, ra liền
Baekhyun đi bộ xuống hầm để xe của Bệnh Viện rồi ngồi vào trong xe đeo Headphone vào và phóng xe đi với tốc độ cũng khá nhanh. Nhưng khi Thành Phố nhộn nhịp ánh đèn Seoul dần khuất xa rồi thì tâm trạng cậu cũng như lắng lại như trút hết đi sự hối hả của dòng đời mà hình như là suy tư hay mơ mộng chuyện gì đó. Gió cuốn tóc cậu bay bay trong gió, những tia nắng mờ nhạt của buổi chiều đông chiếu vào mái tóc cậu làm bật lên một chàng trai thật dễ thương biết chừng nào. Baekhyun thở dài rồi thả lòng mình miên mang theo cái không khí se se lạnh (ế nhớ là tập trung vào lái xe nhá! không là ………….. mất công Chan Dẹo anh ấy lại đau lòng nữa đó)
“Chắc có lẽ sau 3 ngày thì mình sẽ rời xa Chanyeol, một ngày cậu ấy còn ở bên cạnh mình là ngày đó nguy hiểm đang rình rập cậu ấy và có thể là tử thần sẽ mang cậu ấy đi bất cứ lúc nào. Xin lỗi cậu Chan à! Giá như tôi là một người bình thường thì hay biết mấy nhưng trong cuộc sống tàn nhẫn này không bao giờ tồn tại hai chữ “Nếu như” cả. Ba mẹ đã đến lúc con nên tìm hắn và trả thù cho ba mẹ rồi, ba mẹ hãy đợi con, nhất định chính tay con sẽ bắt hắn quỳ trước mộ phần của ba mẹ và xin xá tội về những tội ác mà hắn đã gây ra” (Suy nghĩ nặng lòng của Baekhyun)
Màu xanh của biển cả dần dần hiện ra trước mắt cậu, một màu xanh bao trùm cả mặt đất, như ôm Baekhyun vào lòng. Tâm trạng cậu thoải mái hẳn lên, rồi lại lên cơn nghịch phá cậu kéo kính xe xuống rồi nhẹ đưa một tay ra bên ngoài cửa xe để chạm lấy mớ không khí vô hình lành lạnh ấy cảm giác thật tuyệt. Nhìn cái mặt sung sướng lúc ấy của cậu thì ai cũng sẽ cùng làm một động tác là muốn “nhéo má” cậu một phát cho thật đã.
Baekhyun chạy xe đến bãi đậu xe rồi đi bộ ra ngoài bãi biển để kiếm ngài Park của mình. Nhưng với cái khung cảnh tuyệt vời như thế này thì Baekhyun quên mất Chanyeol rồi. Một lúc sau vì lo mãi mê với khung cảnh hữu tình nên thơ này thì Baekhyun mới chợt nhớ ra mục đích mà cậu đến Jeju là gì nên mới chạy rối giò đi kiếm Chan Chồn.
-Ôi trời……….(Giật mình-mắt nhắm hờ-tay thì ôm lấy tim) cậu làm gì thế hả?
Vừa tính quay đi tìm Chanyeol thì Baekhyun giật bắn hồn khi vừa quay lại đã thấy Chanyeol đứng đó từ hồi nào rồi. Mặt cậu ta trông hơi nghiêm nghị, đôi mài thì chao lại và cái môi thì cong lên như muốn mắng Baekhyun
-Này…ăn mặc cái kiểu gì thế hả? có biết ngoài trời là bao nhiêu độ không?
Chanyeol mắng một câu quá ư là chí lí, lần này là Yeol đúng nên không còn từ nào để có thể binh cậu được nữa rồi Baek ơi! Nhìn xem ổng đi ra biển mà chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng rồi khoác hờ cái áo len dài tới đầu gối ở ngoài là xong. Ăn mặc hết sức mỏng manh trong khi ông Chan quá ư là kín đáo. Không biết là Chanyeol đã mặc bao nhiêu lớp áo nhưng mà người cậu ấy cứ phù ra tròn tròn trông như một chú khủng long nhỏ dễ thương lắm, đầu thì đội mũ len có mặc con gấu này, rồi còn choàng thêm chiếc khăn màu tím lịm vào nữa……….(Chanyeol thành bà thím rồi hơi bị nữ tính nhỉ?)
-Thì tại đi gấp quá nên …………….
-(Cắt lời Baekhyun) Gấp cái đầu cậu ấy!
Rồi nhẹ người cởi áo khoác trên người rồi khoác lên cho Baekhyun à còn tặng khuyến mãi thêm chiếc khăn tím lịm ấy nữa (trời ơi lỡn mợn chưa kìa
)
Baekhyun chỉ trố mắt tròn xoe nhìn màn kịch của Chanyeol tự biên tự diễn cậu đứng đờ ra, miệng thì cứ cười tủm tỉm khiến cho Yeol dù đang lạnh nhưng cũng ấm lòng lại rồi
-Ơ…Thế thì cậu mặc cái gì! ngoài trời lạnh lắm đó
-(khoe răng cười) Lên xe bật máy sưởi là xong mà!
-Nhưng mà cậu bị chạm mạch hay sao vậy Chan? Tôi đang cảm thấy mát lắm ấy
-Cậu mới chạm mạch ấy, thời tiết -10 độ thế này mà bảo là mát (Việt Nam mới 20 độ thôi đã kêu là lạnh rồi vậy mà ở Hàn Quốc -10 độ là chuyện hết sức bình thường)…nhưng khoan(suy nghĩ:” hình như là có gì sai sai ở đây thì phải-Lắc lắc cái đồ rồi nhếch nhếch cái mũi vẻ khó hiểu, suy tư)
Baekhyun hết cười mỉm chi rồi mà chuyển sang cười giòn tan
-Thân nhiệt của tớ đang tăng mà
-hơ Hơ đúng rồi nhỉ? vậy sao không nói sớm hả? làm…….
-Đang định nói thì có bạn nào tên Chanyeol nhảy vào mồm ngồi rồi, sao mà nói được?
-ừ, thì… thì….(Đỏ mặt rồi) Không lạnh thì thôi, trả áo đây mau lên
-Không (chu mỏ cộng thêm đôi má phúng phúng ôi trời ơi trên đời này có cái thể loại trời phú cho cute thế à?)
-Trả đây
-Không
Rồi Baekhyun chạy vào trong xe nhưng muốn đến được cái bãi giữ xe thì còn phải băng qua một bãi cát vàng óng ánh kia nữa. Cả hai cứ dí nhau mà chạy lòng vòng, dấu chân của hai người họ được sóng xô nhè nhẹ, nhìn thấy nụ cười từ Chanyeol và Baekhyun như khiến trái tim tôi nhận ra “Trong tình yêu không có đúng hay sai mà chỉ có yêu hay không yêu” Nếu nhìn nụ cười hạnh phúc của Baekhyun lúc ấy chắc có lẽ không ai đoán được cậu là một con ma cà rồng cả. Chắc có lẽ đây là lần thứ hai trong đời một con ma cà rồng được cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đến thế. Bề ngoài cậu là người được xem như là lạnh lùng và khó ư nhất quả đất, lúc nào cũng quy tắc này nọ khiến cho người khác nghẹt thở và có một sự thật rằng chưa có người nào có thể đụng chạm đến cậu. Tất nhiên là phải ngoại trừ nhân viên an ninh của sân bay
Nhà của Baekhyun nằm sâu chót vót trong khu rừng, chạy theo lối đường mòn một lúc thì thấp thoáng đâu đó là ngôi nhà màu trắng. Lúc nhìn thấy căn nhà của Baekhyun thì Chanyeol chỉ có một biểu cảm cực độ mà người ta gọi là “Diễn sâu” ấy mắt thì tròn xoe chữ A miệng thì há hốc chữ O.
-Woa….woa…woa…(không ngừng suýt xoa) nhà của cậu ở kia hả Baekhyun?
-Ừm nhà tớ đấy đẹp không?
-Không có đẹp……….mà là quá đẹp lại còn to dã man nữa đấy chứ
Chanyeol cứ nghĩ nhà của Baekhyun chắc là một ngôi nhà xinh xắn và be bé thôi không ngờ nó lại đẹp và to ngoài sức tưởng tượng của Yeol rồi. Xe dừng trước căn nhà đồ sộ mà trắng tinh mơ của Baekhyun rồi hai người nhanh chóng xuống xe và vác vali vào (Baekhyun vẫn còn mặc áo khoác của Chan này và cộng thêm cái khăn sến súa ấy nữa chứ- Chắc là nóng lắm ấy nhưng mà chắc vì Yeol nên đầu óc hơi bất bình thường nóng cũng thành lạnh và lạnh thì thành ấm áp). Baekhyun nhanh mồm gọi anh Luhan
-Anh ơi! em về rồi đây!
-Ò…Đợi anh một tí
Luhan chạy ra mở cửa cho Baekhyun với đôi mắt nai tơ ngạc nhiên vô số tội
-O…Sao hai đứa lại về đây? mà nhóc em thấy trong người thế nào rồi có còn sốt nữa không?
-(Hất mái tóc rồi vênh cái mặt lên) Em về nhà mà không cho à!
-Không có
-Hihi (cười tí mắt) em với Chanyeol về để nghỉ ngơi thôi anh
-Ờ thôi hai đứa vào nhà mau lên ngoài trời lạnh lắm! Mà Chanyeol em không lạnh à? mặc có mỗi cái áo phông thế
-Dạ không sao đâu anh, em không lạnh đâu (Xạo chúa luôn á -10 độ mà không lạnh)
Rồi anh Luhan dắt cả hai cậu vào phòng, tất nhiên là Baekhyun với Chanyeol sẽ ở cùng một phòng vì nhà tuy to nhưng chủ yếu chỉ có 3 phòng nghỉ , rồi phòng khách, nhà ăn và một phòng dành cho nghiên cứu của mẹ Baekhyun, nhưng căn phòng ấy lâu rồi không có bàn tay ai chạm tay vào cả.
Sau khi sắp xếp đồ xong thì anh Luhan dắt Chanyeol ra chợ hải sản để tham quan và mua chút đồ về làm tiệc. Còn Baekhyun do thấy không khỏe nên cậu đành ở nhà coi nhà thôi. À mà cũng không hẳn là coi nhà đâu nhỉ mà phải nói chính sát là đi tìm lại chút kí ức thì mới đúng. Baekhyun nhẹ tay mở cửa phòng của mẹ rồi khẽ bước vào. Cậu đến bàn trang điểm của mẹ rồi chạm tay sờ vào mặt bàn, đôi mắt cậu nhìn sâu vào bên trong gương một cách nhớ nhung. Một kỉ niệm chợt ùa về trong cậu nhớ lúc còn nhỏ Baekhyun thường nghịch bàn trang điểm của mẹ, cậu hay lấy thỏi son màu đỏ của mẹ rồi tô lên cái môi chúm chím nho nhỏ của mình, son môi nhòe ra và thế là cậu chùi ngay vào cái áo đẹp đẽ của mình. Sau đó là bị mẹ mắng rất nhiều vì cái tội nghịch phá đồ của mẹ rồi cậu ngồi lên giường bất giác ngã người ra nước mắt cứ thế mà rơi cậu nhớ cái mùi quen thuộc này, cậu nhớ những buổi tối cậu khó ngủ thì lại ôm con sâu bông qua phòng làm nũng với mẹ, nhõng nhẽo đòi mẹ kể chuyện về ba cho nghe những lúc ấy Baekhyun được mẹ ôm vào lòng, được mẹ vuốt ve mái tóc, được mẹ nựng nựng cái má bầu bĩnh và thơm vào một cái
Baekhyun nằm nằm xuống giường cậu dang tay ôm lấy chiếc giường mà khóc nức nở. Một lúc sau cậu mới lăng ngửa mình lên rồi nằm miên man nhớ về những kỉ niệm, đôi mắt cậu chợt hướng về bức tranh vẽ mặt trời bình minh. Đó là ước mơ hồi bé của cậu vì ma cà rồng không thể chịu được cái thứ ánh sáng mỏng manh của bình minh. Dù cho nó là mỏng manh nhưng cũng đủ giết chết một con ma cà rồng. Rồi đột nhiên sắc mặt của cậu chợt thay đổi, cậu bật người dậy rồi đi tới bức tranh ấy
Hình như cậu vừa nhớ ra thứ gì thì phải. Trong giấc mơ lúc chiều cậu thấy mẹ đi về phía mặt trời của bình minh và chẳng lẽ nào bức tranh ấy có vấn đề gì à? Baekhyun suy nghĩ mãi nên cậu quyết định với tay lấy bức tranh ấy xuống và không ngờ bên trong…………
—>Chap 19 sẽ biết (lâu lâu làm bất ngờ ấy mà
)